Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Đức
[MINH HUỆ 10-01-2020] Con kính chào Sư phụ tôn kính, chào các đồng tu!
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ khi còn nhỏ. Trong một chuyến về thăm Trung Quốc, mẹ tôi được ông bà ngoại giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp. Mẹ tôi đã rất cố gắng để giúp tôi đắc Pháp. Tôi nhớ rằng trước khi bắt đầu cuộc bức hại ở Trung Quốc, Pháp Luân Đại Pháp đã rất nhanh được hồng truyền tại thị trấn nhỏ ở Đức nơi tôi lớn lên, đặc biệt là trong các sinh viên Trung Quốc. Vì vậy, nhiều nhóm luyện công nhỏ đã được thành lập. Sau đó, một hôm có một học viên đến gặp bố tôi và khiến ông sửng sốt khi nói rằng bà đã đọc được những điều không hay về Pháp Luân Đại Pháp trên báo. Sau đó, số lượng học viên giảm xuống chỉ còn hai hay ba người.
Kể từ đó, thái độ của bố tôi đối với Đại Pháp đã thay đổi. Ban đầu, tôi tiếp tục chứng thực Pháp và không để ý đến thái độ của ông. Tuy nhiên, ông ngày càng bị ảnh hưởng bởi những lời dối trá và tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc và ngày càng thay đổi. Cùng lúc đó, nỗi sợ hãi xảy ra xung đột khi gặp mặt bố cũng gia tăng. Do đó, tôi tránh gặp mặt bố và đã bỏ lỡ ngày càng nhiều cơ hội tu luyện. cựu thế lực đã lợi dụng sơ hở này và việc né tránh bố tôi đã gây ra tác dụng ngược lại.
Tôi e ngại khi học Pháp và luyện công. Trong những năm đó, mẹ tôi vẫn kiên định niềm tin vào Đại Pháp và có thể phá trừ an bài của cựu thế lực. Mẹ tôi đã bỏ ra rất nhiều nỗ lực và can đảm để tiếp tục giúp tôi có được sự kiên định trong tu luyện. Tuy nhiên, nếu mẹ không thúc giục hoặc chủ động đọc Chuyển Pháp Luân cùng tôi thì tôi thích ra ngoài và tìm kiếm niềm vui từ bạn bè. Khi bị nhúng trong thùng thuốc nhuộm lớn của xã hội người thường này, theo thời gian, tôi đã lạc lối mà không nhận ra rằng tôi đã thừa nhận an bài của cựu thế lực.
Theo thời gian, hoàn cảnh gia đình khiến tôi cảm thấy bực bội. Vì thế, tôi trở nên nổi loạn và ngày càng rời xa Pháp. Trong những năm ở tuổi thiếu niên, tôi kết bạn với những bạn bè là người thường, rồi tiệc tùng và uống rượu.
Tôi đã không thể phá trừ được an bài của cựu thế lực trong nhiều năm. Vì chấp trước vào một cuộc sống thoải mái và hài hòa, tôi đã trốn tránh khó khăn và tìm một lối thoát dễ dàng hơn. Sau đó, tôi nhận ra rằng tôi cần phải gia cường chủ ý thức của mình.
Mẹ tôi đã miêu tả hành xử của tôi như thể bị điều khiển từ xa và rằng tôi đang thiếu ý chí. Bất cứ khi nào cựu thế lực nhấn nút, tôi lại phản ứng đúng với hành xử mà chúng mong muốn. Tôi đã hết lần này đến lần khác được cấp cơ hội để lựa chọn con đường để đi. Thế nhưng khi đó, tôi đã không thể tiến bước trên con đường Sư phụ an bài mà lại dễ dàng lùi bước trước áp lực khi đối mặt với xung đột.
Vào lúc đó, tôi đã không nhận thức được mức độ nghiêm trọng của việc này cũng như hậu quả mà tôi sẽ phải đối mặt. Sau đó, trạng thái của tôi đi xuống với tình trạng sức khỏe bất thường mà chúng chỉ biến mất sau khi tôi quay trở lại tu luyện. Tôi bị hụt hơi, hoặc tim bị lỡ nhịp khi ra ngoài với bạn bè.
Tuy rằng tôi đã dần sinh ra hoài nghi về Pháp, nhưng cũng có những lúc tôi nhớ đến Sư phụ Lý và Đại Pháp. Trong những khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, mặt minh bạch của tôi mong muốn được viên mãn. Tôi hiểu rằng Sư phụ đã không bỏ rơi tôi mặc dù tôi đã liên tục phạm sai lầm và làm những việc xấu.
