Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 30-03-2010] Tôi vẫn đang thực hiện ba việc yêu cầu đối với các học viên Pháp Luân Công, nhưng tôi phải mất rất nhiều thời gian để hiểu được mục đích của việc phát chính niệm. Ban đầu, tôi rất thiếu chú ý đến việc phát chính niệm do sự hiểu biết non kém của mình. Thực tế, thời gian đầu, tôi rất ít khi phát chính niệm bốn lần một ngày.
Tôi liên tục học các bài giảng của Sư Phụ và đọc các bài viết của các bạn học viên về phát chính niệm, qua một thời gian, hiểu biết vể Pháp và sự trân trọng vấn đề này được nâng cao. Tuy nhiên tôi liên tục có những vấn đề hết lúc này đến lúc khác. Đôi lúc, khi phát chính niệm, tôi buồn ngủ và rất khó giữ đúng thế tay. Sau một vài năm tinh tấn học Pháp và tu luyện dưới sự bảo hộ của Sư Phụ, cuối cùng tôi đã cảm nhận được sức mạnh chính niệm của mình như một học viên Pháp Luân Đại Pháp, và hiểu sâu sắc hơn tầm quan trọng của việc phát chính niệm. Cuối cùng, nhận thức của tôi, hay việc thiếu nhận thức, đều là sự phản ánh quá trình tu luyện của tôi vào mỗi thời điểm. Tôi muốn chia sẻ với các bạn thể ngộ của mình trong chủ đề này. Làm ơn chỉ ra những gì các bạn thấy chưa đúng đắn trong hiểu biết của tôi.
Trong một thời gian rất dài, việc ngồi theo thế kiết già (ngồi với hai chân đặt tréo lên nhau) đã làm tôi khổ sở. Chưa đến ba mươi phút, quần áo tôi ướt đầm vì sự đau đớn thật đáng sợ, mồ hôi chảy từ đầu xuống mặt và cổ. Tôi cảm thấy hụt hơi và run rẩy trong đau đớn. Sự đau buốt ở chân trái khiến bao đêm tôi giật mình thức giấc. Tôi chịu đựng sự đau đớn này vì tôi tin đó là một phần của quá trình tiêu trừ nghiệp lực. Tôi đã ngưỡng mộ các học viên có thể tập bài thiền định của Pháp Luân Công trong thế kiết già trong cả một hay hai tiếng đồng hồ, và cảm thấy xấu hổ vì mình đã không làm được như vậy. Tôi hỏi quanh mọi người nhưng không một ai trong khu vực chúng tôi trải nghiệm mức độ đau đớn đến như tôi. Tôi đã tập Pháp Luân Công mười năm rồi, có điều gì đó không ổn ở đây, và tôi nhớ đến điều Sư Phụ giảng,
“mọi người nhất định cần coi trọng [việc] phát chính niệm, kịp thời thanh lý tà ác và những vấn đề tồn tại của bản thân; tránh không để tà ác dùi vào chỗ sơ hở” (Chính niệm)
Tôi cuối cùng đã nhận ra rằng cựu thế lực đang cản trở quá trình tu luyện và nỗ lực làm ba việc của tôi bằng cách lợi dụng sự hiểu biết non kém của tôi về Pháp. Cái đau bất tận ở chân tôi trong vòng bao năm qua không phải chỉ do nghiệp lực của tôi mà thôi.
Sau đó, khi phát chính niệm, tôi bắt đầu tập trung vào các nhân tố tà ác ở các không gian khác đã gây đau đớn nơi chân tôi. Sau một thời gian, một khối u với kích thước một quả trứng ngỗng xuất hiện ở nơi bắp đùi chân trái của tôi. Mủ, máu với một mùi hôi thối rỉ ra từ khối u này, nhưng tôi không cảm thấy đau đớn chút nào. Sau đó khối u biến mất, cái đau nơi chân tôi cũng biến mất. Tôi cũng cảm thấy ít đau hơn khi ngồi thế kiết già. Sau một vài ngày, tôi đã có thể ngồi theo tư thế kiết già trong ba mươi phút. Tôi hình dung bao nhiêu nhân tố tà ác trú ngụ trong cơ thể tôi đã bị loại bỏ. Kinh nghiệm này đã minh chứng sức mạnh vĩ đại của Pháp Luân Công và giúp tôi hiểu được hiệu quả của việc thanh lý không gian của riêng chúng ta.
