Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-10-2019] Nhiệm vụ của các học viên Pháp Luân Đại Pháp chúng ta là cứu con người thế gian thông qua giảng chân tướng cho họ. Sư phụ đã cung cấp cơ hội này để chúng ta tạo dựng uy đức cho bản thân. Nó không phải là một nhiệm vụ dễ dàng, nhưng nó sẽ khảo nghiệm tâm tính của chúng ta và cuối cùng nâng cao tâm tính của chúng ta.

Không từ bỏ con dâu tôi

Lúc đầu khi tôi giảng chân tướng cho con dâu, tôi đã nêu ra một số lý do để thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và không thuyết phục được cháu. Tôi nhận ra rằng tôi đã không tính tới hoàn cảnh đặc biệt của cháu.Thứ nhất là cháu bắt đầu học đại học năm 1999, cùng năm cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu, do đó cách nhìn nhận của cháu bị ảnh hưởng nặng nề bởi những lừa dối xấu xa mà các tổ chức sinh viên trong trường được huy động để tuyên truyền. Thứ hai là cháu sợ hãi sau khi chứng kiến những ngược đãi hà khắc mà tôi đã phải chịu đựng vì từ chối từ bỏ đức tin của mình. Cách tiếp cận quá đơn giản của tôi sẽ không có hiệu quả với một người như cháu.

Sau đó tôi cảm thấy thời gian không còn nhiều và tôi phải hành động nhanh chóng. Lúc đó tôi vắng nhà, vì vậy tôi đã gọi cho cháu, và cháu nói với tôi rằng cháu sẽ cân nhắc. Nhưng khi tôi hỏi lại cháu lần nữa khi tôi về nhà, cháu đã kiên quyết nói với tôi: “Con không thoái [Đảng], và con không quan tâm đến những gì xảy ra.” Tôi thất vọng và bỏ cuộc.

Hơn một năm sau, tôi có một giấc mơ. Một cậu bé dỡ cửa phòng ngủ của con gái tôi. Cậu bé bê cái cửa đi ngang qua tôi, khóc nức nở và lẩm bẩm: “Tôi cần tìm người giúp tôi.” Cậu ấy đi tới một bức tường, ném cánh cửa lên đó và cố gắng để trèo lên tường nhưng không thể với được lên đỉnh gờ tường. Cảnh sát đang đuổi sau cậu ấy với đàn chó, do đó tôi bước tới và đẩy cậu ấy để giúp cậu trèo qua phía bên kia. Cảnh sát đang đến gần, do đó tôi đã trốn đi. Khi họ thấy không có ai ở đó, họ rời đi cùng những con chó.

Trực giác mách bảo tôi giấc mơ là điểm hóa của Sư phụ về việc cứu người, nhưng tôi không thể nghĩ ra cậu bé đó có thể là ai, kể cả với sự trợ giúp của các đồng tu. Tôi mất một thời gian dài để phát hiện ra cậu bé đó là chủ nguyên thần của con dâu của tôi. Hành động dỡ cửa xuống là biểu hiện việc khai mở tâm của cháu khi chủ nguyên thần của cháu thức tỉnh, và cháu đang cầu xin ai đó cứu mình. Những tà linh của ĐCSTQ ở những không gian khác biết cháu đang cố gắng thoát khỏi vây bắt của chúng, do đó chúng đã đuổi theo cháu. Nhưng Sư phụ đã nhìn thấu âm mưu độc ác của chúng và an bài cho các đệ tử của Ngài cứu cháu.

Tôi đã nhận ra rằng cháu sẽ không kết hôn vào một gia đình học viên chúng tôi nếu đó không phải là tiền duyên. Sư phụ đã điểm ngộ cho tôi, do đó tôi thực sự không thể bỏ mặc cháu. Hơn nữa, Sư phụ đã giảng:

“Độ nhân thì chính là độ nhân, chọn lựa ra thì không là từ bi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York 2009 – Giảng Pháp ở các nơi IX)

Trong khi tìm cách giảng chân tướng cho cháu, tôi phát hiện ra mình có một vấn đề khác. Khi giảng chân tướng cho người lạ, tôi luôn giảng bằng cả tâm của mình, không có những định kiến về kết quả hay về cá nhân đó. Sự thuần khiết trong tâm tôi dường như chạm được tới phần biết của họ, và thường thì những lời tôi nói sẽ khiến họ đồng cảm và họ sẽ tự nhiên lựa chọn thoái Đảng.

