Bài viết của Ouyang Fei, Sun Sixian, Lin Zhanxiang
[MINH HUỆ 20-03-2010] Vào năm 2006, thời báo Đại Kỷ Nguyên (The Epoch Times) đã phơi bày một chuyện vô cùng choáng váng, và không nghi ngờ gì nữa, nó là một sự tàn bạo khủng khiếp nhất mà không một chính quyền nào dám phạm phải, không chỉ trong thời kì hiện đại mà cả trong những thời kì lịch sử được ghi nhận. Theo tư liệu trong báo cáo điều tra “Mổ Cắp Đẫm Máu” của hai luật sự nhân quyền David Matas và cựu thư kí chính phủ Canada về khu vực Châu Á Thái bình dương David Kilgour, bằng chứng mạnh mẽ về vai trò đáng sợ của chế độ Cộng sản Trung Quốc trong việc giết hại một cách hệ thống các học viên Pháp Luân Công, mổ cắp nội tạng trên cơ thể sống của họ và thu lợi nhuận khổng lồ. Đáp lại sự phản đối kịch liệt quốc tế, chế độ Trung Quốc đã cố gắng biện minh một trong những phần chính của chứng cớ gián tiếp – sự gia tăng nhanh chóng số lượng ca cấy nội tạng trong những năm gần đây và thời gian chờ đợi cực ngắn trong một nền văn hóa mà việc hiến tạng bị phản đối – bằng cách dẫn chứng nội tạng được mổ lấy từ tử tù sau khi bị hành quyết. Đối mặt với những chứng cớ hiển nhiên, chúng cố gắng tránh thoát tội ác ghê gớm bằng cách thừa nhận một tội ác nhẹ hơn. Trong báo cáo này, chúng tôi sẽ phơi bày sự thật hiển nhiên trái ngược trực tiếp với sự thừa nhận của chúng, điều đó khiến ta càng tin vào những cáo buộc nghiêm trọng đối với chế độ Trung Quốc.
XIII. Bạn có thể làm gì?
“ Chúa ơi! Tôi không thể tin đó là sự thật!” Đó có thể là lời thốt ra khi lần đầu tiên bạn nghe về thu hoạch nội tạng sống.
Bạn không đứng một mình. Sáu mươi năm trước, Felix Frankfurter, thẩm phán Tòa án tối cao, đã nói vài điều tương tự khi ông nghe về Đức Quốc Xã giết hại người Do Thái.
1. Một đoạn trích từ Karski: Bằng cách nào mà một người đàn ông đã ngăn được sự hủy diệt hàng loạt.
Ngày nay chúng ta đều biết một sự thật không thể tranh cãi về hủy diệt hàng loạt, vụ thảm sát người Do Thái có hệ thống của Đức Quốc Xã ở các trại tập trung. Chúng ta đều thừa nhận rằng khi việc đó xảy ra, sự tồn tại các trại tử thần của Đức Quốc Xã là một sự thật mà ai cũng biết rõ. Người ta có thể tự hỏi: bằng cách nào mà mọi người nhận biết được sự hủy diệt hàng loạt, trong khi chỉ có ít người biết được câu truyện bên trong về thu hoạch nội tạng ở Trung Quốc? Một số người đã dùng nhiều phản ứng khác nhau của thế giới bên ngoài như là một lí do để bác bỏ việc cáo buộc thu hoạch nội tạng.
Thực tế, khi Đức Quốc Xã tàn sát người Do Thái, thế giới bên ngoài đã không biết gì về việc đó, ngoại trừ một số ít người đã liều mạng nói rõ sự thật. Đôi khi sự diễn tả lại sơ sài và mâu thuẫn. Ngày nay cũng thật khó khăn để có được những sự thật liên quan đến việc ĐCSTQ lấy nội tạng sống từ các học viên Pháp Luân Công.
