Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục được đồng tu chỉnh lý lại

[MINH HUỆ 20-10-2019] Cả bốn người trong gia đình chúng tôi đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và chồng tôi đã bị bức hại đến chết ở trong tù. Vì con gái nhỏ của tôi và tôi đã thỉnh nguyện đòi công lý cho chồng tôi, chúng tôi bị bắt vào trại lao động cưỡng bức trong một năm rưỡi.

Sau khi trở về nhà, tôi phát hiện rằng chứng minh thư của con gái tôi đã bị mất, do đó tôi đã đến đồn cảnh sát địa phương để xin cấp mới. Quá trình này mất ba tháng, vì thế cháu được cấp một chứng minh thư tạm thời.

Sau đó, con gái tôi và tôi đến làm việc tại thủ phủ của tỉnh. Bởi vì chúng tôi thỉnh nguyện đòi công lý nhiều lần nên chúng tôi bị giám sát chặt chẽ và gặp nhiều khó khăn để lấy được chứng minh thư chính thức cho cháu.

Sư phụ giảng:

“…lịch sử nhân loại cũng không phải là khu vườn cho lạc thú hung tàn của tà ác.” (“Gửi Pháp hội Châu Âu năm 2005”-Tinh Tấn Yếu Chỉ III)

Với những lời dạy của Sư phụ trong tâm, tôi quyết định không chấp nhận sự bức hại vô lý như vậy và cảm thấy cần phải lấy lại thẻ căn cước cho con gái.

Đến gặp Ủy ban Chính trị và Pháp luật địa phương

Sau khi con gái tôi và tôi đi lấy chứng minh thư của cháu, chúng tôi bị cảnh sát theo dõi. Thỉnh thoảng họ gõ cửa nhà tôi và sách nhiễu chúng tôi. Chúng tôi bị theo dõi bất cứ nơi nào chúng tôi tới. Để ngăn họ phạm tội với Đại Pháp, tôi quyết định giảng chân tướng về Đại Pháp cho họ.

Họ nói rằng họ được lệnh phải làm những việc này từ Ủy ban Chính trị và Pháp luật (UBCTPL), do vậy tôi tới Ủy ban và hỏi Chủ tịch ủy ban: “Tại sao các anh cử nhiều người giám sát chúng tôi 24 giờ mỗi ngày như vậy?”

Ban đầu ông ấy phủ nhận trách nhiệm. Tôi nói: “Còn ai khác làm việc này nếu không phải là Ủy ban của các anh?”

Ông ấy không nói được gì. Tôi nói: “Anh không đồng ý rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp là người tốt à?”

Ông ấy đáp: “Tôi hoàn toàn đồng ý rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp là những người tốt.”

Tôi nói: “Một mặt, anh thừa nhận rằng chúng tôi là người tốt, nhưng mặt khác anh lại bắt giữ và kết án chúng tôi. Làm sao mọi người có thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra? Tôi chỉ biết rằng người xấu mới phải vào tù.”

Ông ấy nói: “Chị có thể đi. Tôi sẽ nói với họ dừng giám sát chị.”

Ngày hôm sau, tôi thấy rằng những người giám sát chúng tôi vẫn còn đó. Do vậy tôi lại tới UBCTPL. Vị Chủ tịch miễn cưỡng thừa nhận rằng ông ấy không có thẩm quyền chấm dứt việc họ theo dõi chúng tôi. Tôi cảm thấy ông ấy hiểu về cuộc bức hại và biết chúng tôi là người tốt, do vậy tôi nghĩ rằng sau này tôi có thể tìm một cơ hội khác để nói với ông ấy về Đại Pháp và cuộc bức hại một cách kỹ lưỡng hơn.

Đối với những cảnh sát đang theo tôi khắp mọi nơi, tôi quyết định không đối xử với họ như kẻ bức hại mà như những sinh mệnh nên được cứu. Sau khi biết chân tướng, họ biết chúng tôi là người tốt và thấy rằng theo dõi chúng tôi chẳng có ý nghĩa gì. Thậm chí họ còn đến nhà tôi để chuyện trò. Khi chúng tôi đến UBCTPL và đồn cảnh sát, họ đã lái xe đưa chúng tôi đến đó.

Lần thứ ba tôi đi cùng con gái đến Ủy ban. Khi tôi hỏi vị Chủ tịch ủy ban lý do tại sao các cảnh sát vẫn theo dõi chúng tôi, ông ấy nổi cơn thịnh nộ, lấy ra một số bức ảnh về xe giám sát của họ đã bị đăng lên internet và hỏi: “Có phải chị đăng những thứ này không?”

Con gái tôi đáp: “Cháu đã làm vậy vì an toàn cá nhân của chúng cháu. Nếu một ngày nào đó chúng cháu mất tích, điều đó có nghĩa là chúng cháu đã bị các bác bắt đi, và những người quan tâm đến chúng cháu sẽ biết được.”

Ông ấy đáp: “Tôi đang ở đây để đảm bảo cả hai người sẽ không xảy ra vấn đề gì.”

