Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại New York

[MINH HUỆ 07-12-2019] Kính chào Sư phụ, chào các đồng tu!

Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình trong chuyến đi mới đây của tôi tới Hongkong để đưa tin về cuộc biểu tình phản đối sửa đổi luật dẫn độ.

Trước khi tới Hongkong, tôi có một giấc mơ. Tôi ở một nơi giống như là một trung tâm khảo thí. Nhiều người đang xếp hàng đợi. Một số người mải mê đọc một quyển sách dày. Tôi bước tới gần và chỉ lờ mờ nhìn thấy được những chữ “Chân, Thiện, Nhẫn” và “Pháp Luân Đại Pháp” được viết trên cuốn sách. Sau đó có người gọi số báo danh, và mọi người phân chia thành các nhóm khoảng trên dưới chục người. Họ bước vào phòng của mình để phỏng vấn. Có một người đàn ông trong căn phòng, và tôi nhận ra ông ấy là người phỏng vấn. Tất cả chúng tôi đều ngồi tại bàn đợi phỏng vấn.

Người phỏng vấn hỏi chúng tôi các câu hỏi. Tôi không nhớ chính xác các câu hỏi, nhưng nhớ rằng tôi tự tin trả lời các câu hỏi này. Tôi thậm chí đã giúp giải thích những gì người phỏng vấn đang hỏi. Chỉ những người thừa nhận nguyên lý của Đại Pháp được phép thi đỗ, và bước vào một nơi được gọi là “Kỷ nguyên mới cho nhân loại.”

Sau khi vượt qua cuộc khảo thí, tôi nghe ai đó nói: “Chà, người đã chết thậm chí cũng vào phỏng vấn.” Sau đó tôi tỉnh dậy và ngay lập tức chia sẻ giấc mơ này với những người thân trong gia đình cũng là các học viên. Tôi tự hỏi liệu cảnh này có phải là cảnh tượng thẩm phán cuối cùng không. Tôi từng có ấn tượng rằng Thần Phật sẽ hạ thế trong vầng hào quang sáng chói. Hóa ra họ mặc quần áo người thường và trông giống như người thường.

Tôi nhận ra rằng giấc mơ này không phải là ngẫu nhiên. Nó triển hiện cho tôi thấy một niệm của một người sẽ quyết định liệu người đó có được cứu hay không. Nó nhắc nhở tôi về thời gian hữu hạn để cứu nhiều người hơn. Cách mọi người đứng đợi trong hàng đang chăm chú đọc các sách Đại Pháp rõ ràng mách bảo tôi rằng họ đến thế giới này để đắc Pháp. Và chỉ Đại Pháp mới có thể giúp con người phản bổn quy chân. Quá trình phỏng vấn thể hiện tính nghiêm túc của tu luyện, và mỗi khảo nghiệm phải vượt qua bằng cách buông bỏ chấp trước. Chỉ có vàng ròng mới còn lại sau những khảo nghiệm nghiêm khắc này.

Vai trò của tôi trong giấc mơ là một người đưa tin, người truyền đi chân tướng, tương ứng với vai trò của tôi trong đời thực. Nếu ai đó không biết về Đại Pháp hoặc chưa được nghe chân tướng là do tôi chưa hoàn thành trách nhiệm của mình, người đó sẽ bị lỡ cơ hội đắc cứu. Và điều này sẽ thật đáng tiếc, thật là đáng tiếc!

Sư phụ giảng:

“Hãy nắm chắc cơ duyên này, khiến kênh thông tấn của chúng ta làm được ngày càng tốt hơn, thực sự làm được có sức mạnh và có hiệu quả thời gian, mỗi bài tin đưa ra đều có thể khởi tác dụng lớn, nhất định sẽ đi tới bước đó;” (Pháp hội Tân Đường Nhân và Đại Kỷ Nguyên năm 2018)

Là một phóng viên trong kênh thông tấn của các học viên, mỗi báo cáo của chúng tôi là để cứu người. Chỉ bằng cách tu luyện tốt, chúng tôi mới có thể có năng lượng lớn hơn để cứu nhiều chúng sinh hơn, từ đó mà vượt qua khảo nghiệm cuối cùng.

