Bài viết của học viên Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-03-2010] Hai ngày trước đây, tôi đang thảo luận về tình hình của một học viên lớn tuổi với một bạn đồng tu. Học viên này nói rằng học viên lớn tuổi này không chịu lắng nghe ý kiến của người khác và có tâm hiển thị. Cô ấy đã quyết định không nói chuyện với người đó nữa.

Tôi biết rằng học viên lớn tuổi này có một số vấn đề, bao gồm cả việc không hướng nội tìm và chỉ trích người khác. Ông đã như vậy trong nhiều năm và vì thế ông không thể làm việc hiệu qủa cùng với người khác và làm ảnh hưởng đến chỉnh thể.

Tôi đã trả lời: “Không, chúng ta không thể buông bỏ ông ấy. Thật không dễ dàng cho một học viên tiến xa đến ngày hôm nay”. Tôi cũng nói: “Nếu ông ấy không lắng nghe chị, chị có thể đợi một thời gian và nói lại với ông ấy. Có lẽ sau đó ông ấy sẽ lắng nghe”. Sau đó cô đồng ý và nói: “Trên thực tế ông ấy đã đề cao lên rất nhiều rồi.

Không có vấn đề gì, người học viên lớn tuổi đó đang tu luyện trong Đại Pháp. Là đồng tu, trách nhiệm của chúng ta là giúp đỡ ông ấy hiểu ra được các vấn đề của ông và đề cao lên, do đó chúng ta có thể tạo thành chỉnh thể và hoàn thành sứ mệnh cứu người của mình.

Sư Phụ thường dạy nhiều lần rằng các đệ tử Đại Pháp là một chỉnh thể. Chỉ khi chúng ta là một chỉnh thể, chúng ta mới có thể thật sự thành công trong việc cứu độ chúng sinh. Khi học viên lớn tuổi từ chối lắng nghe, chúng ta cũng nên hướng nội và nhận ra những chấp trước nào mà chúng ta chưa vứt bỏ được.

Tôi thường nói, nếu tất cả những gì một người muốn chỉ là điều tốt cho người khác, thì những điều anh ta nói ra có thể làm người nghe cảm động khóc lên được” (“Tâm thanh tỉnh” – Tinh tấn yếu chỉ)

Chẳng phải các chấp trước của chúng ta cản trở chúng ta tạo thành một chỉnh thể sao? Không phải học viên lớn tuổi thực sự cho chúng ta một cơ hội để đề cao sao? Nếu chúng ta không tiếp xúc với ông ấy, không phải chúng ta đã bỏ đi cơ hội để đề cao hay sao? Tu luyện là loại bỏ tất cả những thứ xấu và đạt đến tiêu chuẩn của Pháp.

Trong những năm qua khi chúng ta đối mặt với cuộc bức hại, khi tôi đến nhà các học viên, các thành viên trong gia đình họ thường dành cho tôi cái nhìn không thân thiện. Có một lần, vào trước Tết Nguyên Đán, tôi đã ở nhà của một học viên để sửa máy tính cho anh ấy. Tôi đã không nhận ra rằng gia đình anh ấy đang chuẩn bị cho việc đón năm mới. Vợ anh ấy đã mất kiên nhẫn và gần như bắt đầu gây sự với anh ta. Tôi đã vội vã ra về. Sau Tết Nguyên Đán, tôi gặp vợ anh ấy. Tôi đã xin lỗi cô ấy: “Có phải chị vẫn còn giận tôi không? Đó là lỗi của tôi. Tôi quên lúc đó là Năm mới”. Cô ấy nói: “Tôi cũng thật đáng xấu hổ…” Sau đó, khi tôi trở lại nhà họ, vợ của học viên đó rất là tử tế với tôi. Chúng ta nên tạo sự hòa thuận giữa các học viên và mọi thứ sẽ tốt đẹp. Làm sao mà chúng ta có thể buông bỏ bất kỳ một học viên nào?

Đây là hiểu biết của tôi về vấn đề hợp tác và giúp đỡ các học viên, cũng như việc hướng nội tìm. Xin vui lòng chỉ ra những chỗ thiếu sót.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/3/15/219839.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/4/8/115962.html
Đăng ngày 14-04-2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share