Quay trở lại tu luyện
Vào đêm giao thừa, tôi và bạn gái đã gặp hai người đàn ông say rượu nói chuyện với chúng tôi. Họ trở nên bực mình vì phản ứng tức giận của bạn tôi. Tôi can ngăn và họ cũng giơ tay lên thách thức tôi. Đúng lúc đó, đầu óc tôi trở nên tỉnh táo, không có một chút ý niệm nào hết. Sau đó, tôi đối mặt với họ và nói với họ một cách quyết đoán rằng họ nên rời đi. Đột nhiên, biểu lộ của họ thay đổi một cách rất phục tùng. Họ nhượng bộ và xin lỗi rồi nhanh chóng quay người chạy đi. Sau đó, chúng tôi nghe thấy một tiếng hét lớn. Chúng tôi quay lại và thấy một người khác trong nhóm chúng tôi đang bị chảy máu nằm trên mặt đất. Hai người đàn ông vừa xin lỗi tôi đã đá anh ấy. Mặc dù lúc đó tôi không tu luyện nhưng tôi biết rằng Sư phụ đã giúp tôi. Sau này tôi còn nhớ đến những tình huống khác xảy ra trước đó mà Sư phụ cũng đã bảo hộ tôi.
Năm sau, tôi đã cùng mẹ dự Pháp hội tại New York. Tuy nhiên, tôi cứ thấy rằng dù bản thân có cố gắng thế nào, tôi cũng không thể dễ dàng tiếp thu lời giảng của Sư phụ. Trong toàn bộ thời gian giảng Pháp, chỉ có một khoảnh khắc duy nhất mà đầu óc tôi tỉnh táo. Khi đó, tôi nghe được rõ ràng và rành mạch câu nói của Sư phụ: “Các vị chẳng phải là đệ tử Đại Pháp sao?” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2015).
Mặc dù tôi biết khá rõ rằng tôi không phải là một học viên, nhưng tôi không bao giờ dám tuyên bố như vậy. Tôi nhận ra rằng là một người trưởng thành, tôi cần phải thanh tỉnh tự mình quyết định việc tu hay không tu. Tôi không thể cứ ở mãi trong trạng thái thăng trầm thêm nữa và bị dẫn động bởi hoàn cảnh xung quanh. Do đó, tôi quyết định học Pháp tinh tấn để bước vào con đường tu luyện.
Sư phụ thấy nguyện vọng tu luyện của tôi, do đó tôi đã được mời tham gia Đoàn nhạc Tian Guo. Bằng cách này, tôi đã bước vào một môi trường tu luyện mà ở đó tôi có thể học hỏi từ các học viên khác và lần đầu tiên có thể cùng nhau chia sẻ thể ngộ.
Ban đầu, tôi đã không nhận thức được tầm quan trọng của nhiệm vụ này và đánh giá thấp vai trò quan trọng của người chỉ huy. Tôi không kỳ vọng nhiều cho bản thân mà chỉ nghĩ rằng diễu hành cũng là những sự kiện khá thoải mái. Tuy nhiên, theo thời gian, tôi nhận thấy Sư phụ đã từng bước chỉ cho tôi đi đúng hướng và các yêu cầu dần dần tăng lên. Vì thế, tôi đã có thể nhận ra các chấp trước căn bản của mình trong chuyến đi diễn 10 ngày ở Đông Âu. Đến cuối chuyến đi đó, tôi đã nhận ra rằng những ý niệm dù nhỏ nhất cũng có thể đem đến sự khác biệt, như thể cựu thế lực chỉ luôn trực chờ để tìm ra sơ hở của tôi.
Tôi chưa bao giờ dành nhiều thời gian như vậy với nhiều học viên. Do đó, chuyến đi diễn ở Đông Âu là cơ hội rất tốt để tôi tăng cường tu luyện. Tôi đã hiểu được ý nghĩa của việc làm mọi việc dựa trên Pháp, hay những suy nghĩ của một học viên Đại Pháp có thể tạo thành ảnh hưởng ra sao và cách một học viên hướng nội tìm là như thế nào.
