Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại New York
[MINH HUỆ 07-12-2019] Con xin kính chào Sư phụ! Xin chào các đồng tu!
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cách đây hai năm. Mẹ tôi đã tu luyện từ năm 1996. Bố tôi đã cực lực phản đối tôi tu luyện, và vì sợ bị bức hại nên tôi đã không bước vào tu luyện. Tôi đã không thể hiểu được tại sao mẹ tôi lại có thể kiên định ngay cả khi tất cả mọi người trong nhà đều phản đối.
Cơ hội khó được để học Đại Pháp
Mẹ tôi thường để các tài liệu giảng chân tướng trong phòng tôi và mở ghi âm các bài giảng của Sư phụ cho tôi nghe. Nhưng tôi đã không đọc thông tin hay nghe các bài giảng. Tôi thường nhanh chóng giấu chúng đi để người khác không nhìn thấy chúng.
Khi các bạn tôi đến nhà chơi, mẹ tôi luôn đưa tặng họ những đồ kỷ niệm của Pháp Luân Đại Pháp có dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Tôi lo lắng họ sẽ không chơi với tôi nữa, nên tôi ngần ngại khi mời bạn bè đến nhà. Tâm lý sợ hãi và tự ti mãnh liệt của bản thân, cộng thêm những đe dọa từ giáo viên và người nhà, đều là những trở ngại ngăn cản tôi minh bạch chân tướng và tu luyện Đại Pháp.
Tôi có hứng thú và quan tâm đến truyền thông. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi nhận được một việc ở bộ phận truyền thông trực tuyến của một tờ báo. Nhưng tôi bắt đầu quan tâm nhiều hơn đến danh và lợi, và dần dần ước mở trở thành nhà báo của tôi dần phai nhạt. Trong bối cảnh tham nhũng tràn lan ở Trung Quốc, tôi còn nghĩ rằng nhận tiền để viết một thứ gì đó không thật thì cũng không sai.
Mặt tôi nổi đầy mụn. Tôi cảm thấy chán nản. Tôi thấy căng thẳng vì những mối quan hệ phức tạp tại nơi làm việc. Có sự khác biệt rất lớn giữa kỳ vọng và lý tưởng của tôi so với thực tế cuộc sống của bản thân. Tôi không thể giải quyết được vì không ai dạy tôi cách xử lý những việc như thế. Tôi đã quyết định nghỉ việc vào năm 2017.
Mặc dù vào thời điểm đó tôi không có chút khái niệm nào về những lời giảng của Sư phụ về chấp trước vào lợi ích cá nhân, nhưng tôi được ảnh hưởng nhiều từ mẹ tôi. Khi tôi nghỉ việc, tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi nghĩ rằng đó thảy là an bài của Sư phụ.
Mẹ tôi đề nghị tôi đến New York. Tôi đã thực hiện theo nhưng trong tâm đầy hoài nghi. Bởi vì mẹ tôi không trực tiếp bị bức hại ở Trung Quốc, nên tôi ngoan cố không chịu tin rằng cuộc bức hại là có thật. Các học viên ở New York đã kể cho tôi về việc họ đã bị bức hại ở Trung Quốc như thế nào, và vì thế họ đã phải rời bỏ quê hương để đến sống ở Hoa Kỳ. Tôi bắt đầu nhận ra rằng tôi đã hoàn toàn bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tẩy não và đầu độc trong suốt 20 năm qua.
Tôi đã suy nghĩ về cách cư xử của bản thân. Tôi cảm thấy hối tiếc về tâm lý phản nghịch của bản thân và về việc tôi đã cư xử với mẹ tồi tệ thế nào. Tôi bỏ đi mọi hoài nghi và tâm lý bảo vệ bản thân. Tôi đọc hết tất cả các tài liệu chân tướng và xem tất cả các video. Từ đó, tôi đã có nhận thức hoàn toàn mới về Pháp Luân Đại Pháp, nhưng so với tu luyện chân chính thì tôi vẫn còn cách xa.