Vài ngày sau giấc mơ này, tôi nhận được cuộc gọi từ Giám đốc của chúng tôi, nói với tôi rằng tình hình ở Hongkong đang ngày càng bạo loạn, và hỏi liệu tôi có sẵn lòng tới đó để hỗ trợ không. Tôi đồng ý và bắt đầu đưa tin tức về Hongkong, khoảng thời gian đó kéo dài gần ba tháng.

Báo cáo từ tuyến đầu

Đây là lần đầu tiên tôi tới Hongkong sau khi trở thành một phóng viên ở Mỹ. Lần cuối tôi tới Hongkong là 5 năm trước, năm 2014, trong phong trào biểu tình Dù vàng ủng hộ dân chủ.

Trong quá trình chúng tôi báo cáo về biểu tình phản đối động thái của chính phủ Hongkong để sửa đổi luật dẫn độ, người dân từ mọi giai tầng tại Hongkong đã chứng kiến sức mạnh của kênh truyền thông của chúng tôi và bắt đầu ngợi ca Đại Pháp.

Ngày trong tuần, chúng tôi sẽ làm những bản tin thông thường. Vào thứ Sáu, thứ Bảy và Chủ nhật, nó giống như ra chiến trường. Chúng tôi tận lực lao lên tuyến đầu, nơi những người dân địa phương đang chống trả cảnh sát Hongkong. Chúng tôi đã đến từng cuộc diễu hành hay hội nghị lớn, mặc dù nguồn lực của chúng tôi hạn chế. Các kênh truyền thông khác có thể cử hơn 50 phóng viên tham gia, trong khi chúng tôi phải làm việc chăm chỉ hơn. Một vài người chúng tôi liên tục sản xuất hàng loạt các cuộc phỏng vấn độc quyền và báo cáo độc quyền.

Trong chuyến đi này, tôi đã có thể kết nối lại với những người có tiền duyên, bao gồm cả những người đã chứng kiến sự ra mắt của Truyền hình Tân Đường Nhân, những người đã và vẫn đang ủng hộ Đại Pháp, những người đang phản đối Hiệp hội Thanh niên Quan ái Hongkong, một tổ chức mặt trận của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), cũng như những người mà chúng tôi đã phỏng vấn năm năm trước trong Phong trào Dù vàng.

Phản hồi chung của họ là các chương trình truyền thông của chúng tôi ngày càng tốt hơn, vẫn trung lập, có chất lượng cao và kết nối với người dân Hongkong.

Trong các chương trình truyền hình trực tiếp, mọi người thường hỏi chúng tôi: “Các vị thuộc kênh thông tấn nào?” Khi chúng tôi nói với họ rằng chúng tôi là Đài truyền hình Tân Đường Nhân, họ sẽ thường giơ ngón tay cái lên và nói: “Chúng tôi đang xem các chương trình truyền hình trực tiếp của cácbạn.”

Một dịp nọ, tôi đang báo cáo bằng tiếng Trung Quốc và bị một người đi bộ nhầm là truyền thông của Đảng Cộng sản Trung Quốc (người Hongkong thường nói tiếng Quảng Đông). Anh ấy hét lên: “Truyền thông Đại lục các vị hãy cút khỏi đây!” Các phóng viên từ các tổ chức truyền thông địa phương bước tới và giải thích rằng tôi đến từ Đài truyền hình Tân Đường Nhân, vì vậy tất nhiên chúng tôi sẽ báo cáo bằng tiếng Trung Quốc, và chúng tôi rất tốt. Người đi bộ kia lập tức xin lỗi chúng tôi.

Sau đó có một cuộc biểu tình lớn kêu gọi Quốc hội Hoa Kỳ thông qua Đạo luật dân chủ và Nhân quyền Hongkong. Đám đông chen chúc trên phố. Chúng tôi có tín hiệu kém và không thể phát sóng trực tiếp. Chúng tôi quyết định đi vào một ga tàu điện ngầm để gửi một số cảnh quay.