Giảng chân tướng tại Sở cảnh sát thành phố

Ba tháng sau, tôi trở lại quê nhà để lấy chứng minh thư cho con gái. Đồn cảnh sát nói rằng phòng 610 không muốn cấp chứng minh thư vì họ sợ chúng tôi sẽ lại đi thỉnh nguyện.

Tôi nghĩ đây là một cơ hội để giảng chân tướng cho Phòng 610, do vậy tôi tới đó và gặp người phụ trách. Ban đầu ông ấy kiêu ngạo và nói rằng mình chỉ đang làm theo lệnh cấp trên. Trong khi ông ấy nói, tôi phát chính niệm để giải thể các nhân tố tà ác đang kiểm soát ông ấy.

Sau đó, tôi đã đến văn phòng ông ấy nhiều lần và tới nhà ông hai lần để giảng chân tướng. Dần dần, thái độ của ông đã thay đổi, và ông cho tôi biết số điện thoại và tên của người có thể liên hệ tại Sở cảnh sát.

Mỗi lần tôi đi xin cấp chứng minh thư, các học viên địa phương luôn phối hợp phát chính niệm. Họ cũng giúp chỉ ra những thiếu sót của tôi, chẳng hạn như tâm tranh đấu, nói những lời gây tổn thương, v.v… Tôi cởi mở chấp nhận những chia sẻ của họ và cố gắng làm tốt hơn vào lần sau.

Tôi quyết định tới Sở cảnh sát thành phố để gặp trưởng phòng An ninh nội địa mà đã bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Các học viên khác nói với tôi rằng người đàn ông này rất tà ác và là người đi tiên phong trong việc bức hại các đệ tử Đại Pháp.

Tôi coi đây là một cơ hội để nói chuyện với ông ấy về Đại Pháp. Ba học viên khác quyết định đi cùng tôi và phát chính niệm ở bên ngoài. Tôi tự tin đi vào tòa nhà. Tâm tôi bình tĩnh và không sợ hãi; tôi chỉ muốn cứu sinh mệnh này.

Tôi đã tìm được văn phòng của ông ấy không mấy khó khăn, tôi gõ cửa và nghe ông ấy nói: “Mời vào.” Tôi đẩy cửa bước vào và thấy một gương mặt rất không thân thiện. Ông ấy nhìn tôi với ánh mắt sợ hãi và cảnh giác, và tôi có cảm giác ông ấy bất an bởi vì đã làm nhiều việc xấu.

Sau khi tự giới thiệu, tôi nói: “Tôi nghe nói ông đã ra lệnh cho đồn cảnh sát địa phương không cấp chứng minh thư cho con tôi. Tại sao chứng minh thư của cháu lại bị giữ lại? Có phải ông sợ các học viên Pháp Luân Đại Pháp sẽ thỉnh nguyện hay không?”

Ông ấy nói: “Đừng nhắc tới Pháp Luân Đại Pháp.” Tôi nói: “Nếu không phải vì liên quan tới Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ không phải tới gặp ông. Đáng lẽ tôi không cần phải tới gặp ông để lấy chứng minh thư.”

Tôi tiếp tục nói: “Lẽ ra tôi chỉ cần tới đồn cảnh sát địa phương để lấy chứng minh thư. Nhưng đồn cảnh sát nói rằng Phòng 610 đã lấy nó. Tôi tới Phòng 610 và được biết là ông không cho phép họ cấp chứng minh thư. Vấn đề này có thể được giải quyết không nếu tôi không nhắc gì tới Pháp Luân Đại Pháp?”

Ông ấy phủ nhận việc ra lệnh không cấp chứng minh thư. Tôi nói với ông ấy một cách nghiêm túc: “Ông đã phạm pháp nếu giữ chứng minh thư của mọi người. Đó là vi phạm nhân quyền.”

Sau đó tôi nói với ông ấy việc gia đình tôi bị bức hại như thế nào và việc con gái tôi đã bị đưa tới trại lao động cưỡng bức khi còn nhỏ chỉ vì cháu đã thỉnh nguyện cho bố mình, người đã bị bức hại đến chết. Tôi nài nỉ: “Làm thế nào cháu có thể tìm được việc làm mà không có chứng minh thư? Làm thế nào cháu có thể sống bình thường đây?”

Thái độ của ông ấy có dịu lại đôi chút, và ông ấy bớt căng thẳng hơn. Tôi nói chuyện với ông ấy trong hơn một giờ đồng hồ và thanh trừ một số nhân tố tà ác phía sau ông ấy. Tuy nhiên cuối cùng, ông ấy vẫn không thừa nhận mình đã ra lệnh không cấp chứng minh thư.

Sau khi tôi về nhà và nói chuyện với các học viên khác, họ đã chỉ ra rằng tôi có tâm tranh đấu và không có đủ từ bi trong khi nói. Họ cũng chỉ ra một số những thiếu sót khác và văn hóa Đảng còn sót lại ở tôi.

