Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Đức
[MINH HUỆ 09-01-2020] Kính chào Sư phụ, chào các đồng tu:
Sư phụ Lý Hồng Chí đã giảng;
“Tôi đã giảng, pháp môn này của chúng tôi là ‘trực chỉ nhân tâm’, không để chư vị thật sự mất đi những gì ở nơi lợi ích vật chất. Chính là trái lại, chính là ngay ở trong lợi ích vật chất nơi người thường mà ‘ma luyện’ tâm tính của chư vị; [điều] thật sự đề cao lên, chính là tâm tính của chư vị.”(Bài giảng thứ sáu–Chuyển Pháp Luân)
Trong bài chia sẻ này, tôi muốn nói về tu luyện tại nơi làm việc của tôi, gồm cả việc đề cao tâm tính của tôi và chứng thực Pháp.
Khi tôi hoàn thành luận án Tiến sỹ của mình, nền kinh tế toàn cầu đang suy thoái. Rất khó tìm được việc làm. Nhưng, với sự giúp đỡ của Sư phụ, tôi chỉ cần gửi hai hồ sơ để có được một công việc trong một công ty tư vấn quốc tế, và được bổ nhiệm vị trí chủ tịch một bộ phận.
Sau đó, người quản lý của tôi yêu cầu tôi đại diện cho công ty của mình tại một ban trị sự chuyên môn của Hội đồng Châu Âu, vì tôi là một trong số ít các chuyện gia trong lĩnh vực chuyên môn này. Tuy nhiên, nhiệm vụ đại diện này không được gây bất kỳ ảnh hưởng nào đến công việc hiện tại của tôi. Tôi nghĩ rằng điều đó sẽ có lợi cho công ty chúng tôi và tôi đã chấp nhận sự phân công này.
Hội đồng này quản lý một ủy ban kỹ thuật với khoảng 50 thành viên. Họ đại diện cho các quốc gia và các công ty khác nhau. Ủy ban dự kiến xuất bản một sách trắng kỹ thuật. Tôi đã khá quen thuộc với chủ đề đó và do đó đã hỗ trợ tích cực cho công việc, phân bổ thời gian để thảo luận. Sách trắng này đã được xuất bản thành công sau giai đoạn lập kế hoạch. Tôi đại diện cho ủy ban và có một bài phát biểu trong một cuộc thảo luận của hội đồng.
Tôi đã thực hiện không hề đắn đo, và kết quả là được bổ nhiệm làm phó chủ tịch của ủy ban. Sau một năm, vị chủ tịch đề nghị từ chức vì lý do cá nhân, do đó tôi trở thành chủ tịch. Nhiệm vụ của chủ tịch ủy ban bao gồm điều phối ủy ban, chỉnh sửa sách kỹ thuật, tổ chức các hội thảo chuyên đề, v.v…, tuy nhiên không được ảnh hưởng tới công việc thường xuyên của tôi. Việc này khá thử thách. Nhưng, với trí huệ có được từ Đại Pháp, tôi đã có thể cân bằng tốt các công việc của mình.Điều này chắc chắn không phải ngẫu nhiên.
Đó là một cơ hội tuyệt vời để giảng chân tướng về Đại Pháp. Một số thành viên đã biết về Đại Pháp và đặc biệt đã nghe nói đến nạn thu hoạch tạng từ các học viên Pháp Luân Công còn sống tại Trung Quốc. Sau khi nắm giữ vị trí này một thời gian, tôi đã từ chức chủ tịch để hỗ trợ những người khác và hợp tác thêm với họ trong năm đến sáu năm.
Kết quả là tôi đã ngộ được nội hàm sâu hơn trong Pháp. Sư phụ giảng:
“từ nay trở đi chư vị làm các việc thì trước hết phải nghĩ đến người khác, tu thành bậc Chính Giác<sup> ]] vô tư vô ngã<sup> ]] , tiên tha hậu ngã” (Phật tính vô lậu – Tinh tấn yếu chỉ)
“không để chư vị thật sự mất đi bất kể thứ gì nơi lợi ích vật chất. Chư vị làm quan chức to đến mấy cũng không ngại, chư vị có nhiều tiền tài đến mấy cũng không ngại; [điều] then chốt là ở chỗ chư vị có thể vứt bỏ cái tâm kia không.” (Bài giảng thứ tư–Chuyển Pháp Luân)
Trong cuộc phỏng vấn, công ty của tôi không đưa ra mức lương cạnh tranh bằng những công ty tư vấn khác. Lúc đó tôi đã nghĩ rằng “vàng sẽ vĩnh viễn là vàng”. Nếu tôi chăm chỉ, lương của tôi sẽ được điều chỉnh tăng. Suy nghĩ này đã bao hàm một chấp trước ẩn sâu – truy cầu và lợi ích. Tôi đã chấp nhận suy nghĩ này trong đầu, chỉ là không nói ra thành lời.
