Bài viết của một học viên ở tỉnh Cam Túc
[MINH HUỆ 27-03-2010] Gần đây, việc chia sẻ với các đồng tu đã làm tôi hiểu thêm về sự quan trọng của từ bi. Sư Phụ giảng,
“Hãy dùng lý trí để chứng thực Pháp, dùng trí huệ để giảng rõ chân tướng, dùng từ bi để hồng Pháp và cứu độ thế nhân…”
(“Lý tính” – Tinh Tấn Yếu Chỉ II)
Tôi để ý rằng một số học viên có thể thuyết phục một người thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó chỉ bằng một vài câu nói đơn giản. Bất cứ ai mà những học viên này nói chuyện đều được thuyết phục thoái Đảng. Những học viên khác có thể nói rất nhiều nhưng người mà họ nói chuyện vẫn không bị thuyết phục.
Suy nghĩ về các nguyên nhân, tôi hiểu rằng nói nhiều không phải là then chốt. Then chốt là ở tâm thái của họ. Khi một học viên mang một tâm từ bi và trong sạch, thì sẽ dễ dàng để người khác chấp nhận sự thật hơn. Nếu học viên đó mang những quan niệm người thường, gồm sự ích kỷ, sợ hãi, hay mong muốn hiển thị, nó sẽ làm cho người nghe khó tiếp nhận những điều anh ta nói. Tâm thái trong sạch và từ bi của chúng ta phát ra năng lượng thuần tịnh mà có thể giải thể những tư tưởng và quan niệm xấu của người khác. Sau đó người nghe có thể hiểu được sự thật và được cứu độ. Giống như Sư Phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân,
“[Đối với] người ở trong phạm vi trường của chư vị, có thể chư vị không cố ý [mà đã] điều chỉnh thân thể của họ; bởi vì loại trường này có thể điều chỉnh lại hết thảy các trạng thái không đúng đắn.”
Điều này có nghĩa là chúng ta cần phải tu luyện tốt và vứt bỏ tất cả những tư tưởng không trong sạch, bao gồm tự ngã, và đạt tới suy nghĩ từ bi. Chỉ bằng cách này chúng ta mới có thể làm tốt hơn việc cứu độ chúng sinh.
Tiền bạc đối với chồng tôi là cực kỳ quan trọng, và anh ấy cố gắng tiết kiệm từng xu có thể trong việc ăn mặc và ăn uống. Nó làm tôi rất khó có thể chịu đựng. Tôi đã sống với anh ấy hơn 20 năm và anh ấy chưa từng tiêu một xu nào cho tôi. Mỗi khi tôi nghĩ về điều này tôi giận dữ và thường cãi vã với anh ấy. Dường như tôi mất động lực để tiếp tục sống.
Qua việc học Pháp tôi dần dần hiểu rằng tôi cần hướng nội tìm khi gặp khó khăn. Tôi đã tĩnh tâm lại và nhìn vào trong bản thân để tìm ra nguyên nhân. Tôi thấy rằng tôi cũng để tâm nặng về tiền bạc. Bây giờ tôi biết rằng sự để tâm là một quan niệm hậu sinh và nó không phải là chân ngã của tôi. Tôi nhận ra rằng tôi phải vứt bỏ nó thông qua tu luyện. Khi tôi bắt đầu coi nhẹ tiền bạc, chồng tôi cũng không coi trọng tiền bạc như trước kia. Sự giận giữ và oán hận của tôi cuối cùng cũng biến mất, và môi trường gia đình thay đổi trở lên tốt hơn. Hướng nội tìm nguyên nhân thực sự là một Pháp bảo và là chìa khoá để giải quyết các mâu thuẫn.
