Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-03-2010] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1996. Sư Phụ đã tịnh hóa thân thể tôi và tôi thoát khỏi mọi bệnh tật. Tôi đã biết được mục đích thật sự của việc đến với thế giới con người của mình. Không có từ ngữ nào diễn tả được lòng biết ơn hay truyền đạt được sự bền vững trong niềm tin của tôi. Tôi không hề dao động niểm tin vào Sư Phụ và Đại Pháp và đã liên tục tu luyện bản thân để đáp ứng được các yêu cầu của Đại Pháp.

Sư Phụ nói: “Ai cũng có công tác nào đó, hơn nữa cũng cần làm công tác cho tốt” (“Bài giảng thứ tám”,  Chuyển Pháp Luân). Bởi vì tôi đối xử bản thân mình như là một học viên trong các công việc hàng ngày, nên khi tôi cố gắng nghỉ hưu vào tháng 10 năm 2005, ông chủ của tôi đã đề nghị tôi ở lại. Tôi miễn cưỡng đồng ý. Tôi là một chuyên viên mua hàng cho một công ty xây dựng và chịu trách nhiệm về tiền bạc và vật liệu. Đây là một vị trí được săn đón cao. Thường thì mọi người phải dùng các mối quan hệ mới có được công việc như vậy. Ông chủ tôi đã nghe các bài giảng của Sư Phụ trước khi bắt đầu cuộc đàn áp, vì vậy ông ấy tin tưởng đạo đức của tôi – một học viên Pháp Luân Công. Ngay khi tôi chuyển qua công ty hiện tại, tôi đã được giao trách nhiệm về tiền bạc và vật liệu. Khi dự án bắt đầu, tôi nói với ông chủ rằng giao cho tôi trách nhiệm về tiền bạc và vật liệu là phá vỡ các nguyên tắc. Ông ấy nói “Tôi thuê anh vào làm bởi vì tôi tin tưởng anh. Anh chỉ cần làm tốt công việc là được rồi!”. Thật vậy, tôi đã chứng minh rằng tôi là một người đáng tin cậy. Khi chúng tôi hoàn thành dự án đầu tiên, chúng tôi đã dùng chỉ hai phần ba số lượng đá cần dùng trong những dự án tương tự, tiết kiệm cho công ty 18,180 nhân dân tệ. Lần khác, tôi nhận thấy có sự chênh lệch về giá giữa giá ghi và giá đấu thầu thấp nhất của các nhà sản xuất. Tôi hỏi giám đốc nhà máy và ông ấy nói “Anh hỏi tôi nghiêm túc đó chứ? Đó là tiền hoa hồng của anh”. Tôi từ chối và trả lại 300 nhân dân tệ cho ông ấy. Trong suốt 10 năm là chuyên viên mua hàng, rất nhiều người đưa cho tôi tiền hoa hồng, quà cáp và hối lộ. Tôi đã trả lại tất cả cho họ.

Do cách cư xử của mình, mọi người trong công ty đều tin tưởng tôi. Tất nhiên, đó không phải là vấn đề tôi tốt như thế nào. Đó là để cho mọi người có cơ hội biết được rằng Đại Pháp thật tuyệt vời và rằng các học viên khác với người thường. Mỗi lần có đánh giá hoặc thi đua tôi được giao nhiệm vụ giám sát tiến trình [bởi vì tôi được mọi người biết đến là người công bằng]. Tôi cũng trông nom các vật liệu và trả lại những vật liệu mà không có trong sổ sách hàng tồn kho. Tất cả những công nhân nhập cư ở công ty đều quý mến tôi bởi vì họ có thể nghe được sự thật về cuộc đàn áp và cảm nhận được lòng tốt của một học viên. Họ thậm chí đã trải nghiệm được những điều kì diệu bởi vì tôi là một học viên. Tháng 5 năm 2004, năm công nhân và tôi đến một công trường xây dựng để vận chuyển giàn giáo và các vật liệu khác. Khi chúng tôi lái xe qua một con kênh, bánh xe phải của xe tải rơi ra và chiếc xe gần như bị lật. May mắn thay, tuabin của máy trộn bê tông quay lại và hoạt động như một bánh xe để giữ thăng bằng cho chiếc xe. Tất cả các công nhân đều sợ hãi và nhảy ra khỏi xe tải. Ba trong số họ đã thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc nói: “Chúng tôi thật may mắn khi có anh trên chiếc xe tải này. Nếu không, nếu chiếc xe bị lật, chúng tôi có thể đã mất tay hoặc chân, thậm chí mất mạng luôn”. Người lái xe cũng nói “Hôm nay xe tải chở rất nặng, nếu chúng ta bị lật ngược thì thật kinh khủng”. Ngay sau đó, tin tức này lan truyền ra và thật dễ cho tôi giảng rõ sự thật cho những người khác. Rất nhiều công nhân nhập cư đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Trước khi họ rời thành phố của tôi, một vài người trong số họ đã hỏi tôi các tài liệu Pháp Luân Công và đem về cho những người khác ở quê.