Trong ga tàu điện ngầm, nhiều khách bộ hành đã nhận ra chúng tôi nhờ những chiếc áo khoác phản quang. Một người nhanh chóng la lên: “Các phóng viên! Hãy nhanh lên và đến ghị lại sự kiện này. Cảnh sát chống bạo động đang vào tàu điện ngầm để bắt người!” Tôi nhìn thấy trong mắt anh ấy sự khẩn cấp, liền nhấn nút quay video trên điện thoại di động của mình. Tôi ngạc nhiên khi chương trình phát sóng trực tiếp bị gián đoạn trên mặt đất do tín hiệu kém lại hoạt động suôn sẻ trong tàu điện ngầm. Chúng tôi là kênh thông tấn duy nhất vào thời điểm đó đã truyền được những thước phim trực tiếp từ ga tàu điện ngầm. Tôi biết rằng đó là do Sư phụ an bài.

Một ngày khi chúng tôi đang đưa tin tại cuộc biểu tình phản đối các quan chức chóp bu trong chính phủ, một phụ nữ trung niên tiến đến chỗ tôi. Bà nói với tôi rằng tôi trông rất giống con gái bà. Bà cho tôi xem bức hình chụp con gái bà đang học tại Canada. Tôi cảm thấy gần gũi với cô ấy, và cảm thấy hẳn có tiền duyên. Tôi nói chuyện với bà về hãng thông tấn của chúng tôi và những việc xấu mà ĐCSTQ đã làm. Bà nói với tôi rằng bà đã xem các chương trình truyền hình Tân Đường Nhân tại Canada, và thích các bản tin của chúng tôi và cả các quảng cáo của chúng tôi. Bà đặc biệt thích một quảng cáo có màu sắc rực rỡ về những người đang nhảy múa. Tôi hỏi bà liệu có phải là chương trình Shen Yun. Bà đáp: “Đúng! Tôi sẽ đi xem chương trình biểu diễn Shen Yun cùng con gái tôi lần tới khi tôi trở về Canada.”

Dần dần, những biểu ngữ của các đồng tu được dựng lên trên những con đường chính và những lối nhỏ ở Hongkong. Trong các cuộc biểu tình, những người biểu tình tình nguyện giúp chúng tôi phân phát các biểu ngữ. Họ mang những thông điệp như: “Chúng ta đang bước theo Thần.” Họ cũng lặp lại điệp khúc: “Trời diệt Trung Cộng.” Sau các cuộc biểu tình, khi tôi thấy mọi người dọn rác trên đường phố, tôi cảm thấy như họ đang thức tỉnh và họ đã hành động như các học viên Đại Pháp mà không tự biết.

Một số người thảo luận về việc học Pháp Luân Công trực tuyến, và họ muốn sát cánh cùng Đại Pháp. Họ thậm chí còn tham gia vào cuộc diễu hành của các học viên Đại Pháp và đi bộ cùng các học viên của chúng ta.

Trên các cột đèn, cầu vượt và dọc các con phố, mọi người viết hoặc trưng các khẩu hiệu như “Trời diệt Trung Cộng.” Trạng thái bài Trung Cộng lan rộng khắp toàn dân tại Hongkong. Thông qua việc đàn áp những người biểu tình phản đối việc sửa đổi luật dẫn độ, mọi người bắt đầu thấy sự tàn nhẫn của chế độ Trung Cộng khi những đứa trẻ bị giết và sau đó cái chết của chúng được công bố là chúng tự tử, nhảy từ nhà cao tầng, hoặc bị chết đuối và bị cuốn trôi lên bờ. Họ đã trực tiếp trải nghiệm bản chất xấu xa và bất hảo của Trung Cộng. Bây giờ họ nhận ra rằng ĐCSTQ bức hại người tốt. Nhiều người nói với chúng tôi rằng bây giờ họ tin rằng việc thu hoạch tạng sống của tù nhân lương tâm thực sự là những gì ĐCSTQ đang làm.

Những người đang làm việc tại Tân Đường Nhân chúng tôi đã đồng lòng chung sức trong kênh thông tấn này của các đệ tử Đại Pháp. Mặc dù các ấn bản thời báo Đại Kỷ Nguyên Hongkong đã bị mộ chuỗi cửa hàng nhượng quyền gỡ khỏi kệ vào giữa tháng 8, ĐCSTQ còn lâu mới có thể ngăn chúng tôi tiếp cận người dân Hongkong.