Về công việc của tôi, công ty tôi hài lòng và tăng lương cho tôi tương ứng cứ hai hoặc ba năm. Tuy nhiên, suy nghĩ về sự bồi hoàn thỉnh thoảng lại xuất hiện trong đầu tôi. Tôi nghĩ: “Lương khởi điểm của mình thấp, đây là lý do tại sao lương hiện tại của mình thấp hơn các đồng nghiệp có cùng trình độ.”
Sư phụ đã giảng:
“Tuy nhiên thường khi mâu thuẫn đến, [nếu] chẳng làm kích động đến tâm linh người ta, [thì] không đáng kể, không tác dụng, không đề cao được.”(Bài giảng thứ tư–Chuyển Pháp Luân)
Kết quả là một đồng nghiệp đã chủ động gửi cho tôi một bảng lương của các cấp bậc khác nhau. Lương của tôi thấp hơn so với mức lương trung bình của cấp bậc tương đương. Bất cứ khi nào nghĩ về việc này tôi lại cảm thấy khá khó chịu và tin rằng tôi đã bị đối xử bất công.
Quản lý cấp trên của tôi bị thay thế hai lần. Tôi không thể bảo trì tâm tính và đã yêu cầu cả hai người này tăng lương, nhưng không được chấp thuận. Sau đó, tôi hướng nội và tìm thấy những chấp trước của mình–chấp vào lợi, ích kỷ và đố kỵ.
Sư phụ đã giảng:
“Nếu tâm tật đố không dứt bỏ, thì hết thảy các tâm người ta tu luyện được đều biến thành yếu nhược.” (Bài giảng thứ bảy–Chuyển Pháp Luân)
Tôi đã không thể phóng hạ được những chấp trước người thường này, do đó tôi quyết định phải tống khứ chúng. Sau đó, tôi không còn nghĩ về những việc này nữa.
Ít lâu sau, tôi có một vị quản lý mới. Tình cờ, người quản lý mới của tôi phát hiện ra mức lương của tôi thấp hơn nhiều so với mức trung bình, và bắt đầu nói chuyện với bộ phận nhân sự của chúng tôi.
Tôi nhớ đó là mùa Đông, ngày thứ bảy trước lễ Giáng sinh, khi tôi đang ở một điểm du lịch để giảng chân tướng. Đột nhiên, vị quản lý của tôi gọi tới, đó là lần điều tiên anh ấy gọi tôi vào cuối tuần. Tôi nghi ngờ có gì đó khẩn cấp. Anh ấy hào hứng báo cho tôi rằng bộ phận nhân sự đã thông qua yêu cầu tăng lương cho tôi. Tôi cảm ơn anh ấy và nói rằng đây là món quà Giáng sinh tuyệt vời.
Tôi minh bạch rằng việc này xảy ra bởi vì tôi đã buông bỏ một chấp trước và tôi tập trung vào việc cứu chúng sinh. Đây là cách Sư phụ khích lệ tôi.
Điểm luyện công tại nơi làm việc của tôi
Do yêu cầu công việc, tôi thường đi công tác trong và ngoài nước, do đó tôi không thể tham gia học Pháp ở địa phương và chăm sóc gia đình mình. Do đó, tôi nghĩ đến việc tìm một công việc mới và được gọi phỏng vấn. Trên bề mặt nó khá ổn, nhưng tôi lại không được nhận công việc đó. Tôi nghĩ rằng đây không phải là ngẫu nhiên. Điều đó có nghĩa là tôi đã không làm tròn trách nhiệm và do đó không thể rời bỏ công việc hiện tại.
Ngay sau đó, tôi nhận được một e-mail từ nơi làm việc của mình, thông báo về một hội chợ sức khỏe nội bộ. Tại hội chợ, tất cả các nhân viên được phép trình diễn một môn thể thao. Nếu nhiều nhân viên quan tâm đến một môn thể thao thì sẽ có thể thành lập nhóm và thông tin sẽ được công bố trên trang web của công ty. Tôi biết rằng một số đồng nghiệp của mình chơi golf, một số chèo thuyền, hoặc chơi bóng đá, bóng rổ, v.v… Tôi nghĩ rằng Pháp Luân Đại Pháp là một môn thể thao tốt để cải thiện sức khỏe. Tôi tới gặp người phụ trách. Tôi giới thiệu với anh ấy các bài công pháp, nói với anh ấy về cuộc bức hại và đưa cho anh một quyển thông tin của Minh Huệ đa ngữ.