Một ngày nọ sau khi kết thúc học Pháp với hai bạn đồng tu, chúng tôi đã cùng nhau phát chính niệm và tôi thấy một dáng người với cặp mắt xanh lục đột nhiên xuất hiện bên phải tôi. Hắn khiến tôi sợ hãi. Sau đó, tôi lại thấy một lưỡi kiếm cong sáng lóa như tia chớp đâm vào mình từ bên trái. Mỗi lần như vậy, tôi đều thấy các học viên bị mất tư thế và gục đầu. Tôi hình dung các nhân tố tà ác từ các không gian khác đã nhắm vào tôi vì tôi là người duy nhất còn chưa mất tập trung. Sau khi kết thúc, tôi chia sẻ những cảnh nhìn từ thiên mục với các đồng tu và họ đều thừa nhận rằng mình đã mất tập trung và ngủ gật. Kết quả là họ đã không thể phát chính niệm và sử dụng thần thông để loại trừ các nhân tố tà ác không gian khác. Chúng tôi đều học được từ kinh nghiệm này, đó là việc các nhân tố tà ác luôn cố gắng làm chúng ta mất tập trung. Chỉ khi chúng ta tập trung và chú tâm chúng ta mới có thể giải thể các nhân tố tà ác đến từ không gian khác bằng chính niệm của mình.
Một ngày, nước mắt tôi tuôn rơi trong khi phát chính niệm đến các nhân tố tà ác từ không gian khác mà đang thao túng các cán bộ nhân viên pháp lý và hình sự của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), khiến họ bức hại các học viên Pháp Luân Công. Các học viên đều lý giải ý nghĩa của nước mắt rơi không kiềm chế theo nhiều cách khác nhau, nhưng tôi cho rằng đây là phần biết của tôi đã buồn thương cho những cán bộ nhân viên chính phủ này, những người đã thệ nguyện xuống trái đất này để đắc Pháp, thế mà thay vào đó, cuối cùng chính họ lại là những người bức hại học viên Pháp Luân Công.
Ngày 28 tháng Ba năm 2010, tôi đã có một chuyết công tác đến Vô Tích, và biết rằng có một buổi trao đổi về Phật giáo được tài trợ và tổ chức bởi ĐCSTQ vào thời điểm tôi ở đó. Tôi biết đối với học viên Pháp Luân Công, mọi việc xảy đến là đều có căn nguyên, nên khi biết rằng buổi tọa đàm này bao gồm cả việc tuyên truyền thù hận chống Pháp Luân Công, tôi liền phát chính niệm. Các nhà sư đã cố gắng liên kết với tôi trong giấc ngủ, tuy nhiên, hai lần tôi đều tỉnh giấc vào buổi sáng với âm nhạc và tiếng tục kinh Phật trong đầu mình. Ký ức của tu luyện trong thời kì thơ ấu đã thâm nhập cả vào giấc ngủ của tôi ban đêm. Tôi lập tức phát chính niệm để loại bỏ những can nhiễu này.
Phát chính niệm yêu cầu sự kiên nhẫn. Sau hai năm kiên định phát chính niệm, hai thành viên của gia đình tôi bắt đầu học Pháp. Tôi có một cháu trai đang sống ở thành phố khác, khi cháu về nhà, cháu đã xem DVD chín bài giảng của Sư Phụ. Cháu đã xem các băng hình này trước đó, khi còn nhỏ, nhưng khi đó cháu vừa chơi vừa xem. Khi lớn hơn, cháu có đọc Chuyển Pháp Luân một lần. Nói ngắn gọn, thái độ của gia đình tôi đối với Pháp đã có nhiều tiến bộ.
Tôi đã hướng nội tìm và xác định được rất nhiều chấp trước: dục vọng, tình cảm, theo đuổi tiện nghi, chấp trước thể hiện, hoan hỉ và nhiều tâm khác nữa. Tôi đều nhắm vào chúng khi phát chính niệm. Tôi có một vấn đề đặc biệt với cảm giác ngượng ngùng khi gặp người lạ và nói với họ về Pháp Luân Công. Khi phát chính niệm loại bỏ các nhân tố tà ác có thể liên quan gây ra vấn đề này, tôi đã không thấy có chuyển biến đáng kể gì. Giờ thì tôi nhận thấy đó chính là những quan niệm của chính bản thân đã ngăn trở tôi tiếp cận với người khác. Tôi đã nhìn nhận việc này như một nghĩa vụ phải làm, do vậy mục đích của tôi là không thuần tịnh. Nếu cựu thế lực khiến tôi cảm thấy không thoải mái khi nói chuyện với người lạ, thì đó chính là một can nhiễu cần phải vượt qua. Tôi phải không bao giờ thừa nhận an bài và tin tưởng vào những quan niệm của chúng. Tôi cần dùng sức mạnh thần thánh của mình để loại bỏ những chướng ngại mà cựu thế lực đã dàn dựng, để giảng sự thật cho mọi người về Pháp Luân Công.