Trong năm tháng ngắn ngủi kể từ lúc cuộc biểu tình chống lại việc sửa đổi luật dẫn độ, Đài truyền hình Tân Đường Nhân và Thời báo Đại Kỷ Nguyên đã có sự tăng trưởng bùng nổ lượng khán độc giả. Từ vài lần nhấp chuột ngẫu nhiên đến trên một triệu lượt truy cập trực tuyến mỗi ngày. Người Hongkong biết rằng nếu họ muốn xem chương trình phát sóng trực tiếp, Đại Kỷ Nguyên và Tân Đường Nhân là các kênh được lựa chọn. Và đây là kết quả của sự làm việc miệt mài 24/7 của các đồng tu, và nỗ lực bước lên tuyến đầu của chúng tôi để đối đầu với sự trấn áp của ĐCSTQ. Chính sự phó xuất của các đồng tu của chúng ta để cứu người đã tạo nên sự khác biệt.

Buông bỏ tâm sợ hãi

Khi tôi vừa trở về Hongkong, tôi không có nỗi sợ hãi, giống như câu nói của người Trung Quốc cổ đại “Nghé mới sinh không sợ hổ.” Sau khi sản xuất một vài chương trình phát sóng trực tiếp, tôi đã chứng kiến sự lạm dụng của lực lượng cảnh sát. Sau khi tôi bất tỉnh bởi súng hơi cay mạnh, tôi bắt đầu có tâm sợ hãi. Tôi không dám về nhà một mình. Tôi không dám sản xuất chương trình phát sóng trực tiếp một mình. Và tôi đã nhờ bố mẹ đón tôi ở ga tàu điện ngầm.

Mỗi lần tôi cảm thấy sợ, tôi sẽ tự nhắc nhở mình: “Đây không phải là tâm sợ hãi sao?” Nhưng tôi sẽ tự bào chữa rằng vì tôi còn khá trẻ, và sẽ cần sự bảo vệ của cha mẹ. Tuy nhiên, chúng ta là người tu luyện, không có chỗ cho chấp trước. Tôi nhận được một tin nhắn từ một đồng tu: “Kênh thông tấn của chúng ta đang trong tầm ngắm của ĐCSTQ. Họ đã thu thập tên của tất cả chúng ta! Chúng ta đang trở thành mục tiêu!” Điều này khiến nỗi sợ hãi sâu trong tâm tôi trở nên mạnh mẽ hơn.

Một tối, tôi đang thực hiện chương trình phát sóng trực tiếp, tôi đụng phải một người ủng hộ ĐCSTQ và anh ta đã tưới một ít chất lỏng lên người tôi.

Tôi hét lên với anh ta: “Anh kia! Hãy coi chừng!” Tôi cảm thấy không ổn. Tôi hét lên trong nước mắt. “Tại sao chúng tôi phải đối mặt với việc này! Chúng tôi đang phát sóng những sự thật. Chúng tôi là Tân Đường Nhân, Đại Kỷ Nguyên. Nếu có bất cứ điều gì không đúng ở đây, cả thế giới sẽ thấy được những gì đang xảy ra qua chương trình phát sóng của chúng tôi!”

Sau này khi chia sẻ với các đồng tu để xem liệu tôi có làm điều gì không phù hợp hay không, liệu có thiếu chuyên nghiệp khi rơi nước mắt trước ống kính máy quay hay không, liệu nó có tạo ra hình ảnh tiêu cực trong khán giả của chúng tôi hay không, tôi nhận ra rằng tâm sợ hãi của mình đã lên đến đỉnh điểm. Tâm trạng tôi thể hiện sự tức giận, sợ hãi và bất bình vì bị đối xử bất công. Đây không phải là cách hành xử của một người tu luyện.