Chỉ cần chiểu theo Pháp thì những tư tưởng bất hảo cũng tựa như mạt gỗ rơi vào thép nóng chảy
Tôi may mắn được gặp Sư phụ lần đầu tiên tại Pháp hội Washington DC vào tháng 6 năm 2018. Hội trường rất lớn và đầy kín học viên. Tôi ngồi rất xa nên không thể nhìn rõ gương mặt của Sư phụ. Khi Sư phụ bước vào, mọi người chung quanh tôi đều khóc. Ban đầu, tôi đã tự hỏi tại sao mọi người lại khóc chứ. Tôi nghĩ: “Mình sẽ không khóc”. Nhưng ngay khi Sư phụ bắt đầu giảng Pháp, tôi đã bật khóc và không thể dừng lại được. Tôi tự nhủ với bản thân rằng không quá muộn để bắt đầu tu luyện.
Khi tôi trở về New York, tôi tham gia giảng chân tướng cùng các học viên khác tại các điểm du lịch. Nhưng tôi cảm thấy rằng tôi làm việc này chỉ như một thói quen. Hàng ngày tôi đã không học Pháp tốt, và không biết phải trả lời một số câu hỏi khó của các du khách như thế nào. Tôi tự trách bản thân mình, nhưng không biết làm thế nào mới có thể cải thiện.
Tôi nghĩ tôi có thể sử dụng chuyên môn trong ngành truyền thông của mình để cứu người. May mắn thay, tôi được mời tham gia vào hạng mục truyền thông. Đó cũng là một môi trường tu luyện tập thể. Tôi đã bắt đầu hiểu được làm thế nào để có thể cải thiện tu luyện cá nhân và trở nên tinh tấn hơn.
Nhịp độ công việc trong phòng tin tức rất nhanh. Mỗi giây đều vô cùng quý giá. Nhiệm vụ của tôi là chỉnh sửa các đoạn phim tin tức. Tôi trực tiếp tham gia giảng chân tướng để cứu người. Tôi không dám để xuất hiện một lỗi nào. Một lần tôi được giao một bản tin về Dàn nhạc Giao hưởng Shen Yun. Thời hạn rất gấp, và tôi vẫn chưa thuần thục lắm trong công việc chỉnh sửa. Tôi đã lo lắng sợ nhỡ buổi phát sóng. Một đồng nghiệp đã đề nghị giúp đỡ tôi và nhận thực hiện việc đó.
Nhưng sau đó, người phụ trách đã hỏi nhóm tôi tại sao lại sử dụng đoạn phim bị rung cho bản tin mới về Dàn nhạc Giao hưởng Shen Yun. Phản ứng đầu tiên của tôi là trốn tránh trách nhiệm – dù sao thì tôi đã không chỉnh sửa nó. Tôi vờ như không để ý đến việc này. Nhưng điều này có vẻ không đúng. Tôi có phải là người tu luyện không? Người đồng nghiệp đã muốn giúp đỡ tôi. Tại sao tôi lại muốn đổ lỗi cho anh ấy? Đó chắc chắn không phải chân ngã của tôi. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, tôi nói: “Đó là sơ suất của tôi. Lần tới tôi sẽ chú ý hơn.” Mặc dù tôi đã nhận trách nhiệm và xin lỗi nhưng tôi vẫn cảm thấy không thoải mái. Lúc đó, người đồng nghiệp đã giúp tôi nói rằng anh là người phải chịu trách nhiệm và đáng ra anh nên kiểm tra lần cuối cùng cẩn thận hơn. Sau đó, một đồng nghiệp khác lại nói đó là vì chất lượng đoạn phim anh cung cấp chưa tốt. Tôi cảm thấy rất xấu hổ. Người phụ trách cuối cùng nói rằng việc này không có vấn đề gì, và nhờ sự phối hợp của chúng tôi, buổi phát sóng đã không bị nhỡ.
Sự phối hợp vô tư vô ngã này khiến tôi nhận ra rằng kênh truyền thông của chúng tôi không chỉ là một công việc, mà còn là một môi trường tu luyện. Khi chúng tôi gặp vấn đề, mỗi người chúng tôi đều hướng nội tìm. Chúng tôi đã để xảy ra lỗi trong một phim tin tức quan trọng như vậy. Phản ứng đầu tiên của tôi không phải là hướng nội, mà là trốn tránh trách nhiệm. Tâm tính của tôi còn kém xa so với các đồng tu.
