Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-11-2019] Khi còn trẻ, tôi thường hay thích tìm hiểu về những bí ẩn của vũ trụ, thích đọc sách y học cổ truyền Trung Quốc và tập khí công. Giai đoạn từ năm 1984 đến 1994, tôi tập nhiều môn khí công khác nhau nhưng không thực sự có hiệu quả.

Năm 1993, tôi được chẩn đoán mắc bệnh xơ gan và phải nghỉ làm để dưỡng bệnh. Năm đó, tôi đang ở độ tuổi 20. Tôi đã hai lần đến Bắc Kinh để chữa bệnh và học một môn khí công mới nhưng sức khỏe vẫn không được cải thiện. Trong lúc tuyệt vọng nhất, tôi tìm đến một ngôi chùa đề cầu nguyện mong cho bản thân sớm vượt qua được bệnh tật.

Đến năm 1994, sức khỏe của tôi trở nên xấu hơn. Môi tôi lúc nào cũng sưng tấy, mắt bị đau và chỉ có thể ăn một bát cơm nhỏ mỗi ngày. Cơ thể cũng thường xuyên mệt mỏi, chóng mặt và đau đớn. Tôi biết bệnh xơ gan sẽ có nguy cơ rất cao dẫn đến ung thư gan, tôi có cảm giác như cái chết đang cận kề.

Tôi từng nghĩ: “Kiếp này tôi không có cơ duyên tìm được môn tu luyện khí công tốt, thì nhất định kiếp sau tôi sẽ phải tìm một sư phụ tốt để được ngài ấy truyền thụ cho”.

Tôi nhớ mình từng đọc một cuốn sách viết rằng con người có thể trường thọ thông qua tu luyện. Có một câu chuyện về một tu sĩ đời nhà Tống, vì không tìm được một môn tu luyện chân chính nên hàng đêm vị ấy đều quỳ ở sân để cầu xin Thần Phật giúp mình. Ước nguyện của vị ấy đã trở thành hiện thực, vị tu sĩ đã đắc được pháp môn tu luyện chân chính và công thành viên mãn.

Tôi quyết ý làm theo cách của vị tu sĩ kia. Từ tháng 10 năm 1994, tôi thường lên sân thượng tại tầng 8 của tòa chung cư nơi tôi ở để tập các bài khí công. Sau đó quỳ gối cầu nguyện xin đắc được Chính Pháp.

Đắc được pháp môn tu luyện chân chính

Ngày 07 tháng 02 năm 1995, tôi thức dậy từ rất sớm và đi đến công viên Kiều Khẩu, nơi có rất nhiều người tập khí công hoặc thiền định. Tôi đã mua vé vào công viên theo tháng thay vì mua theo ngày.

Ở công viên, một ai đó đã đưa cho tôi một tờ tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp. Khi đọc các thông tin về Pháp Luân Đại Pháp, tôi lại có suy nghĩ: “Nếu những thông tin này là đúng, thì hẳn đây là một vị sư phụ công lực rất cao thâm chỉ đạo việc tu luyện. Đây chính là ước nguyện của bản thân mình mong mỏi tìm được một sư phụ giỏi ở kiếp này. Nhưng làm sao để biết điều này là thật hay không? Việc học lại miễn phí, vậy chắc không phải là thật rồi!”

Ngày hôm sau, khi đến công viên tôi cảm thấy dường như có một sức mạnh nào đó kéo tôi đến điểm tập Pháp Luân Đại Pháp và khiến tôi suy nghĩ đến việc tu luyện pháp môn này.

Khi đến nơi, các học viên đã hoàn thành xong các bài công pháp và đang bật băng thu âm bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí tại buổi lễ phát hành sách Chuyển Pháp Luân. Sư phụ giảng về các chiều không gian, thời không và vũ trụ. Tôi có thể cảm nhận được sự từ bi của Ngài.