Tuy nhiên, tâm tôi rất khác khi giảng chân tướng cho con dâu. Vì cháu là người thân, tôi có xu hướng đối xử với cháu theo cách tôi đối xử với con cái mình. Tôi muốn cháu tôn trọng những đánh giá của tôi và áp đặt những giá trị riêng của tôi lên cháu. Nói cách khác, tôi có động cơ không chính, do đó nỗ lực của tôi đã không hiệu quả ngay từ xuất phát điểm. Hơn nữa, tôi chế nhạo ngộ tính của cháu kém và tự biện hộ cho bản thân rằng tôi đã làm hết sức mình để giúp cháu. Chỉ có thể nói rằng tôi vô trách nhiệm với chúng sinh và không hoàn thành trách nhiệm của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi nhanh chóng chính lại thái độ của mình và đối xử với con dâu như một chúng sinh mà tôi cần phải cứu. Tôi nói chuyện với cháu khi tôi có thể, nhưng tôi không đặt nó là ưu tiên hàng đầu. Sư phụ đã nhắc nhở tôi lần nữa. Tôi mơ thấy cháu mặc đồ đỏ và nói chuyện về việc cưới con trai tôi. Rõ ràng là cháu vẫn đang bị kiểm soát bởi tà linh cộng sản và cần được giải cứu khẩn cấp.

Một lần, tôi đang nghe các bài giảng của Sư phụ trong khi làm bánh bao. Cháu đến giúp tôi. Sau khi nghe bài giảng trong vài phút, cháu bắt đầu hỏi những câu hỏi về Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ chắc hẳn đã thấy những thay đổi trong thái độ của tôi và đã gỡ bỏ những chướng ngại cho tôi. Tôi nói với cháu: “Định mệnh đã đưa mẹ con mình đến với nhau, vậy nên mẹ đã đối xử tốt và bao dung đối với con.” Lần này cháu nói một cách kiên quyết: “Vâng, con đồng ý thoái. Đã đến lúc con thoái Đảng rồi.” Cháu từng phản đối tôi tu luyện Đại Pháp và ghét việc phát chính niệm. Nhưng bây giờ cháu nhắc tôi khi đến giờ phát chính niệm và sẽ đến giúp tôi nếu tôi đang dở việc trong bếp.

Tôi cũng có một người bạn cũ từ thời học phổ thông đang làm việc cho một Cơ quan Chính phủ. Cô ấy cũng là một Đảng viên và có quan điểm rất tiêu cực về Đại Pháp. Hôm trước khi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp chính thức bắt đầu, tôi đã tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện và bị cảnh sát địa phương đưa trở lại nhà. Người bạn này đã gọi cho tôi ngày hôm sau để nói chuyện với tôi, nhưng tôi không bị lay chuyển chút nào do tín tâm vững chắc của tôi vào Sư phụ và Đại Pháp. Tuy nhiên, tôi không bao giờ bỏ cuộc và tận dụng mọi cơ hội để giảng chân tướng cho cô ấy và chia sẻ với cô ấy với trí huệ mà Pháp Luân Đại Pháp ban cho. Cuối cùng cô ấy đã thức tỉnh và thoái Đảng.

Với những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp chúng ta, giảng chân tướng để cứu người là thực hiện yêu cầu trợ Sư chính Pháp. Nó cũng là cách để chúng ta tu luyện bản thân và buông bỏ những chấp trước con người. Cho dù người khác có thể nói gì với chúng ta, nhất là người thân và bạn bè chúng ta, cho dù họ có thể nói năng khiếm nhã và khó chịu đến mấy, chúng ta cần vượt lên trên và luôn giữ vững chính niệm của mình.

Sư phụ giảng:

“Là người tu luyện, [thì] ngay nơi hoàn cảnh người thường mà tu luyện bản thân, mà ‘ma luyện’ chính mình; các tâm chấp trước những thứ dục vọng đều dần dần vứt bỏ.” (Bài giảng thứ nhất–Chuyển Pháp Luân)

Phải mất vài năm tôi mới thuyết phục được con dâu tôi thoái Đảng. Tôi nói với con trai mình về việc đó khi cháu về nhà; cháu nổi khùng lên và nói một số điều khó chịu, điều đó khiến tôi lập tức nhận ra rằng mình đang hiển thị. Tôi không nên kể công bởi vì tất cả là do Sư phụ làm cho. Tôi lập tức xin lỗi Sư phụ và nói trong tâm: “Thưa Sư phụ, con sai rồi. Con không muốn kiêu ngạo và tự kiêu. Con sẽ thậm chí tinh tấn hơn trong tu luyện kể từ giờ.”

