Bài viết của một học viên Tây Phương

[MINH HUỆ 04-04-2010] Tôi là một phụ nữ trẻ bắt đầu học Pháp Luân Công vào đầu năm 2007. Trong những năm qua, tôi luôn phải vật lộn để vượt qua khảo nghiệm sắc dục.

Từ khi còn rất trẻ, tôi đắm chìm trong những hành xử không đúng đắn với những đứa con trai. Một người có thể nói rằng tôi thực sự đồi bại, không còn giá trị đạo đức và hoàn toàn bị mê lạc bởi xã hội người thường với những tư tưởng vô cùng dơ bẩn. Tất cả những điều xấu tôi làm hồi trẻ đã tạo ra nghiệp lực to như núi cho mình. Thậm chí cho tới hôm nay, chấp trước to lớn vào tình và sắc dục vẫn còn can nhiễu tới tôi.

Ban đầu khi tôi đọc những bài giảng của Sư Phụ về quan hệ nam nữ bất chính ngoài hôn nhân, tôi đã cố gắng rất nhiều để cư xử đúng mực với bạn trai cũ của mình. Tuy nhiên, tôi đã thất bại. Sau đó, tôi đã chấm dứt mối quan hệ này. Tôi nghĩ rằng bây giờ tôi sẽ không cần lúc nào cũng phải lo lắng về việc phạm lỗi như vậy nữa. Tuy nhiên, bây giờ tôi hiểu rằng chạy trốn khỏi cái gì đó và hướng ngoại không phải là cách để tiêu diệt chấp trước. Do vậy dĩ nhiên là chấp trước của tôi vẫn còn ở đó, và tôi chỉ đơn thuần là dừng việc khuấy động những tư tưởng xấu của mình. Tư tưởng của tôi vẫn rất dơ bẩn, và tâm tính của tôi thì không đề cao được một chút nào.

Hơn một năm trước, tôi lại quen một cậu bạn trai khác. Lúc đó tôi rất tỉnh táo về việc những học viên chưa lập gia đình cần hành xử thế nào về vấn đề này. Ban đầu tôi rất nghiêm khắc với chính mình và cư xử đúng mực. Nhưng khảo nghiệm trở nên lớn hơn và lớn hơn, và quỷ dâm dục cố gắng hết sức để huỷ hoại tôi. Không lâu sau, tôi lại phạm lỗi. Mỗi lần tôi làm việc này, tôi cảm thấy thất vọng và kinh khủng không thể tả nổi, cực kỳ xấu hổ và tiếc nuối. Tôi hầu như ngày nào cũng khóc. Tuy nhiên, do chấp trước to lớn và tư tưởng dơ bẩn nên tôi phạm phải lỗi đó nhiều lần.

Giờ đây tôi hiểu rằng vấn đề là tôi đã không tu tâm tính của mình. Tôi nghĩ rằng miễn là tôi không phạm phải lỗi như vậy thì tôi sẽ đề cao tâm tính của mình. Tuy nhiên, Sư Phụ đã giảng rằng tu luyện cái tâm của chúng ta mới là tối quan trọng.

“Điều này có quan hệ trực tiếp đến những tâm của bản thân chúng ta; nếu muốn vứt bỏ những thứ không tốt ấy, thì đầu tiên chư vị cần thay đổi cái tâm kia mới được.(Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Do vậy từ đó trở đi tôi bắt đầu hướng nội và xem xét từng ý niệm trong tâm mình. Tôi kiểm tra từng ý niệm xuất hiện trong tư tưởng. Khi có ý nghĩ xấu, tôi tiêu diệt nó. Tôi cũng thêm một niệm khi phát chính niệm: “Quỷ dâm dục phải bị tiêu diệt hoàn toàn.” Tôi muốn có một tư tưởng và một trường trong sạch, và tôi không để những ý nghĩ xấu này tiến nhập vào trường của tôi. Tôi muốn là một đệ tử Đại Pháp tốt.

Trong khoảng thời gian đó–và cho tận đến bây giờ– tôi không dám nhìn vào ảnh Sư Phụ và không dám đối mặt với các học viên khác. Tôi không dám tự gọi mình là một học viên nữa. Tôi rất bận rộn với nhiều dự án Đại Pháp, do đó tôi thực sự cảm thấy không xứng đáng làm chúng, bởi vì tôi không xứng đáng làm công việc thiêng liêng này. Nỗi đau và sự tiếc nuối trong tâm tôi thực sự rất to lớn. Tôi khóc nhiều lần và xin Sư Phụ cho tôi vẫn được làm một đệ tử Đại Pháp. Đại Pháp mang tới mục đích cho cuộc đời tôi. Nếu tôi không thể tu luyện nữa thì sẽ là điều kinh khủng nhất. Tôi không thể nghĩ ra điều gì đáng buồn hơn thế.

Tôi thực sự cảm thấy như là tôi đang đi theo an bài của cựu thế lực. Ở một không gian khác, tôi đã ở trong địa ngục khi tôi nhìn thấy trong giấc mơ trong khoảng thời gian đen tối đó. Điều tuyệt vời nhất là Sư Phụ vẫn giúp tôi khi tôi ở trong tình trạng bại hoại này và điểm hóa cho tôi trong những giấc mơ để cho tôi biết trong không gian khác tôi đã trở thành kinh khủng như thế nào. Trong giấc mơ của mình, tôi ở trong một nơi tối tăm và bẩn thỉu và đang phải chạy chốn khỏi tà ác. Một lần tôi mơ thấy rằng tôi là một cô gái rất nghèo khổ phải sống cùng những kẻ ăn xin ở trong một môi trường rất bại hoại và bẩn thỉu. Khi tôi tỉnh dậy, tôi có một ý muốn được học Pháp vô cùng mạnh mẽ.