Buông bỏ chấp trước để tận tâm tham gia vào các hạng mục Đại Pháp
Việc tham gia vào Đoàn nhạc Tian Guo đã giúp tôi có được một môi trường tu luyện tốt. Tuy nhiên, tôi lại học tập ở một môi trường mà không có học viên nào cả, tất cả bạn bè của tôi đều là người thường. Khi tôi không tham gia vào các hoạt động Đại Pháp trong một thời gian, tôi trở nên lơ là và không còn luyện công cũng như học Pháp nữa. Vấn đề càng ngày càng trở nên rõ ràng là các ưu tiên của tôi đã thay đổi. Tôi đã quay lại tu luyện Đại Pháp, nhưng lại hành xử như thể các hạng mục Đại Pháp chỉ là một sở thích mà thôi. Trong khi tôi vẫn muốn tích cực giảng chân tướng và tham gia vào các hoạt động khác của Đại Pháp, tôi dần bắt đầu nhận ra sự chênh lệch giữa bản thân mình và các học viên khác.
Cuộc sống sinh viên thường được miêu tả như một bữa tiệc lớn. Mặc dù trường hợp của tôi không phải vậy, nhưng tôi cũng bị cuốn theo hoàn cảnh đó và không thực sự sống đúng nghĩa là một học viên. Bên cạnh đó, những người bạn đại học của tôi rất tham vọng, dẫn đến việc cạnh tranh lẫn nhau. Cũng khi đó, tôi đã cố gắng buông bỏ chấp trước của bản thân vào cuộc sống giao du giải trí và đặt nỗ lực nhiều hơn vào bất kể việc gì mình đang làm, điều này đã giúp cải thiện điểm số của tôi. Tôi từng không chia sẻ kết quả của mình cũng như khoe khoang về những thành tích khác. Tuy nhiên, dần dần nếu không thể chia sẻ kết quả để so sánh với các bạn cùng lớp thì tôi sẽ cảm thấy không thoải mái.
Tất cả các sinh viên đều phải tham gia vào một khóa thực tập bắt buộc trong học kỳ thứ năm. Khi tôi được mời thực tập tại một công ty lớn, tôi đã rất vui. Sau khi có được kết quả tốt, tôi lại nghĩ đến việc tìm kiếm điều gì đó tốt hơn với hy vọng muốn chứng thực bản thân hơn nữa. Tôi tự thuyết phục bản thân rằng một học viên Đại Pháp cần tạo ấn tượng tốt và làm mọi việc thật tốt một cách tận tâm. Nhưng sâu thẳm trong tâm, tôi biết rằng tôi muốn chứng thực bản thân mình.
Khi càng ở lâu trong môi trường người thường, suy nghĩ của tôi dần thay đổi. Dần dần, tôi ngày càng xem trọng những lợi ích nơi xã hội người thường.
Sư phụ giảng:
“Cho nên tôi mới bảo chư vị dù là học viên lâu năm, học viên mới đều cần phải đến điểm luyện công để luyện công, tham gia nhóm học Pháp, v.v. Trong hoàn cảnh này sẽ thanh tẩy chư vị, không ngừng thanh tẩy ngôn từ, hành vi và quan niệm vốn đã bị ô nhiễm trong chốn người thường.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Đông Mỹ quốc [1999])
Theo thời gian, tôi đã nảy sinh những kỳ vọng khác nhau về tương lai của mình và chúng chứa đầy tất cả các chấp trước của tôi. Con người ngày nay thường lo lắng rằng trong cuộc đời này họ sẽ hài lòng với quá ít hoặc bị phân biệt đối xử. Vì vậy, tôi đã đề ra các yêu cầu khác nhau. Với trạng thái tu luyện kém cỏi cùng các chấp trước, tôi đã hình thành một nhận thức lạ kỳ về Pháp. Tôi đã dùng Pháp như một cái cớ để theo đuổi các chấp trước của mình.
Ví như, tôi muốn làm việc ở một công ty người thường sau khi tốt nghiệp, vì tôi biết rằng tôi cần phải tích lũy các loại kinh nghiệm khác nhau. Mặc dù xuất phát điểm này nghe có vẻ hợp lý, nhưng sau khi suy ngẫm sâu hơn về nó, tôi nhận ra rằng đó chỉ là một cái cớ. Thực ra, tôi chấp trước vào việc có thu nhập ổn định, điều mà có thể cho phép tôi đi du lịch thường xuyên. Dù sao đi nữa, tôi vừa mới có được hiểu biết về ngành hàng không và muốn gắn bó với kiểu sống đó. Tuy nhiên, không có việc gì là ngẫu nhiên cả. Đã đến lúc tôi cần buông bỏ và dung nhập vào môi trường Đại Pháp.
