Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Malaysia

[MINH HUỆ 04-12-2019] Con xin chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2009. Thấm thoắt đã 10 năm trôi qua. Đầu năm 2011, tôi bắt đầu viết tin tức cho Đài truyền hình Tân Đường Nhân (NTDTV) ở Malaysia. Là một học viên mới, tôi cảm thấy thật may mắn khi hàng ngày được làm việc cùng với các đồng tu.

Trước khi tu luyện, tôi chưa bao giờ xem tin tức. Trong những giấc mơ của mình, tôi nhìn thấy có một cái bút vàng to, và ngay sau đó thì tôi bắt đầu làm việc cho đài truyền hình. Tôi biết rằng Sư phụ đã ban cho tôi Pháp khí để tôi chứng thực Pháp.

Tôi thấy việc viết tin tức thật dễ và tôi biết rằng Sư phụ đang giúp tôi. Mỗi buổi sáng, tôi viết bản tin cho chuyên mục China Forbidden. Vào buổi chiều, tôi viết 7-8 bản tin cho trang web của đài truyền hình. Một số học viên đánh máy các câu trích dẫn được trích lược từ các cuộc phỏng vấn. Tôi thường viết các bản tin cho trang web của NTDTV dựa trên các bài phỏng vấn này.

Khi tôi bắt đầu làm việc cho đài truyền hình, tôi nghe nói rằng trang web đang tạo ra lợi nhuận, vì thế, tôi rất thích việc viết bản tin cho trang web. Tôi có thể viết từ sáng cho đến tối mà không cảm thấy mệt. Lúc đó, các trang web của đài truyền hình ở Mỹ và Châu Âu chưa ra đời.

Các khổ nạn bắt đầu ập đến

Trước năm 2015, hoàn cảnh của tôi rất thoải mái và tôi không gặp phải khó nạn nào. Dần dà, tôi bắt đầu giải đãi tu luyện và không còn để ý đến các niệm đầu của mình nữa. Tôi bắt đầu lơ là luyện công và bỏ cả học Pháp.

Tôi bắt đầu gặp các can nhiễu dưới dạng nghiệp tư tưởng. Tôi đã rất muốn tu luyện nhưng tôi bị các loại nghiệp tư tưởng kéo xuống. Vì thế, tôi đã không thể tinh tấn. Tôi liên tục nói với các học viên khác rằng tôi đang gặp phải một chướng ngại lớn nếu tôi cứ tiếp tục như thế này.

Vào tháng 11, chướng ngại này cuối cùng cũng đến bởi vì tôi đã “truy cầu” nó. Tôi đã trải qua những khổ nạn về gia đình. Tôi tỉnh ngộ và bắt đầu tu luyện tinh tấn. Vào cuối tháng 11 năm 2015, một học viên từ Trung Quốc đã đến thành phố của tôi. Khảo nghiệm về gia đình của cô ấy còn lớn hơn cả tôi nhưng cô không hề để ý đến nó. Tôi cảm thấy xấu hổ và sau khi từ bỏ các chấp trước của mình thì khổ nạn của tôi tan biến một cách thần kỳ.

Sau này, người học viên đó làm việc cho NTDTV. Vào đầu năm 2017, tôi tham gia làm việc toàn thời gian cho trang web của NTDTV, vì lúc đó họ đang rất cần người.

Nhận ra bản thân không thể tiếp nhận phê bình

Trước năm 2017, dù cho môi trường làm việc có phức tạp như thế nào hay tôi gặp phải bao nhiêu khảo nghiệm về tâm tính thì không điều gì có thể khiến tôi động tâm. Tôi bảo trì tâm thái tĩnh tại, biên soạn các bản tin và người điều phối khen ngợi tôi không ngớt. Tôi đã không nhận ra rằng tôi chỉ muốn được tán dương và tôi không thể tiếp nhận những lời phê bình.

Tất cả các dạng mâu thuẫn đều nổi lên bề mặt khi tôi bắt đầu công việc toàn thời gian cho trang web NTDTV. Các học viên khác xem xét rất kỹ các bản tin của tôi và các bản tin tôi viết thường bị gỡ xuống hoặc không được sử dụng. Nhưng một số bài viết đó lại được dùng ở kênh truyền thông do các học viên khác thành lập, và thậm chí một số bài trong đó còn được dùng để làm video. Tôi trở nên rất khó chịu vì việc đó.