Hội chợ sức khỏe diễn ra trong tòa nhà của công ty. Tôi mặc bộ đồ màu vàng của Pháp Luân Đại Pháp. Phía sau tôi là áp phích với năm bài công pháp. Tôi có thể giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho nhiều đồng nghiệp của mình. Tôi cảm ơn Sư phụ vì sự an bài này của Ngài.
Sau đó, một nhóm luyện các bài công pháp của Đại Pháp được thành lập tại nơi làm việc của tôi, gặp nhau các thứ sáu của tuần thứ hai hàng tháng vào buổi trưa. Thời gian trôi qua, nhiều đồng nghiệp hơn đã tới học các bài công pháp và biết được chân tướng về Đại Pháp.
Hoạt động này giúp tôi tìm ra chấp trước ích kỷ của mình. Tôi không nên chỉ nghĩ cho bản thân mà cho cả những người xung quanh mình để họ cũng có thể thụ ích từ Đại Pháp.
Sư phụ đã giảng:
“Các đệ tử Đại Pháp không được cô phụ trách nhiệm vĩ đại đã được giao phó cho chư vị trong Chính Pháp, càng không được để bộ phận chúng sinh đó phải thất vọng; chư vị đã là hy vọng duy nhất cho việc họ có thể tiến nhập sang tương lai được hay không” (Hãy vứt bỏ tâm con người, và hãy cứu độ thế nhân–Tinh tấn yếu chỉ III)
Vậy là sau hai năm, tôi đã chấp nhận phỏng vấn với một công ty mà tôi có liên hệ trước đây. Lần này không có trở ngại gì và tôi đã được mời làm việc.
Vấn đề thời gian họp hàng tuần
Sau khi chuyển đến công ty mới, mọi thứ dường như đều ổn định. Tuy nhiên, tôi lại đối mặt với một vấn đề khác. Một cuộc họp quan trọng của công ty được tổ chức vào thứ Ba hàng tuần, kéo dài từ chiều đến tối và đã thành thông lệ trong nhiều năm. Nhưng, tối thứ Ba là lịch học Pháp của nhóm học Pháp khu vực chúng tôi. Vì cuộc họp này, tôi đã không thể đọc đủ một bài trong Chuyển Pháp Luân, vì tôi mất hơn một giờ đồng hồ để tới nơi học Pháp. Ngoài ra, vì tôi mới vào công ty, tôi phải tham gia vào cuộc họp này. Sư phụ dạy chúng ta làm người tốt, dù chuyện gì cũng phải luôn nghĩ cho người khác trước. Tôi suy nghĩ về vấn đề này trong một thời gian dài nhưng không thể tìm được cách giải quyết.
Đầu tiên tôi chia sẻ với các đồng tu. Mọi người chia sẻ thể ngộ dựa trên Pháp, giúp tôi có được nhận thức tốt hơn về việc tham gia học Pháp nhóm. Mọi người đề xuất rằng tôi nên phát chính niệm. Sau đó, tôi quyết định thảo luận vấn đề với người quản lý của tôi. Trước khi tôi nói chuyện với người quản lý của mình, anh ấy đã gửi một e-mail thông báo tới tất cả nhân viên rằng việc tham gia cuộc họp là không bắt buộc. Tuy nhiên, sau hai tuần tôi lại nhận được chỉ thị khác, xác định ai phải tham gia cuộc họp. Tên tôi không có trong danh sách.
Về chỉ thị mới này, tôi đã có được thể ngộ sâu sắc hơn về Pháp của Sư phụ.
Sư phụ đã giảng:
Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực
(Sư đồ ân–Hồng Ngâm II)
Đồng thời, tôi cảm thấy tầm quan trọng của việc học Pháp trong môi trường nhóm, và chia sẻ thể ngộ của chúng ta. Bên cạnh đó, việc chia sẻ sẽ có tác động tích cực với tu luyện của chúng ta.
Đề cao tâm tính
Không phải mọi thứ đều suôn sẻ tại nơi làm việc. Có nhiều cơ hội để tôi đề cao tâm tính.
Theo tôi nhớ, khi đến công ty tư vấn mới được khoảng 2 tuần thì tôi tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa một Trưởng nhóm và người quản lý của tôi. Tôi không muốn nghe, vì như thế là bất lịch sự. Vì người Trưởng nhóm nói khá to nên tôi đã nghe được rằng tôi không đủ năng lực, và do đó không phù hợp cho một dự án mới.
Từ khi còn nhỏ, tôi hầu như luôn được khen ngợi và được nhận học bổng và phần thưởng trong học tập. Thậm chí chưa một lần nào có ai đánh giá tôi như vậy. Ngoài ra, tôi vừa làm ở vị trí mới này. Tôi hầu như không thể chấp nhận những gì vừa nghe được. Trên thực tế, tôi mới chỉ nói chuyện vắn tắt với người trưởng nhóm này và do đó không thể hiểu được những nhận xét của anh ấy về mình.