Sư phụ đã thức tỉnh tôi qua đoạn Pháp sau:
“Chư vị cảm thấy là việc rất đơn giản, chư vị cảm thấy từng cử động, suy nghĩ của chư vị đều rất tự nhiên, đều rất đơn giản, có sao đâu? Có gì đâu? Tại sao không sao cả?! Trách nhiệm của chư vị trọng đại! Lẽ nào không sao cả?! Ngay cả chư vị người tốt nơi người thường, chư vị không tu luyện, thì chư vị đã là vi phạm tội lớn! Vì chư vị không cứu những chúng sinh mà chư vị nên cứu!! Chư vị không làm tròn [thệ] ước tiền sử chư vị đã ký kết!!” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016)
Sau khi đọc đoạn Pháp này của Sư phụ, tôi đã chuyển đến một thị trấn khác và làm việc toàn thời gian cho các hạng mục Đại Pháp.
Trong vài tuần đầu tiên, tôi đã cố gắng luôn nhắc nhở bản thân về trách nhiệm trọng đại của một đệ tử Đại Pháp và rằng chúng ta chỉ còn ít thời gian. Mặc dù trước đây tôi thường cảm thấy rằng mình làm chưa đủ để chứng thực Pháp, nhưng sau đó hàng ngàn suy nghĩ đột nhiên ngăn cản tôi làm việc chăm chỉ trong hạng mục Đại Pháp này. Đó là lý do tại sao tôi lại gặp khảo nghiệm đối với những điều nhỏ nhặt và thường hoài nghi không biết liệu mình có nên đi theo con đường khác hay không.
Sau đó chúng tôi quyết định rằng tôi sẽ ở lại hai tháng rưỡi trong hạng mục truyền thông Đại Pháp ở New York để được đào tạo những kỹ năng cần thiết cho các nhiệm vụ sắp tới của tôi.
Ngày làm việc ở New York ban đầu diễn ra một cách chậm chạp. Như trước đây, tôi luôn tự lựa chọn nhiệm vụ cho mình và cố gắng chủ động liên hệ với trưởng nhóm. Tuy nhiên, với quyết tâm vững chắc của tôi để cống hiến cho Đại Pháp và làm tốt công việc của mình, tình hình đột nhiên thay đổi sau tuần đầu tiên.
Khi bắt đầu triển khai các hoạt động trực tuyến, khối lượng công việc của tôi nhiều hơn và một bộ phận khác cũng muốn tôi tham gia. Cuối cùng, tôi đã phân chia công việc của mình giữa hai bộ phận. Điều này có nghĩa là tôi phải có mặt ở văn phòng lúc 7 giờ sáng để hoàn thành kịp thời hạn đầu tiên. Từ đó trở đi, lịch làm việc của tôi kín mít. Hầu hết thời gian, tôi luyện công trong thời gian ăn trưa và ăn tối. Hàng ngày, ngay sau khi luyện công vào buổi tối, chúng tôi đọc Pháp nhóm và sau đó tham gia thảo luận. Vì vậy, mỗi ngày tôi dành 14 tiếng ở văn phòng. Mặc dù đối với một số học viên thì đây là một lịch trình bình thường nhưng nó lại hoàn toàn mới đối với tôi. Nhìn lại, lịch trình như vậy có vẻ nhiều, nhưng thời gian trôi qua nhanh như chớp. Tôi cảm thấy mãn nguyện và trân quý từng phút bởi vì tôi đang tích cực đóng góp cho Chính Pháp và không muốn lãng phí một giây nào. Tôi có cảm giác như thể cuối cùng mình cũng đang được thực hiện sứ mệnh của một đệ tử Đại Pháp và bù đắp cho khoảng thời gian quý giá mà trước đây bản thân mình đã lãng phí. Không một nhân tâm nào can nhiễu được công việc của tôi, mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên và mọi hoài nghi trước đây của tôi đều tan biến.
Điều quý giá nhất đối với tôi là được trao đổi và tiếp xúc nhiều với các đồng tu. Mỗi từng học viên đều cho tôi thấy tầm quan trọng của việc tin tưởng lẫn nhau và sự hợp tác vô điều kiện thực sự có ý nghĩa như thế nào. Thời gian là vô cùng quý giá đối với tất cả mọi người. Nếu ai đó cần một đồng tu làm một việc gì, họ sẽ lập tức bắt tay vào thực hiện ngay mà không hỏi một câu nào và cũng không cần một lời giải thích.