Tôi bắt đầu tìm kiếm nguồn gốc tâm sợ hãi của mình. Tôi đã phát hiện ra, ngay từ đầu tâm không sợ hãi của tôi vẫn nằm trong tầng diện con người. Nó không được thiết lập trong cảnh giới của một người tu luyện. Tôi đã không đạt được tín tâm thực sự vào Sư phụ và Đại Pháp, và không tin 100% rằng tôi là một đệ tử Đại Pháp. Khi khảo nghiệm đến, tôi không sợ, chỉ bởi vì tôi có mặt nạ bảo vệ khỏi khí độc và chất lỏng, cộng với việc tôi mang thẻ của một phóng viên quốc tế. Tôi quên rằng là một đệ tử Đại Pháp, tôi có Thiên long bát bộ bảo vệ.

Ngay cả sau khi tôi phát hiện ra nguồn gốc tâm sợ hãi của mình, tôi vẫn không thể thoát khỏi nó. Tôi tăng cường phát chính niệm. Vào mỗi đầu giờ, tôi sẽ phát chính niệm. Khi tôi có thời gian ở nhà, tôi tĩnh tâm học Pháp. Khi ở bên ngoài nơi làm việc, tôi lặng lẽ đọc nhẩm Pháp.

Khi học Pháp trong những ngày này, tôi cảm thấy hòa tan trong Pháp.

Sư phụ giảng:

“nếu con người bề mặt của chư vị có tâm chấp trước chưa bỏ, thì Sư phụ và Thần hộ Pháp sẽ khó làm việc. Còn nếu chính niệm mạnh mẽ, thì Sư phụ và Thần hộ Pháp đều có thể vì chư vị mà làm.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên tiêu năm 2003)

Nước mắt giàn dụa gương mặt tôi. Vâng, thực sự, Sư phụ đang dõi theo các học viên. Nếu tôi không có chính niệm đầy đủ, Sư phụ không thể làm gì. Sau đó, tôi không còn có bất kỳ tâm sợ hãi nào miễn là tôi bảo trì chính niệm mạnh mẽ.

Buông bỏ tâm an dật

Tôi không giỏi chịu khổ từ nhỏ. Tôi luôn cố gắng né tránh khó khăn. Sau khi trở thành phóng viên, tôi luôn gặp thời tiết xấu trong những chuyến đi của mình. Đôi khi là tuyết rơi hoặc mưa. Mặc dù vẫn làm việc của mình, tôi không ngừng phàn nàn. Ngoại trừ cái nóng là tôi chịu được tốt, tôi sẽ phàn nàn khi gặp bất kỳ điều kiện thời tiết nào. Tôi sẽ hối thúc người quay phim hoàn thành cảnh quay để chúng tôi có thể rời đi sớm nhất có thể. Đồng nghiệp quay phim đã chia sẻ về việc này với tôi, và nhắc nhở tôi rằng các bản tin thời sự được tạo ra như thế sẽ không thuần tịnh. Tôi biết mình đã không đúng. Tôi vẫn không chú ý thích đáng đến việc này.

Trên chuyến bay tới Hongkong kéo dài khoảng 12 giờ, tôi nghĩ về những chấp trước vào sự thoải mái của mình. Tôi quyết định đã đến lúc phải loại bỏ nó trong chuyến đi tới Hongkong này.

Trong một chương trình truyền hình trực tiếp, trời mưa cả ngày. Sau khi tôi về nhà và cởi giày, chân tôi ướt sũng đến mức chúng nhăn nhúm và sưng lên. Tôi nhận ra đây là lúc để tôi tăng cường năng lực của mình. Tôi nên vượt qua khó khăn. Chẳng phải nó sẽ trở lại bình thường vào ngày hôm sau sao? Đây là cách tôi bắt đầu thích nghi với khó khăn. Một học viên 80 tuổi, người quay phim của tôi ở Hongkong, đã chạy suốt cả ngày, nhưng vẫn vui vẻ. Tôi biết tôi không so được với ông ấy. Thỉnh thoảng tôi vẫn phàn nàn với bố mẹ. Nhưng tôi thực sự biết ơn Sư phụ đã ban cho tôi hết lần này đến lần khác để đề cao bản thân, tăng khả năng và xử lý mọi việc một cách chín chắn hơn, không còn như một đứa trẻ. Bây giờ, tôi đã học được cách trân trọng mỗi khó khăn.