Tôi quyết tâm buông bỏ chấp trước của mình và làm tốt hơn lần sau. Các học viên khác cũng rất coi trọng vấn đề này. Chúng tôi coi nó là một cơ hội hiếm có để giảng chân tướng, vì tiếp cận được Trưởng phòng an ninh nội địa không phải là việc dễ dàng.

Tổng cộng tôi đã nói chuyện với ông ấy 6 lần, và lần nào các học viên khác cũng đều tích cực phối hợp. Mỗi lần có hai xe chở các học viên ở gần đó để phát chính niệm.

Trong chuyến viếng thăm lần thứ hai và thứ ba của tôi, ông ấy đã thân thiện hơn và trông bớt tà ác hơn, nhưng ông vẫn trốn tránh trách nhiệm, rồi bảo tôi viết một lá thư hoặc nói với đồn cảnh sát cung cấp một giấy xác nhận. Khi tôi mang thư đến cho ông ấy, ông ấy đã không đọc nó.

Trong khi các học viên khác tăng cường nỗ lực để phát chính niệm, tôi hướng nội và nhận ra mục đích của tôi khi nói chuyên với ông ấy là có được chứng minh thư. Tôi đã bị cựu thế lực lừa và làm mọi việc một cách thụ động.

Sau khi nhận ra điều này, tôi đã tới đó với con gái vào lần thứ tư và thứ năm. Chúng tôi phối hợp tốt: khi tôi nói, cháu phát chính niệm, và ngược lại. Mục đích của chúng tôi là giảng chân tướng và chúng tôi đã buông bỏ mục đích lấy lại chứng minh thư.

Tôi tới gặp ông ấy lần thứ sáu và được thông báo là ông ấy đã tới dự cuộc họp tại sở cảnh sát tỉnh. Do đó tôi lập tức quyết định tới Phòng 610 ở Sở cảnh sát tỉnh để nói chuyện thêm với ông ấy.

Đến gặp chính quyền cấp tỉnh

Khi đến thủ phủ của tỉnh, đầu tiên tôi tới bộ phận tiếp nhận khiếu nại. Tôi nói chuyện về sự việc của gia đình mình và tình hình chứng minh thư của con gái tôi. Một nhân viên đầy thông cảm trở nên phẫn nộ và nói: “Các chị có quyền thỉnh nguyện.”

Khi tôi nói với ông ấy về phản hồi của Phòng 610 địa phương và sở cảnh sát, ông ấy còn trở nên giận dữ hơn và nói: “Bất cứ ai giữ chứng minh thư là đang vi phạm pháp luật! Tôi sẽ thúc đẩy chính quyền thành phố kêu gọi chính quyền địa phương giải quyết vấn đề này cho chị.”

Tôi tiếp tục liên lạc với các bộ phận khác nhau. Với tâm cứu người, tôi đã giảng chân tướng về Đại Pháp ở mọi nơi tôi đến.

Khi tôi trở lại sở cảnh sát tỉnh, những người đang xử lý kiến nghị đã thông cảm với mẹ con tôi, nhưng khi tôi đề cập đến Pháp Luân Đại Pháp, tất cả đều tỏ ra bất lực.

Lấy lại chứng minh thư

Tôi trở lại quê nhà và nói với Trưởng Phòng 610: “Tôi đến gặp ông lần nữa vì lợi ích của ông. Tôi đã tới chính quyền cấp tỉnh để báo cáo việc ông thu giữ chứng minh thư. Họ nói rằng bất kỳ ai thu giữ chứng minh đều vi phạm pháp luật.”

Ông ấy trở nên cáu kỉnh và khăng khăng đòi tôi nói chuyện với Giám đốc, và tôi đã làm vậy. Giám đốc cũng lo lắng và nói với tôi: “Chị hãy về nhà trước, chúng tôi sẽ thảo luận việc này tối nay.”

Sáng hôm sau, tôi trở lại Phòng 610 và nhận lại chứng minh thư của con gái tôi.

Qua sự việc này, tôi nhận ra rằng nếu chúng ta làm những gì chúng ta cần làm, kết quả chắc chắn sẽ có được. Tôi thấy rằng các nhân viên Chính phủ mà tôi nói chuyện đã hiểu chân tướng mặc dù họ không dám nói gì. Trên thực tế, họ đang đợi được cứu. Miễn là tâm chúng ta muốn đều tốt nhất cho họ, chúng ta sẽ được Sư phụ bảo vệ.

Toàn bộ hành trình này cũng là quá trình đề cao của bản thân tôi và loại bỏ những chấp trước tranh đấu và oán hận của tôi. Sau khi tôi nhận ra rằng điều quan trọng nhất là cứu người chứ không phải là lấy lại chứng minh thư, tôi thậm chí đã không nghĩ đến việc lấy lại chứng minh thư mà chỉ tận dụng các cơ hội để giảng chân tướng về Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/20/394797.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/1/16/182205.html

Đăng ngày 24-03-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share