Cụ thể, tôi đã hiểu được việc cần phải buông bỏ tự ngã. Hầu hết những suy nghĩ tiêu cực và tư tưởng can nhiễu mà tôi trải qua trong ngày là do chấp trước vị tư và tự ngã của bản thân tạo thành. Ví dụ, có những hôm, trong khi đang làm việc, không biết từ đâu những suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong tâm trí khiến tôi mất tập trung. Sau đó, tôi nhận ra rằng chúng chỉ có thể can nhiễu tôi vì những chấp trước của tôi. Tôi đã thuận theo những suy nghĩ đó thay vì lập tức loại bỏ chúng. Nó có thể dẫn khởi từ can nhiễu nhỏ nhất và làm gián đoạn công việc của tôi.
Khi phối hợp với nhau, những lời nói mang theo chấp trước lộ ra rất rõ ràng. Tất cả các học viên đều rất vị tha và không nói một lời nào. Thế nhưng sau khi tôi nói điều gì đó, tôi liền cảm thấy hổ thẹn. Tôi đã thấy được rõ ràng rằng chấp trước sẽ tạo thành giả tướng và phong bế trí huệ mà Pháp cấp cho tôi. Ngoài ra, mặc dù tôi khá thẳng thắn nhưng không ai biểu lộ bất kỳ oán hận nào. Ngay cả khi lời nói của tôi hơi thô lỗ, các đồng tu vẫn mỉm cười và hướng nội cho đến khi hạng mục đạt được kết quả tốt nhất.
So sánh ra, tôi nhận thấy rằng bản thân mình không sẵn sàng đặt tâm nhiều vào các hạng mục Đại Pháp. Thay vào đó, mọi thứ chỉ là về bản thân tôi, đó chính là lý do tại sao tôi lại đưa ra những thứ nhỏ nhặt như mệt mỏi, cảm xúc bản thân hay mong muốn vui vẻ để lấy cớ cho việc không toàn tâm phó xuất. Dần dần tôi hiểu rằng để tham gia các hạng mục Đại Pháp được tốt, nỗ lực không vì bất kỳ lợi ích nào, dù nhỏ đến đâu, thì đều không có chỗ cho bất cứ điều gì khác mà chỉ là vì công việc của Đại Pháp.
Sư phụ giảng:
“Đường đường chính chính phối hợp cho tốt. Không cứ phải chủ ý của ai tốt nhất, mà ngay cả chủ ý người kia không tốt, không toàn diện, tự chư vị lặng lẽ bổ sung nó cho tốt! Làm cho toàn diện! Thần mới nhìn thấy chư vị xuất sắc, hơn nữa là lặng lẽ mà làm! Then chốt không phải ở chỗ chủ ý của ai, mà ở chỗ trong quá trình ai đưa bản thân mình luyện xuất lai” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2019)
Pháp của Sư phụ triển hiện cho tôi rằng thành công không phải là nỗ lực để đạt được kết quả mà là buông bỏ. Nhận thức này cho phép các học viên phối hợp tốt với nhau mà không có xích mích giữa các cá nhân.
Bảo trì chính niệm và thái độ tích cực trong công việc
cựu thế lực không hề buông lơi, vì thế nhiều can nhiễu mạnh mẽ đã xảy ra trong suốt thời gian tôi ở New York. Tôi nhận thấy bất chấp những can nhiễu lớn như thế, các học viên vẫn không dừng lại ở đó. Trái lại, trong những tình huống có vẻ khó khăn và vô vọng đến cỡ nào thì cuối cùng các học viên vẫn có thể chuyển biến nó thành điều gì đó tích cực. Bất chấp những tình huống đả kích đến sinh mạng và vô cùng căng thẳng, tất cả các học viên đều vẫn vững vàng. Họ không chỉ phủ định an bài của cựu thế lực mà còn chủ động thực hiện những hành động kiên quyết với chúng. Đối với bất kỳ trở ngại nào, hầu như họ luôn đối mặt với một thái độ tích cực, không những thế họ còn tìm được cách giải quyết vấn đề một cách hợp lý. Trong quá trình đó, họ không hoài nghi về hành động của mình, mà chỉ đơn giản là thuận theo tự nhiên. Hành xử của họ chứng tỏ niềm tin của họ đối với Pháp và nguyện ý nỗ lực không mệt mỏi.
