[MINH HUỆ 10-08-2009] Khi chúng tôi bàn về phủ nhận sự thẩm vấn của cảnh sát bằng chính niệm, một số bạn học viên có thể nghĩ là không dễ mà làm được. Họ nghĩ chỉ những ai ở cấp cao và tinh tấn trong tu luyện mới có thể làm được. Kỳ thật, không khó mà đạt được điều đó. Miễn là tâm các bạn là chính và các bạn đạt được các yêu cầu của Pháp ở cấp đó thì các bạn sẽ có thể làm được. Tôi đã qua một kinh nghiệm phủ nhận sự tra vấn của cảnh sát và tôi muốn chia sẻ nó với các bạn học viên để khuyến khích.
Tôi không có làm ‘ba điều’ được tốt, và tôi vẫn còn chấp trước vào chữ tình và bị lực tà ác lợi dụng. Tôi bị bắt và bị giữ trong một nhà tù. Khi các cảnh sát viên bẻ khóa xông vào nhà tôi, chúng tịch thu hai máy tính và hai máy in. Một trong số các máy tính thuộc về một người bạn, và một máy in được một bạn học viên đưa cho tôi. Đối diện với sự thẩm vấn sắp xảy ra, tôi tự hỏi phải làm sao. Tôi hoàn toàn không muốn kéo lôi bạn học viên của tôi vào việc này. Tôi đã một lần bị ‘chuyển hóa’ nghịch với ý chí của tôi và hợp tác với tà ác và để lại một vết thương sâu đậm không thể xóa được trong tim tôi. Lần này, tôi chỉ một ý nghĩ là không kéo lôi một bạn học viên nào vào đây. Tôi không kể gì đến tôi. Có lẽ vì các ý tưởng vô vị kỷ của tôi đã đạt được tiêu chuẩn của vũ trụ mới, Sư Phụ đã hướng dẫn cho tôi vì tôi đã lấy con đường chân chính nhất.
Cái máy in mà một bạn đồng tu đưa cho tôi không phải là loại đắt tiền. Nếu họ tra vấn tôi, tôi có thể chỉ nói là nó được cho tôi miễn phí khi tôi mua các máy máy tính. Nhưng đó có phải là tôi nói dối không? Tôi đang đối diện với tà ác, vì vậy chúng phải nghe những gì tôi nói. Trong thời gian quan trọng này, tôi thình lình nhớ lại một bài viết chia sẻ kinh nghiệm của một bạn học viên: “Phải nắm chắc là các bạn sẽ cho ra con số không tin tức trong lúc bị thẩm vấn bất hợp pháp, vì mọi điều mà các bạn nhìn nhận sẽ bị sử dụng bởi tà ác như là chứng cớ để lên án các bạn.” Tôi thình lình hiểu ra, “các điều mà học viên Đại Pháp làm là chính nhất, tà ác không có quyền thẩm vấn họ.” Chỉ với chính niệm kiên định này đã giúp tôi hoàn toàn phủ nhận sự thẩm vấn bất hợp pháp. Đó là Sư Phụ đã từng bước từng bước hướng dẫn tôi cho đến điểm đó. Và hai người bạn học viên mà bị giam với tôi đã giúp tôi rất nhiều. Trong những ngày đó, mỗi khi mà chúng tôi có thời gian, chúng tôi đọc thuộc lòng Pháp, phát chính niệm, trao đổi kinh nghiệm và làm sáng tỏ sự thật với các tù nhân. Trong thời gian đó, kinh văn mà chúng tôi đọc thuộc lòng nhiều nhất là:
“Con người làm sao có thể làm gì đối với Trời Thần? Nếu không có những yếu tố bên ngoài, làm sao con người có thể dám làm gì đối với Trời Thần?” (“Trong Chính Pháp, tư tưởng của chư vị phải Chính, không có nhân tâm”)
Tôi hiểu ra các Pháp lý này và hiểu ra rằng tà ác nơi không gian khác là nguồn gốc của bức hại–những kẻ bức hại tại thế giới con người này chỉ là bù nhìn, họ không là gì hết. Tôi phát triển từ bi đối với họ, tiêu trừ tà ác sau lưng họ, và cố không để cho họ phạm tội ác đối với Đại Pháp vì họ.