Karski: Làm sao mà một người có thể ngăn được sự hủy diệt hàng loạt đã đem đến một câu chuyện thuyết phục đến lạ thường về lòng can đảm. Ông Jan Karski, một nhân viên đưa tin ngoại giao người Ba Lan, đã thoát khỏi một nhà tù Sô Viết và chịu đựng tra tấn của Đức Quốc Xã. Ông Karski đã trốn vào khu người Do Thái ở Warsaw và trong một trại tử thần của Đức Quốc Xã để ông có thể trực tiếp chứng kiến việc thảm sát hàng loạt. Từ năm 1942 đến 1943, ông Jan Karski đã báo cáo việc thảm sát người Do Thái lên các nhà lãnh đạo Anh và Mĩ. Theo sắp xếp của Jan Ciechanowski, Đại sứ Ba Lan ở Mĩ, ông Karski đã gặp ông Felix Frankfurter, thẩm phán Tòa án tối cao Mĩ, tại bữa ăn tối trong lần đầu tiên đến thủ đô Washington. Sau đây là đoạn hội thoại diễn ra sau bữa ăn tối.
Vị thẩm phán ngồi đối diện với ông Karski, và nhìn vào mắt ông.
“ Ông Karski,” Frankfurter hỏi, “ Ông có biết tôi là một người Do Thái không?” Ông Karski gật đầu.
“ Có nhiều báo cáo mâu thuẫn về việc xảy đến với người Do Thái ở đất nước ông” Ông Frankfurter nói, “ Làm ơn nói cho tôi biết rõ về những gì ông đã thấy”
Ông Karski đã giành nửa giờ kiên nhẫn giải thích về nhiệm vụ của ông đến trại và khu người Do Thái, với điều xảy đến một cách chính xác, có nhiều chi tiết khủng khiếp, hay ông đã chứng kiến những gì. Khi ông Karski kết thúc, ông đã chờ người khách làm điều tiếp theo.
Frankfurter đứng dậy một cách lặng lẽ. Trong một khoảnh khắc, ông bước đến và đứng trước mặt Karski và viên đại sứ, người đang rất bối rối. Sau đó, cũng rất lặng lẽ, ông lại ngồi xuống ghế.
“Ông Karski,” ông Frankfurter nói sau khi dừng một lúc, “một người như tôi nói chuyện với một người như ông nên hoàn toàn thẳng thắn. Nên tôi sẽ nói: Tôi không thể tin ông”.
Ciechanowski đứng lên từ chỗ ngồi của ông.” Felix, ông không nên có ý đó!” ông khóc “ Làm sao mà ông có thể gọi Karski là một người dối trá trước mặt ông ấy! Chính phủ của chúng tôi đứng phía sau ông ấy. Ông biết ông ấy là ai chứ!”
Frankfurter trả lời, trong khi nói nhỏ pha lẫn với sự nhường nhịn, “ Ngài đại sứ, tôi không nói người đàn ông trẻ này nói dối. Tôi nói rằng tôi không thể tin anh ta. Đó lại là một việc khác”. [67]
Hơn 60 năm sau, sự việc này có vẻ giống như với việc đã từng có khi đó. Khi bạn thốt lên “Chúa ơi! Tôi không thể tin đó là sự thật!” Khi nghe về nhiều bản báo cáo thu hoạch nội tạng sống, bạn có thể nói thêm, giống như thẩm phán Frankfurter đã nói “ Tôi không nói [ anh ấy ] nói dối. Tôi nói không thể tin anh ấy.”
2. Ngay cả một trường hợp thu hoạch nội tạng sống cũng cấu thành một trọng tội
ĐCSTQ đã luôn cản trở các cuộc điều tra bên ngoài. Họ bảo vệ thông tin liên quan đến các tử tù như là bí mật của quốc gia. Các nỗ lực để phân tích nguồn nội tạng từ các tử tù và từ học viên Pháp Luân Công còn sống đã đối mặt với nhiều thử thách gay go. Tuy nhiên, dựa vào việc theo dõi và các dữ liệu công bố, có sự hạn chế của nguồn cung cấp nội tạng từ các tử tù và đặc điểm của thị trường nội tạng Trung Quốc, đặc biệt là với nhiều nhân chứng có thông tin nội bộ. Với việc điều tra qua điện thoại trên diện rộng, và lời khai của các trung gian cung cấp nội tạng, đã khiến chúng tôi tin rằng thị trường nội tạng Trung Quốc đã có sự tăng trưởng mạnh mẽ đối với việc thu hoạch nội tạng sống từ các học viên Pháp Luân Công từ năm 2003 đến năm 2006.