Lòng biết ơn đối với lòng từ bi và sự khích lệ của Sư phụ

Tất cả các học viên và tôi cảm thấy rõ ràng sự gia trì của Sư phụ trong quá trình làm bản tin của chúng tôi ở Hongkong. Chúng tôi chạy từ sáng sớm tới tối muộn. Những việc cần ba nhóm làm việc trong một kênh truyền thông bình thường thì chúng tôi làm chỉ với một nhóm. Một điều nữa chúng tôi chia sẻ là chúng tôi không phụ thuộc nhiều vào các cơ quan cảm giác của con người. Chẳng hạn sau khi chạy cả ngày, chúng tôi lẽ ra đã kiệt sức. Tuy nhiên, chúng tôi cảm thấy nhẹ bẫng. Hầu như chúng tôi chỉ ăn một bữa cả ngày, nhưng chúng tôi không cảm thấy đói, và có năng lượng bất tận. Chúng tôi chỉ nghĩ đến việc tạo ra nhiều báo cáo hơn, cứu được nhiều người hơn.

Sư phụ giảng:

“Trước đây đi mấy bước là mệt, hiện nay đi [bộ] xa mấy cũng cảm thấy rất nhẹ nhàng, đạp xe đạp cảm thấy như có người đẩy, leo bậc thang cao mấy cũng không mệt; đảm bảo sẽ như vậy.” (Bài giảng thứ tám–Chuyển Pháp Luân)

Trong một lần truyền hình trực tiếp, Trụ sở chính nói với tôi rằng tôi đang là nguồn phát sóng trực tiếp duy nhất còn lại. Cảnh sát đang bắn đạn hơi cay điên cuồng tại nơi các phóng viên chúng tôi cắm chốt. Tôi không có thời gian để điều chỉnh mặt nạ của mình. Suy nghĩ duy nhất tôi có là phải tiếp tục giữ máy lâu hơn, để truyền thêm một vài cảnh. Cuối cùng, tôi ngất đi vì hóa chất hơi cay. Tôi đã nghĩ: “Mình sẽ ổn”. Khi một nhóm cứu hộ xít nước muối vào mặt làm tôi tỉnh lại, tôi đứng lên và tiếp tục phát sóng trực tiếp. Toàn bộ thời gian gián đoạn kéo dài không quá vài phút.

Sự bảo hộ của Sư phụ là ở mọi lúc mọi nơi. Một ngày nọ, không có nhiều chuyện xảy ra nơi tôi đang báo cáo. Tôi quyết định chuyển tới địa điểm kế tiếp để tham gia quay phim. Trời mưa đột ngột. Tôi vừa chạy vừa thò tay vào ba lô để lấy ô. Hóa ra ô không có trong đó, và có lẽ đã bị mất khi tôi đang chạy quanh. Giờ thì sao? Tôi nghĩ trời nên ngừng mưa, nếu không sẽ không được đẹp khi tôi đứng trước ống kính máy quay. Với suy nghĩ này, trời dừng mưa ngay lập tức. Tôi tìm thấy người quay phim và bắt đầu phát sóng trực tiếp.

Trong ba tháng ở Hongkong, tôi đã chứng kiến mọi người ở Hongkong thông qua việc thường xuyên truy cập kênh truyền thông của chúng tôi để xem tin tức rộng khắp của chúng tôi về các cuộc biểu tình, đã nhận thức được về Đại Pháp. Tôi biết có nhiều lĩnh vực tôi vẫn thiếu sót. Trong chặng cuối của hành trình trong thời gian còn lại này, tôi sẽ nắm bắt từng khoảnh khắc. Là một đệ từ Đại Pháp, tôi sẽ ghi nhớ lời dạy của Sư phụ, nhớ rằng tôi là một người tu luyện và bằng cách làm sâu sắc hơn hiểu biết của mình về văn hóa truyền thống, tôi sẽ làm việc tốt hơn.

Tạ ơn Sư phụ. Cảm ơn các đồng tu!

(Bài chia sẻ tại Pháp hội Tân Đường Nhân và Đại Kỷ Nguyên năm 2019)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/12/7/396617.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/12/24/181208.html

Đăng ngày 24-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share