Tôi tự nhủ rằng mình đã tu luyện trong một vài năm, và những chấp trước như giữ thể diện, chắc hẳn đã bị thanh trừ. Nhưng dường như lại không phải như vậy. Sau khi hướng nội, tôi nhận ra rằng tôi có những chấp trước mạnh mẽ, bao gồm hám danh và không muốn nghe chỉ trích. Đã đến lúc buông bỏ những chấp trước này. Tôi không còn ôm giữ cảm giác bị đối xử bất công và không còn phàn nàn trong tâm nữa. Tôi cho rằng người trưởng nhóm hẳn có lý do để đánh giá. Sau đó khi tôi gặp anh ấy, tôi vẫn lịch sự như không có chuyện gì xảy ra.
Tuy nhiên, khảo nghiệm đã kết thúc. Tôi tham gia trong một dự án ở nước ngoài khoảng hai hay ba năm sau. Khách hàng rất khó tính. Trong khoảng hai hoặc ba tháng, tôi đã phân tích vấn đề và đề xuất giải pháp, nhưng không làm khách hàng hài lòng. Lúc này, quán lý dự án nghĩ đến việc thay thế tôi. Điều đó có nghĩa là tôi sẽ rời khỏi dự án và sẽ bị thay thế.
Đây là lần đầu tiên tôi đối mặt với một tình huống như vậy. Tôi nghĩ về việc mất thể diện nếu tôi quay trở lại công ty mà không hoàn thành được dự án. Ngoài ra, đáng lẽ có một cơ hội đề bạt vào năm sau. Nếu tôi quay trở về bây giờ, mọi người sẽ biết việc này và khiến cho việc đề bạt không khả thi. Lòng tôi rối bời và tôi không thể tĩnh tâm xuống.
Sư phụ giảng:
“Bản thân công pháp tu luyện không hề khó, bản thân việc đề cao tầng cũng không khó gì hết, mà chính là tâm con người không vứt xuống được, nên họ mới nói là khó. Bởi vì đang trong lợi ích hiện thực thì rất khó vứt bỏ nó được, lợi ích kia đang ở đó” (Bài giảng thứ chín–Chuyển Pháp Luân)
Tôi hướng nội và phát hiện ra nhiều chấp trước hơn, gồm có ích kỷ, sợ mất thể diện, theo đuổi danh và lợi. Rõ ràng là những chấp trước mà tôi đã phát hiện ra khi lần đầu mới vào công ty đã không được loại bỏ hoàn toàn. Là người tu luyện, tôi nên theo yêu cầu của Sư phụ và loại bỏ bất kỳ chấp trước nào trước khi tôi có thể đề cao.
Sau khi người đứng đầu Trụ sở chính tìm thấy một đồng nghiệp khác cho công việc, quản lý dự án đã thảo luận tình hình với tôi. Tôi bình tĩnh và chân thành nói rằng tôi sẽ tuân theo quyết định của anh ấy và rằng sự thay đổi là cần thiết. Anh ấy trông rất ngạc nhiên trước thái độ của tôi, không ngờ rằng tôi lại đồng ý. Tất nhiên, anh ấy biết rằng tôi là một học viên Đại Pháp.
Khi tôi trở về Trụ sở chính, quản lý của tôi đã ghé qua văn phòng và thông báo rằng mối quan hệ giữa tôi và quản lý dự án rất chuyên nghiệp, bởi vì điều đó đã giúp công ty có được sự tin tưởng của khách hàng. Tôi được đề bạt vài tháng sau đó, cho thấy rằng vấn đề không có tác động tiêu cực đến sự nghiệp của tôi.
Kết luận
Trong 21 năm tu luyện của mình, tôi đã trải qua nhiều khảo nghiệm tâm tính không chỉ tại nơi làm việc mà cả trong cuộc sống hàng ngày và trong tu luyện của tôi với các đồng tu.
Sư phụ giảng:
“Là người tu luyện, ‘tìm bên trong’ là một Pháp bảo.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC năm 2009–Giảng Pháp ở các nơi IX)
Như thế tôi đã có thể đề cao tâm tính của mình. Tôi cảm nhận được sự bao bọc và thâm sâu của Đại Pháp một cách sâu sắc và rất biết ơn lòng từ bi và sự giúp đỡ của Sư phụ. Tôi cũng cảm ơn các đồng tu vì sự giúp đỡ của mọi người.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/1/9/398757.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/1/25/182729.html
Bản tiếng Đức: https://de.minghui.org/html/articles/2020/1/9/144076.html
Đăng ngày 19-03-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.