Khi hướng nội, tôi nhận ra rằng tôi có tâm tranh đấu mạnh mẽ. Nếu ai đó phê bình bài viết của tôi, niệm đầu đầu tiên của tôi là phải bảo vệ bài viết của mình, cho dù tôi đúng hay sai. Các mâu thuẫn càng lúc càng gay gắt. Mỗi ngày tôi đều giận dữ và khó chịu vì tôi đã không tự đo lường bản thân theo Pháp khi gặp phải vấn đề. Thay vào đó, tôi chỉ nhìn vào điểm sai của người khác. Tôi than phiền rằng, dù là trang web của chúng tôi có vấn đề, nhưng các học viên khác cứ phê bình tôi và các bài viết của tôi.

Các mâu thuẫn trở nên gay gắt đến mức tôi đã định rời bỏ hạng mục. Một đêm nọ, tôi đọc được đoạn Pháp này:

Sư phụ giảng:

“Nếu chư vị không thể đối đãi một cách ngay chính, không thể tự coi mình là người tu luyện mà hướng nội tìm, thì quả thực không có cách nào tu”. (Giảng Pháp tại Pháp hội San Francisco 2014)

Tôi bắt đầu xem xét các chấp trước của bản thân và tìm ra rất nhiều vấn đề. Tôi đã luôn hướng ngoại và đổ lỗi cho người khác. Tôi cũng có những ý niệm thù hằn về người khác và không xem họ như cộng sự của mình. Tôi đã rất ích kỷ. Tôi đã không muốn các bài viết của tôi bị đánh giá và không muốn chấp nhận ý kiến của bất kỳ ai về các bài viết đó. Tôi đã không hành xử như một học viên.

Tôi phát chính niệm để thanh lý những nhân tố ngăn cản tôi hướng nội và tu chính bản thân mình. Đột nhiên tôi nhận ra rằng cựu thế lực đã gài bẫy tôi. Chúng định dùng sự gián cách của tôi đối với các học viên để buộc tôi phải rời bỏ hạng mục. Tôi cũng nhận ra rằng tôi đáng ra nên làm một phóng viên truyền hình nhưng tôi đã né tránh việc đó. Tôi chỉ muốn ngồi viết tin tức cho trang web và không gánh vác trách nhiệm của mình. Cựu thế lực đã dùng sơ hở này để tiếp tục gây ra gián cách giữa tôi và các học viên.

Để tránh bị các học viên khác phê bình, năm ngoái tôi đã chia công việc của mình ra làm ba phần. Ngoài công việc toàn thời gian cho trang web, tôi đảm trách thêm hai việc khác nữa. Tôi cảm thấy càng ít viết bài thì mâu thuẫn sẽ càng ít. Nhưng vì tôi không đề cao tâm tính nên mâu thuẫn vẫn xảy ra.

Tôi trở nên bực bội với người phụ trách nhóm tin tức. Anh ấy bổ nhiệm một chức danh cho tôi, nhưng sau đó lại bổ nhiệm vị trí này cho một học viên khác. Tối hôm đó, khi đang phát chính niệm, tôi vẫn cảm thấy bực tức và đã tự đo lường bản thân mình để xem tôi có chấp trước gì. Sau đó tôi nhớ đến một đoạn Pháp trong quyển Chuyển Pháp Luân.

Sư phụ giảng:

“Có lúc chư vị thấy rằng thứ ấy là [của] chư vị, người ta cũng nói với chư vị rằng thứ ấy là [của] chư vị; kỳ thực nó không phải [của] chư vị. Chư vị có thể cho rằng đó là của mình, [nhưng] rốt cuộc nó lại không phải của chư vị; qua đó thấy được rằng đối với sự việc này chư vị có thể vứt bỏ được không; vứt bỏ không được thì chính là tâm chấp trước; chính là dùng cách này để chư vị vứt bỏ tâm [chấp trước] vào lợi ích ấy; chính là vấn đề này”. (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã rất ngạc nhiên. Dường như tôi có chấp trước vào tư lợi. Vài ngày sau, tôi đã nhắm vào nó để phát chính niệm.

Tháng 9 vừa rồi, người phụ trách đã phê bình tôi. Dù tôi không đồng ý với ý kiến của anh ấy, nhưng tôi lại nhận ra mình không còn tức giận như trước nữa. Mọi người đều muốn trang web của chúng tôi ngày càng cải thiện hơn và trở thành một kênh truyền thông dòng chính như điều mà Sư phụ yêu cầu.