Phát chính niệm gia trì cho nỗ lực cứu độ chúng sinh của chúng ta. Mới đây tôi tôi đã gửi các tin nhắn qua điện thoại di động để nói với mọi người sự thật về Pháp Luân Công. Khi thực hiện, tôi luôn phát chính niệm với một tâm trí tập trung, thanh tịnh và bình ổn. Tin nhắn rất thành công. Khi các bạn học viên và tôi cùng phát chính niệm tập thể, các tin nhắn thậm chí còn thành công hơn.
Có một số học viên và tôi đã cùng phát chính niệm về phía một bức chân dung của Đặng Tiểu Bình, một cựu tổng bí thư của ĐCSTQ, và đến con ác long đỏ, hiện thân của ĐCSTQ trong các không gian khác để giải thể những ảnh hưởng tiêu cực của chúng đến chúng sinh. Sau một thời gian, bức chân dung của Đặng Tiểu Bình đã bị tháo xuống khỏi bức tường.
Một ngày tôi đọc bài viết có nhan đề “Khuyến cáo học viên Pháp Luân Công Trung Quốc phối hợp nỗ lực phát chính niệm để chủ động giải thể các nhân tố tà ác.” Khi tôi phát chính niệm vào buổi trưa hôm đó, tôi nhìn thấy Sư Phụ xuất hiện trước mắt với một hình dáng vô cùng to lớn nhìn từ mặt bên. Tôi cũng nhìn thấy rất nhiều vị Phật nhỏ hơn ở một bên của Sư Phụ. Tôi trở nên vô cùng xúc động khi nhận thấy điều đó có nghĩa là Sư Phụ đang dẫn dắt các học viên Pháp Luân Công phát chính niệm. Từ khi đó, tôi đã vô cùng tập trung khi phát chính niệm, và chỉ có một vài lần mất tập trung. Một lần, tôi đã cảm thấy sức mạnh chính niệm của mình lan tỏa ra bên ngoài như những làn sóng.
Một hôm tôi học “Giảng Pháp tại Manhattan” bốn lần trước khi phát chính niệm. Tôi tự nói với mình, “Tôi sẽ loại bỏ bất kể những tư tưởng thế tục nào trong các không gian của mình.” Đột nhiên, tôi thấy một cơn sốc xuyên thấu toàn thân. Sau đó, nước mắt tuôn rơi. Tôi cảm thấy Sư Phụ đã lấy đi rất nhiều những nghiệp tư tưởng cho tôi và phần biết của tôi đã trào nước mắt với lòng biết ơn. Tôi không thể hình dung Sư Phụ đã phải chịu đựng bao nhiêu nghiệp lực cho tôi khi Người loại bỏ chúng đi.
Khi tôi thiếu chú ý đến việc phát chính niệm, tôi sẽ học Pháp không tinh tấn. Khi hiểu biết về việc phát chính niệm không rõ ràng, việc phát chính niệm sẽ không hiệu quả. Khi tôi ngủ gật trong khi phát chính niệm, là tôi đã thiếu chính niệm. Tôi phát hiện ra đó đều là do tâm tính và những can nhiễu từ nhân tố tà ác. Sư Phụ đã ban cho chúng ta một Pháp khí quý giá là phát chính niệm. Chúng ta cần phải đáp lại mong đợi của Sư Phụ bằng việc phát chính niệm để hoàn thành thệ nguyện thiêng liêng cứu độ chúng sinh của mình, thiết lập uy đức như một đệ tử Pháp Luân Công trong thời kì Chính Pháp, trân quí những nỗ lực không mệt mỏi của Sư Phụ khi an bài bao cơ hội cho chúng ta nâng cao cảnh giới trong vũ trụ này.
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2010/3/30/220673.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/4/16/116128.html
Đăng ngày 20-04-2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.