Điều đó đã truyền cảm hứng cho tôi rất nhiều và tôi nhận thấy bản thân mình chưa đủ niềm tin vào Pháp. Điều này khiến tôi bỏ cuộc trong những thời khắc quan trọng và cốt yếu nhất. Làm thế nào tôi mới có thể đạt tới yêu cầu của một đệ tử Đại Pháp là cần đảm trách vai chính đây. Cho dù tình huống có vẻ vô vọng và kết quả có như thế nào, đó chỉ là triển hiện ở không gian của chúng ta. Bởi vì mang theo nhân tâm nên tôi đã nhìn nhận mọi vấn đề từ một góc độ sai lệch. Thông thường, sự khác biệt phát sinh từ một điều rất đỗi bình thường, nhưng khi có thể nhìn nhận mọi việc dựa trên Pháp, chúng ta sẽ phát hiện rằng kỳ thực con đường vẫn luôn ở đó.
Sư phụ giảng: “Tu tại tự kỷ, công tại sư phụ.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân) Không có việc gì mà Sư phụ không thể làm được, và khi chúng ta ở trong Pháp, hành động của chúng ta có thể đem lại hiệu quả vô tận. Sau đó, tôi hiểu rằng các học viên có thể tác động đến những thay đổi lớn, đặc biệt là ngày nay, khi chúng ta nhận thức được bước cuối cùng của Chính Pháp.
Sư phụ giảng: “Nhất chính áp bách tà” (Bài giảng thứ năm, Chuyển Pháp Luân) Tôi ngộ từ Pháp rằng bất kỳ tình huống tiêu cực nào mà một người gặp phải trong quá trình Chính Pháp đều có thể trở thành điều tích cực hoặc thậm chí là tuyệt vời. Tuy nhiên, điều đó phụ thuộc vào sức mạnh của chính niệm. Vì thế, chúng ta phải chú ý mỗi từng bước đi và không được xem nhẹ ý niệm của mình.
Lời kết
Ngày hôm nay, ngay khi tôi bật máy tính lên và xem các tin tức truyền thông, tôi liền cảm thấy dường như một cuộc chiến đã nổ ra trong thế giới con người. Tôi nhận thấy sự điên cuồng của các nhân tố tà ác và thấy được cựu thế lực đã lợi dụng những kẽ hở nhỏ nhất để tấn công các đệ tử Đại Pháp như thế nào.
Cách đây không lâu, tôi đọc một bài viết trên Minh Huệ mà đã để lại ấn tượng rất lâu trong tôi. Trong bài viết đó, tác giả miêu tả rằng ông thấy các cơ chế của cựu thế lực đang bắt đầu sụp đổ. Ông thấy cựu thế lực đang trong tuyệt vọng và sẽ không ngần ngại dùi vào các chấp trước của các học viên để gia cường chúng bằng các vật chất màu đen.
Những học viên nào không nhận thức được vấn đề này và nghĩ rằng can nhiễu là một trở ngại không thể vượt qua đã bị cựu thế lực tấn công, bởi vì chúng tuyệt đối không muốn đệ tử Đại Pháp tu thành. Nhiều sự việc đã xảy ra gần đây. Nhiều học viên đã trải qua can nhiễu nghiêm trọng, và một số người còn đột nhiên mất đi sinh mệnh.
Thời gian càng tiến tới, mỗi quyết định của chúng ta lại càng trọng yếu. Nếu hành xử của chúng ta không dựa trên Pháp thì sẽ bị cựu thế lực lợi dụng. Tôi tin rằng cựu thế lực chỉ muốn đảm bảo rằng Chính Pháp bất thành và chúng cũng không muốn chúng ta có thể tu thành. Đôi lúc tôi nhớ Sư phụ đã giảng cho chúng ta rằng thậm chí không đến 80% chúng sinh là có thể được cứu. Sau đó, tôi nhớ tới đoạn Pháp của Sư phụ.
Sư phụ giảng:
“tôi dù chỉ cứu một người, cuối cùng [dù chỉ] có thể có một người tu xuất lai, thì cũng không uổng công làm sự việc này.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York kỷ niệm 25 năm Đại Pháp hồng truyền [2017])
Đoạn Pháp này nhắc nhở tôi về tính trọng yếu của mỗi từng sinh mệnh đối với Chính Pháp. Vì vậy, chúng ta cần thực hiện mỗi bước đi sao cho thật tốt trong khoảng thời gian còn lại này.
Con xin cảm tạ ơn Sư phụ tôn kính, cảm ơn các đồng tu!
Bản tiếng Đức: https://de.minghui.org/html/articles/2020/1/7/144054.html
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2020/1/10/398760.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/1/29/182996.html
Đăng ngày 07-03-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.