Cô Trương Chí Tân, một phụ nữ trẻ can đảm, người đã bị giết trong thời Cách Mạng Văn Hóa vì đã điều tra chính sách của ĐCSTQ và hạn chế của người lãnh đạo Mao Trạch Đông. Điều gây sốc cho cả đất nước là trước khi cô bị hành hình, các viên chức ĐCSTQ đã cắt thanh quản của cô Trương để ngăn không cho cô hô lớn về bất cứ điều gì không có lợi cho chế độ. Sau đó, nhiều người nghĩ rằng Cách Mạng Văn Hóa đã là một phần của quá khứ. Tuy nhiên, vào năm 1999, khi có nhiều lời vu khống và bức hại chống lại Pháp Luân Công, điều đó đã làm sống lại những gì đã xảy ra trong thời kì Cách Mạng Văn Hóa. Thanh danh của cô Trương đã được phục hồi, nhưng cái cơ cấu đã giết cô thì không bị phá hủy ở Trung Quốc. Nếu những cáo buộc về việc thu hoạch nội tạng là sự thật, nó đại diện, theo lời hai ông Kilgour và Matas, “một dạng tội ác đáng kinh tởm, so với tất cả những hành động đồi bại mà con người đã thấy, đây là điều mới xuất hiện trên hành tinh này.”
Chỉ duy nhất một sự tàn bạo như vậy xảy ra, không cần nói đến sự xuất diện của nó trên một phạm vi có hệ thống như vậy, cũng đã là một tội ác kinh khủng. Những điều này là sự phản ánh rõ ràng nhất việc coi thường sinh mệnh của chế độ độc tài.
3. Cái gọi là “sự kì diệu của nền kinh tế” không phải là lí do để bức hại
Khi nói về việc ĐCSTQ vi phạm nhân quyền, nhiều người đã lấy sự tăng trưởng của nền kinh tế Trung Quốc như là lời biện hộ. Sự phát triển kinh tế không thể dùng làm lời bào chữa hoặc che đậy việc ĐCSTQ đàn áp người dân Trung Quốc. Adolf Hitler đã mất không đầy ba năm để hoàn thành cái gọi là “sự kì diệu của nền kinh tế” ở Đức. Hitler đã thành công trong việc giảm tỉ lệ thất nghiệp từ hơn 30% xuống gần 0%, làm tăng vị thế nước Đức trên trường quốc tế và một lần nữa thiết lập quyền lực cho nước Đức ở Châu Âu trong thời gian ngắn. Tuy nhiên, việc thảm sát người Do Thái trong các trại tập trung đã xảy ra dưới thời của Hitler. Không một ai ca ngợi Hitler về nền kinh tế tăng trưởng trong lúc ông ta lên nắm quyền.
Sự tăng trưởng của Trung Quốc trong những năm này còn mỏng manh hơn nước Đức trong những năm 1930. Nó đạt được với cái giá là sự tàn phá môi trường, cạn kiệt tài nguyên, và đạo đức suy đồi, một cái giá mà các thế hệ sau này sẽ phải trả. Điều tóm lại đó là một xã hội có đạo đức. Nếu chúng ta không cùng ngăn chặn sự tàn ác của việc lấy nội tạng sống, Trung Quốc sẽ không có một tương lai như là một nhà nước hay là một quốc gia.