Một trong những học viên ở vùng chúng tôi thỉnh thoảng rơi vào tâm trạng buồn phiền bởi vì những xung đột trong gia đình. Khi hoàn cảnh của cô ấy tồi tệ, cô ấy nhờ tôi phát chính niệm trợ giúp. Tác dụng của phát chính niệm đã rất tốt, nhưng vài ngày sau cô ấy lại rơi vào tâm trạng xấu. Khi tôi phát chính niệm cho cô ấy một lần nữa thì cô ấy lại cảm thấy khá hơn nhiều. Điều này lặp lại nhiều lần, và cô ấy có khuynh hướng dựa vào sự giúp đỡ của tôi, bất cứ khi nào cô ấy gặp vấn đề gì cô ấy lại hy vọng tôi sẽ cùng và phát chính niệm giúp đỡ cô ấy. Dần dần tôi mất sự kiên nhẫn và thiếu sự ân cần với cô ấy. Tôi trách cô ấy là không nhìn vào trong và không tu luyện bản thân. Cô ấy đã không vui và sau đó không còn nói với tôi những gì cô ấy nghĩ nữa.
Chúng tôi đã có bất hòa. Tôi nhận ra rằng tình trạng này không đúng và hướng nội tìm. Tôi thấy sự thiếu khoan dung và thiếu ân cần của mình và nhận ra rằng tôi không xét vấn đề từ quan điểm của cô ấy và nhận thấy rằng tôi muốn áp đặt ý nghĩ của mình lên cô ấy. Tôi chỉ muốn thay đổi cô ấy và không muốn thay đổi bản thân mình. Khi tôi nhận ra quan niệm của mình và sửa lại, cô ấy lại bẳt đầu nói với tôi về nhũng suy nghĩ của cô ấy. Một lần nữa tôi lại cảm nhận được sự kỳ diệu của việc hướng nội tìm.
Môi trường gia đình của một học viên khác thì tốt và cả gia đình của cô ấy đều ủng hộ cô tập Pháp Luân Công. Cô ấy không có nhiều lo lắng và làm tốt việc thuyết phục mọi người thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Tuy nhiên, tình trạng tu luyện của cô lúc tốt lúc không; và cô không ổn định. Cô ấy nhìn vào những học viên khác và làm bất kỳ điều gì họ làm và xem nó không quan trọng. Chúng tôi đã học Pháp, phát chính niệm và chia sẻ cùng cô ấy. Cô đã bắt kịp nhanh chóng. Kinh nghiệm này làm tôi hiểu rằng các học viên cần họp mặt thường xuyên để học Pháp.
Có một lần tim tôi bắt đầu đập nhanh và loạn nhịp không kể là lúc đứng hay ngồi. Nó xảy ra ngay khi tôi bước qua cửa nhà của một học viên khác. Nó làm cho tôi muốn rời đi ngay lập tức. Học viên đó mời tôi ngồi xuống và phát chính niệm. Tôi làm theo một cách miễn cưỡng cho dù tôi không thể ngồi thậm chí dù là một phút. Hoàn toàn khác với những gì tôi mong đợi, càng phát chính niệm tôi càng trở lên thư giãn. Khi tôi phát chính nhiệm xong, tất cả những triệu chứng đó đã biến mất. Tim tôi không đập nhanh và loạn nhịp nữa. Tôi thực sự kinh nghiệm được uy lực của việc phát chính niệm và cũng hiểu được tầm quan trọng của việc các học viên cùng nhau phát chính niệm.
Những kinh nghiệm này làm cho tôi hiểu hơn tại sao Sư Phụ liên tục yêu cầu chúng ta phải học Pháp nhóm. Các học viên chúng ta có thể chia sẻ kinh nghiệm và phát chính niệm cùng nhau. Chúng ta có thể tìm ra những điểm khác nhau và đề cao cùng nhau nhanh chóng. Từ đó chúng ta sẽ tạo thành một nhóm học Pháp để chúng ta có thể cùng nhau thăng tiến nhanh hơn. Các bạn đồng tu sẽ tạo thành một chỉnh thể không thể phá vỡ để làm tốt hơn việc chứng thực Pháp, cứu độ chúng sinh và hoàn thành sứ mệnh lịch sử của chúng ta.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/3/27/220493.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/4/14/116088.html
Đăng ngày: 17-04-2010, bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.