Tôi đã luôn làm việc dựa trên mục tiêu này, vì thế tôi nên rộng lòng đón nhận ý kiến của người khác. Tôi nên hướng nội và tu tốt bản thân cho dù tôi có thể không đồng ý với ý kiến của anh ấy.

Một bài viết khác đã bị hủy bỏ trong tháng này, nhưng lần này việc đó không còn làm tôi phiền lòng. Tôi nhận ra rằng những việc xảy ra đều nhắm vào tâm chấp trước của tôi. Tôi đã quyết tâm làm tốt nhất có thể và làm những gì tôi cần làm.

Đột nhiên tôi cảm thấy tĩnh lặng và an hòa. Tôi thấy dường như không có mâu thuẫn nào có thể làm cho tôi phiền não và tôi cũng không bị động tâm bởi nỗi buồn và các cảm xúc của mình nữa. Cơ thể tôi cảm thấy nhẹ nhõm và tràn đầy năng lượng. Tôi không còn ngủ gật khi ngồi thiền nữa. Tôi thấy rằng đây chính là trạng thái mà một học viên nên đạt được. Các chấp trước nặng nề đã ngăn trở việc đạt được trạng thái này.

Tinh tấn giúp tôi loại bỏ chấp trước

Tâm tính của tôi rất tệ và tôi đã không đạt được yêu cầu của Sư phụ. Nhưng hàng sáng, tôi bắt đầu thức dậy vào lúc 3 giờ để luyện công. Tháng 11 năm 2018, nhạc luyện công bài số hai dài một tiếng đã được công bố. Tôi bắt đầu dậy sớm hơn nửa tiếng để luyện công. Sau khi phát chính niệm vào lúc 6 giờ sáng, tôi tham gia lớp học Pháp nhóm trực tuyến đến khoảng 7 giờ 30 phút sáng. Sau đó, tôi bắt đầu viết tin tức, gần như tôi không có giờ giải lao trong suốt cả một ngày. Sau khi phát chính niệm lúc 6 giờ chiều thì tôi ra về.

Vào lúc 8 giờ tối, tôi lại tham gia với các học viên khác đọc một bài giảng trong sách Chuyển Pháp Luân. Vào lúc 9 giờ tối, tôi lại tiếp tục tham gia học Pháp nhóm trực tuyến trong vòng hai giờ đồng hồ. Đây là thời gian biểu hàng ngày của tôi. Mỗi ngày tôi học Pháp hơn bốn tiếng đồng hồ và luyện công trong vòng hai tiếng rưỡi.

Tôi nghĩ rằng gần đây tôi đã trở nên tinh tấn hơn bởi vì tôi đã phối hợp tốt với nhóm của tôi, tập đoàn NTDTV Châu Á Thái Bình Dương. Chúng tôi làm việc trên cùng một nền tảng, giống như chung một công ty. Nếu ai đó gặp phải vấn đề gì thì chúng tôi có thể chia sẻ với những người khác và được trợ giúp để giải quyết vấn đề. Ngoài ra, chúng tôi cũng phát chính niệm cùng nhau.

Khi tôi tu luyện một mình, tôi thường đọc Pháp rất nhanh và thường đọc sai. Tôi đã không bao giờ chú ý đến điều này. Các đồng tu trong nhóm đã kiên nhẫn sửa sai cho tôi và nói rằng đọc sai là không kính Sư kính Pháp.

Tháng 11 năm 2018, có 12 bông hoa ưu đàm nở trên kệ sách của tôi. Tôi đã được trải nghiệm rất nhiều điều tuyệt vời kể từ khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi đã nhìn thấy Pháp Luân xoay vòng. Khi tôi luyện các bài công Pháp, tôi cũng thường thấy các thiên nữ trải hoa.

Tôi là người hạnh phúc và may mắn nhất trong vũ trụ này vì đã được trở thành đệ tử Đại Pháp!

Con xin cảm tạ Sư tôn! Xin cảm ơn các bạn đồng tu!

(Bài chia sẻ được đọc tại Pháp hội Tân Đường Nhân và Đại Kỷ Nguyên)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/12/4/396608.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/12/21/181178.html

Đăng ngày 04-03-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share