Nhiều người đã bị thúc đẩy bởi lợi nhuận kinh tế mà làm ngơ cho việc ĐCSTQ đàn áp tàn bạo công dân của họ. Tuy nhiên, càng ngày càng có nhiều người lên tiếng phản đối những tội ác đó. Trong bức thư gửi Tổng thống Mĩ George W. Bush vào tháng 4 năm 2006, Dana Rohrabacher, là thành viên của các Tổ chức quốc tế, Nhân quyền và Tiểu ban giám sát của Ủy ban Ngoại vụ Hạ viện, đã viết, “ Đồng lõa với việc cắt bỏ bộ phận không liên ứng và bán bộ phận nội tạng người là chắn chắn chỉ có một. Chúng tôi là những nhà lập pháp, là chính khách và là người Mỹ, chúng tôi không thể đồng lõa với tội ác bằng việc giữ im lặng. Lịch sử không quan tâm cho dù chúng tôi kí một thỏa thuận thương mại hoặc giúp bán một chiếc Boeing 747 khác, nhưng lịch sử sẽ phán quyết chúng tôi nếu chúng tôi chọn con đường khác khi đối mặt với sự đau khổ của con người thực sự mà không kể nói được trên diện rộng.”
4. Bạn có thể làm gì?
Chúng ta đã thấy ĐCSTQ đáp lại những lời buộc tội thu hoạch nội tạng bằng việc điều chỉnh thị trường nội tạng ở Trung Quốc nhằm đánh lừa thế giới bên ngoài, đồng thời kiên quyết ngăn cản những cuộc đi ều tra độc lập bên ngoài tiến hành tại Trung Quốc. Việc loại bỏ trắng trợn các cuộc điều tra ở bên ngoài là một dấu hiệu cho thấy ĐCSTQ đang để hết tâm trí vào việc che đậy. ĐCSTQ cũng đang hi vọng nhiều người sẽ không nhớ đến sự tăng trưởng mạnh mẽ của thị trường nội tạng ở Trung Quốc từ năm 2003 đến năm 2006 so với bối cảnh của chiến dịch đàn áp Pháp Luân Công.
Milan Kundera, một nhà văn người Séc trong một lần đã miêu tả cuộc đấu tranh chống Chủ nghĩa cộng sản là ”cuộc đấu tranh của kí ức chống lại sự lãng quên”. Điều mà ĐCSTQ muốn là để cho người dân “lãng quên”. Những gì mà người dân ở Trung Quốc đang đấu tranh chính là để “nhớ”.
Việc viên chức ĐCSTQ cắt thanh quản của cô Trương Chí Tân mà không bị trừng phạt trong quá khứ, giống như việc ĐCSTQ ngày nay có thể lấy nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công còn sống. Khi ĐCSTQ, là nguồn gốc gây ra nhiều thập kỉ đau khổ ở Trung Quốc, tiếp tục tồn tại, thì nạn nhân của ngày mai có thể là bất kì ai.
Mọi người đều có thể làm phần việc mình, để thu thập chứng cứ, yêu cầu ĐCSTQ cho phép các cuộc điều tra độc lập, từ bên ngoài được tiến hành, vạch trần sự thật về giai đoạn này của lịch sử, và chấm dứt việc đàn áp Pháp Luân Công, bức hại “Chân – Thiện – Nhẫn”.
Nếu bạn là một bác sĩ tham gia việc thu hoạch nội tạng sống từ các học viên Pháp Luân Công, chúng tôi hi vọng bạn sẽ không bị mờ mắt bởi lợi ích tức thì. Sự dính líu của bạn trong việc thu hoạch nội tạng sống được gây ra bởi ĐCSTQ. Nếu không có chiến dịch vu khống mạnh mẽ và chính sách “đánh đập” [ các học viên Pháp Luân Công] đến chết sẽ được coi là tự sát,” môi trường cho việc thu hoạch nội tạng sống có thể không tồn tại. Điều gì xảy ra đã xảy ra. Nín chặt môi và bảo vệ những bí mật của ĐCSTQ không thể giảm bớt tính nghiêm trọng những tội ác này hay là sự hối hận của bạn. Bằng việc đưa ra sự thật, bạn có thể sống với lương tâm của mình, và giảm bớt hoặc đền bù những tội ác đã phạm phải do cố ý hay vô tình. Chỉ có một lối thoát.
Tham khảo
[67] E. Thomas Wood và Stanislaw M. Jankowski, Karski: Làm sao mà một người có thể ngăn được sự hủy diệt hàng loạt, Wiley and Sons, 1996
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2010/3/20/115462.html
Đăng ngày 04-05-2010: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản