Bài viết của phóng viên báo Minh Huệ ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 05-03-2020] Sau khi thoát chết trong gang tấc khỏi vụ bị thiêu sống chín năm trước, bà Lưu Vĩ San đã qua đời vào ngày 28 tháng 10 năm 2019 sau nhiều năm sống trong trạng thái thực vật vì bị bức hại bởi đức tin của bà vào Pháp Luân Công.
Pháp Luân Công, còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp, là một môn tu luyện tinh thần và thiền định cổ xưa đã bị chính quyền cộng sản Trung Quốc bức hại từ năm 1999.
Bà Lưu Vĩ San bị liệt trên giường
Bà Lưu là một cựu giáo viên ở thành phố Tương Phàn, tỉnh Hồ Bắc, bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công từ năm 1999. Bà tin rằng môn này đã giúp bà cải thiện sức khoẻ và khiến bà có một cái nhìn tích cực, lạc quan hơn về cuộc sống.
Sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Công bắt đầu vào năm 1999, bà Lưu đã liên tục bị bắt và giam giữ vì phổ biến thông tin về đức tin của bà. Bà đã bị trường học đưa vào diện giám sát tại nhà và lương của bà bị giảm còn chưa được 100 tệ mỗi tháng.
Trong một lần bị bắt vào tháng 7 năm 2001, bà đã bị giam năm ngày trong một cái lồng nhỏ, nhỏ đến mức bà không thể đứng thẳng được.
Bà đã bị bức thực nhiều tháng trong năm 2002 khi bà tuyệt thực để phản đối sự bức hại.
Ngày 13 tháng 10 năm 2002, chính quyền đã kết án bà bốn năm tù, bất chấp bà đang trong tình trạng nguy hiểm vì tuyệt thực và bị bức thực tàn bạo. Bà đã bị đưa đến Nhà tù Nữ thành phố Vũ Hán vào ngày hôm sau.
Nhà tù Nữ thành phố Vũ Hán khét tiếng vì tra tấn tàn bạo các học viên Pháp Luân Công. Những học viên từ chối từ bỏ đức tin sẽ bị cấm ngủ, bị bỏ đói hoặc bị bức thực bằng thức ăn ôi thiu. Một số học viên đã bị suy sụp tinh thần hoặc chết do bị tra tấn.
Chỉ vài tháng sau khi vào tù, bà Lưu đã trở nên hốc hác và suy sụp tinh thần. Chu kỳ kinh nguyện của bà ngừng lại. Hai tay bà run rẩy không kiểm soát được, hai chân bị cong và bị tàn tật vĩnh viễn.
Các lính canh thường xuyên đưa bà đến phòng khám và tiêm những thuốc không rõ nguồn gốc. Có lúc bà bị trói bằng dây thừng và bị bức thực bởi thuốc không rõ nguồn gốc. Thực quản của bà đã bị tổn thương nghiêm trọng từ những phiên tra tấn tàn bạo này.
Ngày 31 tháng 1 năm 2006, chính quyền đã chuyển bà đến Bệnh viện Hàng không 364, bà bị giữ tại đây 14 năm cho đến khi qua đời.
Sau 14 năm dùng thuốc và thiếu sự chăm sóc đúng cách, bà Lưu đã bị liệt và cơ bắp bị suy nhược. Bà vẫn ở trong trạng thái mê sảng và thỉnh thoảng chỉ có thể nói vài từ. Bà thường nói với lính canh: “Tôi muốn về nhà!”
Tháng 8 năm 2011, khi bệnh viện dời đi, bà Lưu cũng bị chuyển đi cùng với nó. Trong thời gian này, người của Phòng 610 và Phàn Trí Dũng, Bí thư Đảng ủy của bệnh viện đã ra lệnh đưa bà Lưu đi hỏa thiêu dù bà vẫn còn sống.
May thay, nhân viên lò thiêu đã phát hiện ra tim bà vẫn còn đập, nên họ từ chối đưa bà đi thiêu và gửi bà về lại bệnh viện.
Trong những năm tiếp theo, bệnh viện không hề chữa trị gì cho bà Lưu. Bà vẫn ở trong trại thái thực vật, không ăn không uống. Cuối cùng bà đã qua đời tại bệnh viện vào ngày 28 tháng 10 năm 2019, ở tuổi 62.
Bài liên quan:
Một giáo viên lương thiện bị đưa đi hỏa táng trong khi vẫn còn sống
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/3/5/402024.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/3/7/183545.html
Đăng ngày 16-03-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.