Trong lúc thẩm vấn, các cảnh sát viên không dám nhìn tôi. Họ muốn tôi ngồi trên một cái ghế chuẩn bị cho các tù nhân, nhưng tôi từ chối. Họ hỏi một cách yếu ớt, “Chị đã suy nghĩ chưa?” Tôi hỏi, “Suy nghĩ điều gì?” Họ trả lời, “Về trường hợp của chị; tại sao chị ở nơi này?” Tôi mỉm cười, “Thật lạ lùng. Các ông là những người mà mang tôi vào nơi này. Tôi muốn hỏi các ông vì sao mang tôi vào nơi này?” Tôi lại hỏi họ, “Đây có phải là cuộc thẩm vấn không?” Họ gật đầu, nhưng vẫn không dám nhìn vào tôi. Tôi nói bằng một giọng lạnh lùng, “Các ông không có quyền thẩm vấn một học viên Đại Pháp.” Họ hỏi, “Chị có muốn rời nơi này không?” Tôi nói, “Thật ra, Sư phụ tôi là người mà quyết định điều này.”
Phần còn lại của cuộc thẩm vấn đổi ngược lại và tôi thẩm vấn họ. “Tôi biết đồng sự của các ông. Ông ấy tên là gì gì, và ông đã nằm trong một danh sách những kẻ bức hại tà ác nhất. Tôi cũng biết tên của các ông. Các ông đã đọc tài liệu bức hại địa phương chúng ta chưa? (mà họ đã tịch thu từ nhà tôi) Phải chăng nó đã nói sự thật? Nó có diễn tả rõ rệt điều mà các ông đã làm?” Họ không trả lời. Tôi tiếp tục, “Nói về sự chính xác của các tài liệu địa phương của chúng tôi, các ông có thể nhìn thấy tất cả tài liệu Pháp Luân Công nói lên sự thật. Bây giờ, xin hãy trả lời tôi, tội ác gì mà tôi đã phạm khi nói lên sự thật? Trái lại, các ông là những người mà cố ý vi phạm luật.“
Tà ác cố lợi dụng sơ hở của tôi, và y hỏi, “Qua các tài liệu, chị biết được ai? Cách nào chị biết được các sự kiện?” Đó là câu hỏi duy nhất mà y hỏi tôi. Tôi trả lời, “Có một cuộc họp trong vùng. Họ nói điều đó trong cuộc họp.” (Tôi tham dự cuộc họp đó vì công việc liên hệ đến vấn đề). Y trả lời, “Đúng, tôi cũng có đến cuộc họp đó.” Lúc bấy giờ, một người đàn ông bước vào mà là người đã đi cùng tôi trong lúc khám sức khỏe trước khi họ mang tôi đến nhà tù. Tôi nói với họ khi họ bắt tôi rằng bệnh tim của tôi đã được chữa trị hết sau khi tôi tập luyện Pháp Luân Công. Y nói, “Đó là bà tưởng tượng như vậy.” Tôi trả lời,“Vậy hả? Tôi có bệnh tim bây giờ không?” Y không trả lời. Thật khó cho y để trả lời câu hỏi. Nếu y nói ‘có’, y đang xác nhận rằng họ đã giữ bất hợp pháp một người bệnh. Nếu y nói ‘không’, y đang công nhận rằng Pháp Luân Công chữa lành bệnh của tôi. Sau đó, tôi bắt đầu nói về thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên hệ của nó để bảo an tương lai của họ. Họ không chấp nhận. Cuộc tra vấn kết thúc và không có gì được viết vào. Tôi được thả ra vô điều kiện ngày hôm sau.
Khi tôi viết điều này xuống, tôi chỉ muốn bẻ gãy một cái vỏ và khuyến khích các bạn học viên tăng cường chính niệm của họ, học Pháp tốt, buông bỏ các chấp trước về sự sợ hãi và các quan niệm con người, và làm tốt ‘ba điều’. Chỉ như vậy chúng ta mới có thể đi theo Sư Phụ trở về nhà. Tôi rất biết ơn sự ủng hộ chân chính của các bạn đồng tu của tôi.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/8/10/206225.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/8/23/110256.html
Đăng ngày: 22-09-2009; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.