[MINH HUỆ 22-2-2010] Sư Phụ giảng:
“Ở Trung Quốc có một số học viên đột nhiên không để ý đến cách ăn mặc của mình sau khi họ bắt đầu tu luyện. Không cần phải nói gì, một người là phải ăn mặc chỉnh tề và gọn gàng, giống như một con người; vậy mà họ lại lôi thôi lếch thếch đến mức đáng xấu hổ. Điều đó là không thể chấp nhận được. [Cách chúng ta tu luyện] không giống như Trương Tam Phong tu Ðạo ngày xưa. Chư vị tu luyện trong xã hội người thường; ít nhất chư vị phải nhìn giống như một người chỉnh tề lịch sự. Chư Thần thì cao hơn con người và nên cư xử khá hơn nhiều, cần phải cư xử khá hơn trong mọi phương diện. Phải chú ý không được sao lãng tất cả và trở nên lôi thôi lếch thếch và bẩn thỉu ngay khi chư vị bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công, điều này không thể chấp nhận được.” (“Giảng Pháp tại Pháp Hội tại Thụy Sĩ – tháng 9, 1998”)
Khi tôi đọc điều đó lần đầu, tôi đã nhìn lại mình và nghĩ rằng tôi không có các vấn đề đó. Mặc dù tôi không ăn mặc đẹp như người thường, tôi không thuộc về nhóm người luộm thuộm và bẩn thỉu.
Những ngày qua, tôi đã xem nhiều cuộc phỏng vấn khán giả của Đài Truyền hình Tân Đường Nhân. Các khán giả đánh giá cao Đoàn Nghệ thuật Thần Vận, từ sâu thẳm trong trái tim họ. Phản ứng của họ đối với Thần Vận làm tôi hướng nội. Thông qua màn trình diễn âm thanh và hình ảnh hoàn hảo, cung cấp cho khán giả một buổi thưởng thức đầy cảm xúc, ý nghĩa sâu sắc của chương trình biểu diễn đã được sự trang trọng hoàn hảo của Thần Vận thể hiện đầy đủ. Đó là lí do tại sao Thần Vận có thể khiến khán giả cảm động sâu sắc và khiến mọi người thay đổi.
Đối với bản thân, mái tóc của tôi không gọn gàng, tôi cũng không chăm sóc nó. Quần áo của tôi không phù hợp, nhưng tôi có tiêu chuẩn của riêng tôi – rằng đây là điều có thể chấp nhận miễn là không qúa sờn cũ. Thỉnh thoảng, quần dài của tôi bị nhăn, và tôi mặc chúng mà không ủi. Tôi chỉ giặt đồ 10 hay 15 ngày một lần sau khi quần áo dơ chất thành đống. Tôi không bao giờ xếp lại giường sau khi thức dậy. Tôi nghĩ rằng tôi ở trong Pháp. Tôi nghĩ rằng nó là vô nghĩa khi chú trọng đến bề ngoài, vì nó là một chấp trước. Hơn nữa, tôi nghĩ rằng thật phí thời gian để giặt đồ và dọn dẹp giường thường xuyên. Bây giờ thì tôi nhận ra rằng một người nên gọn gàng và điều chỉnh lại hành vi của mình. Đó là những yêu cầu cơ bản của Pháp trên bề mặt tầng thứ con người. Tuy nhiên, tôi không bảo vệ Pháp bởi các thể hiện một vai trò hàng đầu này. Ngoài ra, tôi biến việc “không chấp trước vào bề ngoài” như một cái cớ để che giấu sự lười biếng của mình.
Một thời gian dài trong các hoạt động giảng rõ sự thật của mình, tôi đã có một chấp trước mạnh mẽ về việc cảm thấy không xứng đáng được gọi là một học viên Đại Pháp. Tôi chỉ dám phân phát tài liệu và thư. Tôi không có can đảm giảng sự thật trực tiếp, và tôi sợ người khác biết tôi là một học viên. Tuy nhiên, tôi không thể nhận ra điều gì là sai đối với tôi.
Bây giờ, tôi đã đi đến nhận thức sâu sắc trong tâm, rằng bên chính diện của tôi thật sự biết tôi không hành xử theo Pháp. Gọn gàng thì khác với chấp trước vào vẻ bề ngoài.
Tôi cũng nhận ra một thiếu sót khác. Tôi đã từng cảm thấy mất bình tĩnh khi tôi thấy nhà lại trở nên lộn xộn sau khi tôi vừa lau dọn nó vào đêm trước, hay khi quần áo của con tôi bị bẩn khi tôi vừa thay cho chúng vào buổi sáng. Đồng thời, tôi nghĩ rằng tôi cũng chấp trước vào tiện nghi trong cuộc sống hàng ngày, và tôi cần làm việc vì nó. Bây giờ, tôi nhận ra rằng hành động của tôi trong việc cư xử với các khía cạnh của cuộc sống không dựa theo Pháp. Môi trường quanh tôi thật sự được tạo ra bởi chính tôi.
Tôi biết rằng tôi nên hành xử tốt hơn trong tương lai. Tôi nên trở thành một học viên chân chính- người mà vừa có diện mạo tốt, cũng như vẻ đẹp trong tâm hồn.
Bản tiếng Hán https://www.minghui.org/mh/articles/2010/2/22/218626.html
Bản tiếng Anh https://en.minghui.org/html/articles/2010/3/2/115045.html
Đăng ngày: 09-04-2010. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát với nguyên bản.