Tới bây giờ tôi đã không phạm phải lỗi này được sáu tháng. Tôi cảm thấy như tôi đang dần dần thoát ra khỏi sự dơ bẩn và cố gắng thanh lọc tư tưởng của mình không ngừng. Mọi ý nghĩ mà chúng ta có cần phải được Pháp đo lường.

Tôi đã học được rất nhiều điều trong suốt quá trình này. Điều quan trọng nhất là phải tu tâm của mình, nhìn vào trong và chỉnh lại tất cả những trạng thái tư tưởng không đúng đắn. Điều này sẽ đảm bảo rằng lỗi lầm đó sẽ không xảy ra một lần nữa.

“Nhất chính áp bách tà.” (Bài giảng thứ năm, Chuyển Pháp Luân)

Gần đây Sư Phụ cho ra những bài giảng nói về quan hệ giữa những người khác giới, và nhiều học viên cũng đã chia sẻ kinh nghiệm về vấn đề này trên trang web Minh Huệ. Tôi thấy nó như là một điểm hoá để chia sẻ kinh nghiệm của mình. Những bài viết của các bạn đồng tu đã hỗ trợ tôi rất nhiều trong việc đột phá khỏi cái rào cản to lớn này. Bây giờ tôi biết mình cần phải tiến bước và tất cả những ai mà phạm phải lỗi này sẽ tiến bước.

Tuy nhiên tôi cảm thấy lỗi lầm đó đã gây ra những tổn thất to lớn trong sự tu luyện của tôi. Nó vẫn còn ảnh hưởng tới sự chân chính của tôi rất nhiều. Nó đã gây ra rất nhiều nghiệp tư tưởng như Sư Phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân,

“Bởi vì con người mê ở chốn người thường, nên trong tư tưởng hay sản sinh những ý niệm theo danh, lợi, sắc, nóng giận, v.v.; dần dần sẽ tạo thành một loại nghiệp lực tư tưởng rất lớn mạnh.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Nó cũng đã làm giảm đi cái cảm giác tuyệt diệu và thần thánh của Đại Pháp mà tôi từng cảm nhận được trước kia. Đôi khi tôi có thể cảm thấy rằng cảm giác tuyệt diệu đó đang dâng lên trở lại, như một bông hoa sen từ từ trồi lên khỏi bùn đất.

Tôi muốn bù lại tất cả những tổn thất mà tôi đã gây ra. Tôi đã trựơt dài trong sự tu luyện của mình. Tôi đã gây ra những tổn thất cho chúng sinh đang chờ được cứu. Tôi đã làm những việc tồi tệ nhất mà một học viên có thể làm. Trong một thời gian—và bây giờ vẫn vậy—tôi cảm thấy tiếc nuối sâu sắc. Hy vọng duy nhất của tôi là tôi có thể xứng đáng là một tệ tử Đại Pháp trở lại. Tôi đến thế gian con người này là để làm một đệ tử Đại Pháp, để giúp Sư Phụ cứu độ chúng sinh; đây là thệ nguyện của tôi mà tôi cần phải hoàn thành.

Tôi muốn nói với tất cả các bạn đồng tu nào mà từng trải qua một giai đoạn vô cùng xấu hổ như tôi, hay những ai vẫn đang trải qua nó rằng: chúng ta phải tiếp tục nỗ lực hết sức để tiêu diệt hoàn toàn quỷ dâm dục mà không cần một lý do nào! Chúng ta phải làm mọi thứ có thể để tiêu diệt những ý nghĩ không đúng đắn ở trong tư tưởng. Chúng ta phải làm tốt ba việc, và chúng ta chỉ có thể làm được điều này khi chúng ta tu luyện tốt bản thân và học Pháp tốt để làm trong sạch trường của chúng ta. Tôi tin rằng khi chúng ta hiểu được sự huy hoàng và quý giá của Đại Pháp, mọi thứ có thể từ bỏ được. Nhưng cựu thế lực sẽ tìm mọi cách để huỷ hoại chúng ta!

Sự sợ hãi phải phơi bày điều này là rất to lớn, bởi vì tôi cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Tôi quyết định bắt đầu với việc phơi bày lỗi lầm này thông qua bài chia sẻ kinh nghiệm này. Tôi muốn bày tỏ sự hối lỗi sâu sắc nhất với Đại Pháp, với Sư Phụ và với các bạn đồng tu. Tôi cảm thấy tiếc nuối vô bờ.

Sự từ bi của Sư Phụ là to lớn không tả xiết. Khi tôi nghĩ về điều này, tôi cảm thấy một sự hối tiếc và đau đớn to lớn mà không thể dùng từ để diễn tả.

Tầng thứ của tôi có hạn. Xin vui lòng chỉ ra những điểm chưa phù hợp.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/4/4/115886.html
Đăng ngày 05-04-2010. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share