Sư Phụ đã an bài những cơ hội này cho tôi bởi vì Người thấy rằng tôi đã bị ô nhiễm trong thùng thuốc nhuộm của xã hội và có chấp trước mạnh mẽ vào danh và tiền bạc. Năm 2008, tôi đã làm việc trong một nhà hàng trong 10 tháng. Điều này rất tốt cho tôi vì tôi phải buông bỏ nhiều chấp trước. Các đồng nghiệp cũ của tôi thấy tôi làm việc trong nhà hàng và nói “Tại sao anh lại làm một bồi bàn khi cao tuổi như vậy?”. Khi tôi phục vụ họ, họ nói “Làm sao mà ông chủ cũ của chúng tôi bây giờ lại phục vụ chúng tôi ăn tối được”. Lúc đầu, tôi bối rối nhưng sau khi tôi nhận ra rằng tôi là một người tu luyện. Trong thời cổ đại, người tu luyện phải đi khất thực, so sánh với họ những gì tôi đã trải qua không là gì cả. Ở nhà hàng, tôi không e ngại các công việc khó nhọc và bẩn thỉu, bất chấp tuổi tác của mình. Bởi vì tôi xem mình là một học viên, mọi người trong nhà hàng đều có ấn tượng tốt về tôi. Điều này làm tôi dễ dàng giảng rõ sự thật cho họ và thuyết phục họ thoái ĐCSTQ. Có 10 người ở nhà hàng đã thoái ĐCSTQ và một người bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân. Tôi dùng mọi cơ hội để giảng rõ sự thật về cuộc đàn áp. Trong thời gian nghỉ, tôi đi phân phát các tờ rơi và áp phích cho các chung cư gần đó.

Các đệ tử Đại Pháp đang ở trong một cuộc đua vượt thời gian để cứu độ con người. Thời gian để chứng thực Pháp đang trôi qua. Tôi đã không làm một công việc vĩ đại là giảng rõ sự thật trực tiếp. Tôi cần học Pháp thật tốt, đề cao tâm tính và làm cho chính niệm mạnh thêm. Tôi nên sử dụng nhiều cách để giảng rõ sự thật, cứu độ mọi người, nên viết nhiểu thư giảng rõ sự thật và gởi đi nhiều tài liệu hơn nữa. Tôi hợp tác rất tốt với vợ tôi (cũng là một học viên) và chúng tôi đã gởi hơn 400 lá thư cho mọi người ở nhiểu tỉnh thành.

Nhìn lại 10 năm khổ nạn vừa qua, mặc dù tôi không thể nhìn bằng thiên mục nhưng tôi biết sự vĩ đại của những Pháp lý chân chính mà Sư Phụ dạy. Khi chúng ta làm theo sự chỉ dẫn của Sư Phụ, học Pháp thật tốt, xem bản thân mình như là những học viên, buông bỏ các chấp trước, chúng ta có thể đề cao tâm tính và vượt qua tốt các khảo nghiệm. Tu luyện là một vấn đề nghiêm túc. Càng tu, chúng ta càng nhận ra rằng chìa khóa để đề cao tâm tính là phải thanh tỉnh và tu luyện bản thân thật tốt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/3/22/220210.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/4/5/115897.html
Đăng ngày 11-04-2010. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share