Sư phụ giảng:
“một lò thép nóng chảy nếu rơi vào đó một mạt gỗ, trong nháy mắt đã chẳng tìm thấy tung tích nó đâu. Pháp chúng ta lớn nhường này để dung nạp một cá nhân chư vị, tiêu nghiệp lực trên thân chư vị, tiêu [trừ] tư tưởng bất hảo của chư vị, v.v. v.v, điều đó dễ như trở bàn tay.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Bắc Mỹ lần đầu [1998])
Trải nghiệm này giúp tôi hiểu rằng đối với tôi, môi trường tu luyện tập thể này thật khó có được và quý giá đến thế nào. Mâu thuẫn là không thể tránh khỏi. Sư phụ đã giảng cho chúng ta rằng chúng không phải ngẫu nhiên mà là để đề cao tâm tính của chúng ta. Những tư tưởng xấu đó cũng giống như những mạt gỗ. Miễn là chúng ta tu luyện bản thân mình dựa trên Pháp và nhớ tận dụng những cơ hội đó để tu luyện và đề cao, mọi việc sẽ trở nên tốt hơn.
Trong tu luyện sẽ có nhiều khó khăn. Đôi khi tôi cảm thấy rất bất lực và lo lắng trong công việc. Đôi khi tôi cảm thấy tội lỗi và ủy khuất rơi lệ khi các đồng nghiệp nói điều gì đó khó nghe hoặc nói những điều tôi không muốn nghe. Có những lúc tôi phàn nàn rằng công việc quá mệt mỏi hoặc tôi thấy buồn ngủ sau khi làm việc vào ban đêm. Nhưng bất cứ khi nào những suy nghĩ tiêu cực này xuất hiện, tôi lại tự nhắc nhở bản thân về lý do tôi tham gia hạng mục truyền thông và lý do tôi tu luyện. Sâu thẳm trong tâm, tôi cảm thấy mỗi chúng ta đều có sứ mệnh, và tôi càng cảm thấy tự hào hơn khi được là một đệ tử Đại Pháp.
Những thay đổi tích cực của tôi
Vì phải đảm trách công việc của mình nên tôi không tham gia vào lễ diễu hành tại Brooklyn ở New York tháng 11 này. Thay vào đó, lần đầu tiên tôi phát tờ rơi cho người qua đường. Tôi cảm thấy lần này tôi thực hiện việc giảng chân tướng tốt hơn so với trước đây.
Trước đây, khi tôi giảng chân tướng tại các điểm du lịch, tôi cảm thấy những người lớn tuổi sẽ nghĩ rằng một cô gái trẻ như tôi thì biết gì về lịch sử. Nhưng lần này tôi đã có thể nói cho mọi người một cách trôi chảy về vẻ đẹp của Đại Pháp. Tôi có thể thấy cảm xúc tích cực từ đôi mắt họ. Một số người nói: “Có nhiều người trẻ như vậy đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nên xem một chút xem.”
Những thay đổi này hẳn là nhờ có sự gia trì của Sư phụ, cùng với nỗ lực và sự phối hợp của các học viên đã khiến lễ diễu hành diễn ra thật sự hùng tráng. Mọi người đều kinh ngạc. Mặc dù tôi chỉ là một lạp tử nhỏ trong đó nhưng tôi có thể cảm nhận được trách nhiệm của bản thân mình. Điều đó cũng giúp tôi thêm tự tin trong việc giảng chân tướng trong tương lai. Tôi biết tôi không còn là một tiểu đệ tử mà cái gì cũng không hiểu nữa.
Tôi đã kể với bố tôi, họ hàng và bạn bè tôi ở Trung Quốc về những trải nghiệm của tôi tại Hoa Kỳ. Lúc đầu, họ phản đối mạnh mẽ việc tôi ở lại Hoa Kỳ. Dần dần họ bắt đầu hiểu ra và thái độ của họ đối với tôi và mẹ tôi đã trở nên tốt hơn. Tôi biết đó là một khảo nghiệm lớn về sự kiên định trong tu luyện của một học viên mới như tôi.
Con xin tạ ơn Sư phụ đã ban cho con cơ hội để tu luyện. Con nhất định sẽ thực hiện tốt.
Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!
(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội Tân Đường Nhân và Đại Kỷ Nguyên 2019)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/12/7/396616.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/12/26/181226.html
Đăng ngày 19-03-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.