Sau đó tôi hỏi một phụ nữ khoảng chừng 60 tuổi: “Bà có thể chia sẻ kinh nghiệm về môn khí công này cho tôi biết được không?” Bà ấy kể lại một cách hào hứng việc bà ấy đã khỏi bệnh tim, cao huyết áp và thấp khớp như thế nào sau khi bước vào tu luyện, bà đã được dạy miễn phí ra sao. Theo như tôi được biết thì không có cách nào chữa được bệnh thấp khớp, vậy mà không thể tin được là bà ấy lại có thể khỏi được căn bệnh này.

Khi tôi đi bộ ra ngoài công viên và leo lên xe đạp thì lại cảm thấy chóng mặt và yếu ớt. Thật kỳ lạ là tôi đã không hề chóng mặt hay mỏi mệt khi đứng ở điểm tập Pháp Luân Đại Pháp. Tôi quyết định mấy hôm nữa sẽ đến điểm luyện công để kiểm tra trường năng lượng tại đó.

Đến ngày thứ ba và thứ tư, mỗi khi tôi đứng gần điểm luyện công, tôi đều cảm thấy rất thoải mái. Nhưng khi đứng ở khoảng cách xa hơn, cơn chóng mặt sẽ lại quay lại.

Khi mọi người bật băng thu âm các bài giảng Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí sau buổi luyện công, tôi lại đến gần chỗ họ để ngồi nghe. Nhưng có vài lần tôi phải đứng lên để nhổ bớt đờm trong họng. Tôi không nhận ra thời điểm đó là tôi đang được Sư phụ tịnh hóa thân thể.

Sau hai ngày nghe các bài giảng Pháp, tôi mượn một cuốn kinh văn để đọc. Tôi đọc một mạch hết cuốn sách. Những gì viết trong sách rất thu hút tôi. Cuối cùng tôi đã có câu trả lời cho những câu hỏi mà tôi đã thắc mắc từ rất lâu. Tôi quyết định sẽ dậy thật sớm vào ngày hôm sau để tập các bài công pháp.

Trong lần đầu tiên luyện bài công pháp thứ tư, tôi thấy nhâm nhẩm đau bụng mỗi khi cúi xuống đưa hai tay vòng qua đầu gối. Cơn đau biến mất khi tôi tiếp tục luyện công.

Thời điểm đó, không một học viên nào ở điểm luyện công chung có sách Chuyển Pháp Luân. Tôi nghe nói tại công viên Trung Thân có một học viên bật băng hình các bài giảng của Sư phụ để mọi người cùng xem, nên tôi đã đến đó. Hai ngày sau, tôi có thể ăn uống được bình thường như mọi người. Một thời gian sau, cuốn sách Chuyển Pháp Luân đã có sẵn tại điểm luyện công chung, chúng tôi sẽ cùng đọc sách sau khi luyện công.

Sau vài tháng học Pháp, tôi nhận ra những hiểu biết trước đây của bản thân về vũ trụ thật quá nhỏ bé. Tôi không còn thấy sợ chết và biết được mình đang đi trên con đường trở về với nguyên lai của mình. Dường như Sư phụ đã đẩy tôi lên để tôi có thể nhìn rõ mọi thứ ở bên dưới.

Vào ban ngày và chiều tối, tôi thường đến điểm luyện công tập thể trong công viên để tập và đọc các bài giảng Pháp cùng các học viên khác. Tôi luôn tươi cười mỗi khi trở về nhà. Gia đình tôi thấy khó hiểu và hỏi tại sao tôi lại vui vẻ đến vậy. Đó là niềm vui từ sâu thẳm trong tâm mà tôi cảm nhận được sau khi được Sư phụ cứu độ.

Chỉ sau vài tháng tu luyện Đại Pháp, tôi đã có thể quay trở lại làm việc sau quãng thời gian 3 năm nghỉ ốm.

Con xin cảm tạ Sư tôn từ bi vĩ đại!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/1/373176.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/2/24/183371.html

Đăng ngày 05-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share