Bài viết của một đệ tử Đại Pháp đến từ Trung Hoa lục địa

[MINH HUỆ 08-06-2009] Gần đây tôi đã ngộ ra nhiều điều sau khi chia sẻ với các đồng tu và đọc “Tuần báo Minh Huệ”. Sau đây là những chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của tôi.

Loại bỏ tâm tranh đấu

Mối quan hệ giữa tôi và bố mẹ tôi rất là căng thẳng trong một khoảng thời gian. Tôi bị Đảng Cộng sản bức hại trong 4 năm, việc này gây tổn thương rất lớn đối với con gái của tôi và gia đình tôi. Cha mẹ tôi chỉ có mình tôi và tôi là con gái, vì vậy họ luôn luôn quan tâm lo lắng đến sự an toàn của tôi và cố gắng để quản lý tôi.

Tôi nỗ lực hết sức để thuyết phục cho họ hiểu được sự ngay chính của Đại Pháp, nhưng hiệu quả không được tốt. Trong khi đó, cứ khi nào chúng tôi nói về vấn đề này, thì chúng tôi luôn đi đến một cuộc cãi vã lớn. Lúc đó tôi không ăn tối với gia đình nữa, và tôi đã nói không nói chuyện với họ nữa, điều này tạo thành một khoảng trống trong lòng tôi. Tôi chưa bao giờ hài lòng về cha mẹ tôi bất chấp tất cả những gì họ đã làm cho tôi. Tâm giận dữ của tôi đã được nuôi dưỡng. Đôi khi tôi tự khóc một mình.

Khi con gái tôi nhìn thấy tôi khóc, nó đã hỏi rằng: “Mẹ, vì sao mẹ lại khóc?” Tôi trả lời, “bởi vì ông bà của con đã làm mẹ bị tổn thương”. Con gái tôi nói “Vậy, sau này tại sao mẹ không thử ngừng cãi vã với ông bà nữa? Mọi việc sẽ trở nên tốt hơn nếu như mẹ không nói nữa hay là nói nhã nhặn hơn”. Tôi nói, “Sao con lại nói vậy? Mẹ phải nói cho ông bà hiểu là họ sai”.

Con gái tôi nói tiếp, “Mẹ cấm không cho phép con sử dụng máy tính đấy thôi. Chẳng phải nó nằm ngoài tầm kiểm soát của mẹ sao? Cũng giống như ông bà quan tâm lo lắng cho mẹ. Mẹ là người tu luyện tin tưởng vào Chân Thiện Nhẫn. Mẹ thực hành Nhẫn như thế nào đây? Sao mẹ không thể cho họ thấy sự tiến bộ của mẹ sau khi tu luyện Pháp Luân Công?

Những lời của con gái tôi đã thức tỉnh tôi. Tôi bắt đầu hướng nội một cách cẩn thận. Tôi thấy rằng mình đã không để ý gì đến gia đình mình, và tôi đã không quan tâm đến các công việc gia đình. Trên bề mặt có vẻ như tôi không có chấp trước của người thường. Thực ra, tôi thật ích kỷ, nó dẫn đến sự bực tức, và việc tôi không từ bi với mọi người. Khi tôi thấy mình đã chính trở lại, tất cả những bực bội đều biến mất ngay tức khắc, và thay vào đó là Thiện và Nhẫn. Khi nhìn mái tóc hoa râm của cha mẹ tôi, nước mắt tôi lại trào ra.

Từ đó, các cuộc cãi vã đã không còn được nghe thấy trong gia đình tôi nữa. Tôi đã ngộ được câu thơ “Từ bi có thể kết hợp hài hòa Thiên đường và Trái đất, nó mang đến mùa xuân”.(“Pháp chỉnh lại Vũ trụ/Chính Pháp Thiên Thể” trong Hồng Ngâm II).

Từ bỏ tâm lười biếng, phát chính niệm đúng giờ, và duy trì Luyện Công buổi sáng

Sư Phụ giảng rằng, “trung sỹ văn đạo, nhược tồn nhược vong” (“Bài giảng thứ chín” trong Chuyển Pháp Luân), tôi là một trong số những người “trung sĩ” đó bởi vì tôi đã không làm tốt việc luyện các bài Công Pháp. Tôi luôn chểnh mảng việc phát chính niệm 4 lần trong ngày và Luyện Công vào buổi sáng lúc 3h50.

Một hôm, một đồng tu đưa cho tôi một cuốn tài liệu nhỏ có tiêu đề là “Những điều mà tiểu đệ tử nhìn thấy qua thiên mục tại các không gian khác”. Bài viết đó kể về việc, một số đệ tử đã lên thuyền và ra khơi như thế nào trong khi một số đê tử khác vẫn còn mơ màng với bản thể chưa được chuyển hóa do vẫn còn thiếu chuyên cần tập luyện. Tôi đã nhìn thấy những suy nghĩ đủ thứ lộn xộn của mình trong suốt quá trình đọc câu chuyện đó, và tôi đã ngộ sâu sắc rằng tu luyện là nghiêm túc như thế nào.

Kể từ đó, tôi tiếp tục phát chính niệm thêm vào lúc 12h trưa mỗi ngày. Cứ khi nào tôi không thức dậy đúng giờ, và con gái tôi lại nói với tôi, “Mẹ sẽ cảm thấy hối tiếc nếu mẹ không dậy ngay bây giờ đấy!” tôi bật dậy ngay lập tức.

Bên trên là những gì tôi đã ngộ được sau khi chia sẻ kinh nghiệm với những đồng tu khác và đọc các bài chia sẻ trên trang Minh Huệ (phiên bản tiếng Hán). Tôi hiểu rằng bản thân còn nhiều chấp trước cần xả bỏ, như là tâm đố kị, tâm hiển thị, tâm hoan hỷ, và tâm sắc dục.

Dù là chấp trước gì đi nữa, nó sẽ bị tu bỏ ngay khi chúng ta hướng nội theo đúng yêu cầu của Sư Phụ.

Mọi việc sẽ rất trơn tru khi chủ ý thức của chúng ta mạnh. Gần đây, tôi đã làm rất nhiều việc về giảng thanh chân tướng tại cửa tiệm. Những suy nghĩ của tôi đều là để cứu người, và tôi tự điều chỉnh mình theo Pháp. Một cách phù hợp, Sư Phụ sẽ sắp đặt mọi thứ cho tôi. Một người đệ tử Đại Pháp nên hướng nội một cách vô điều kiện và làm đúng ba điều Sư Phụ yêu cầu.

Nếu có gì không đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ giúp.

Ngày 8 tháng 6 năm 2009


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/6/8/202377.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/7/6/108875.html
Đăng ngày: 10-07-2009; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.

Share