Như mọi khi, tôi vẫn ra ngoài giảng chân tướng và trực tiếp phát tài liệu Đại Pháp. Tôi luôn nói trước khi ra ngoài: “Thưa Sư phụ, con sắp ra ngoài để cứu người, xin Ngài hãy gửi những người có tiền duyên đến gặp con. Xin cũng ban cho con trí huệ cần có để nói chuyện với họ và bảo vệ con để con có thể trở về nhà an toàn.” Việc này đã rất hữu hiệu đối với tôi. Thỉnh thoảng mọi người hỏi tôi tốt nghiệp trường đại học nào. Tôi nói tôi chưa bao giờ học đại học; trí huệ của tôi hoàn toàn đến từ việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng được hỏi có phải tôi là một giáo viên nghiên cứu chính trị không. Tôi nói kiến thức mà tôi có không thể đọc được trong sách giáo khoa và rằng tôi biết đó chỉ là nhờ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Giảng chân tướng cho các quan chức của Đảng

Một lần, Bí thư Đảng nơi làm việc và Chủ tịch công đoàn đến nhà thăm tôi. Tôi mời họ vào, nhưng sau đó họ không biết bắt đầu từ đâu. Do đó tôi đã nắm thế chủ động và bắt đầu giảng chân tướng cho họ. Tôi nói họ chắc hẳn là được Phòng 610 cử tới và tiếp tục kể cho họ nghe về tình trạng sức khỏe của tôi trước và sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cũng như ý nghĩa của việc sống theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.

Vị Bí thư mới làm công việc này và bị câu chuyện của tôi hấp dẫn, trong khi vị Chủ tịch công đoàn liên tục muốn ra về, kiếm cớ phải đi thăm nơi khác. Tôi nhân cơ hội này để giải thích cặn kẽ cho họ về những lý do cần thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó. Tôi hoàn toàn không lo sợ cho an toàn của bản thân.

Một lần khác, một số cảnh sát tới nhà tôi cùng một số cán bộ của chi bộ Đảng địa phương. Họ yêu cầu được biết liệu tôi còn đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hay không. Tôi nói không chút e ngại rằng tôi vẫn tu luyện và nói thêm: “Tại sao tôi lại không tiếp tục tu luyện một môn tốt đến vậy chứ?” Giọng họ trở nên mềm mỏng hơn rất nhiều: “Được vậy thì chị có thể tu luyện ở nhà.” Nó thực sự như Sư phụ giảng:

“Niệm được chính – Ác sẽ gục” (Phạ xá–Hồng Ngâm II)

Chính niệm của tôi đã giải thể các nhân tố tà ác đang kiểm soát những người này.

Vài tháng sau, họ đến lần nữa để hỏi liệu tôi có tờ thông tin về Đại Pháp nào không và liệu tôi có đang phân phát chúng không. Tôi đáp: “Các vị không thấy tôi đang tu luyện ở nhà sao?” Cảnh sát nói: “Ờ, chúng tôi đến đây vì được lệnh từ trên và muốn giữ việc của mình thôi.”

Họ chuẩn bị rời đi thì tôi ngăn họ lại: ‘Đừng đi vội. Các anh đã nói xong, nhưng tôi còn chưa có cơ hội để nói mà.” Tôi nói với họ rằng những học viên chúng ta sống theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, chúng ta không làm chính trị, cũng không làm bất cứ điều gì bất hợp pháp. Tôi nói rằng tôi đã đọc ở đâu đó rằng hàng giờ đều có cảnh sát ở Trung Quốc bị thương, và trung bình có một người chết khi đang làm nhiệm vụ mỗi ngày. Tôi nói xã hội chúng ta sẽ an toàn hơn nếu mọi người đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và tự nhiên sẽ không có những rủi ro như vậy cho cảnh sát. Hơn nữa, mọi người có thể lựa chọn làm việc tốt hơn là việc xấu trong công việc của mình.

Sư phụ đã giảng:

“Không nhìn vào công tác của người ta, Đại Pháp hồng truyền là không nhìn vào công tác của người ta, không nhắm vào đoàn thể, chỉ nhắm vào nhân tâm! Dù chư vị làm gì, thì tư tưởng là bản thân chư vị, nhân tâm là bản thân chư vị, lựa chọn tương lai là bản thân chư vị.Đều cấp cơ duyên cho chúng sinh.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016)

Tôi nói rằng tôi hy vọng họ sẽ không làm việc ác và tạo nghiệp cho bản thân và gia đình họ. Tôi cũng kể cho họ nghe câu chuyện về một Giám đốc trại tạm giam nhận được phúc báo vì bảo vệ các học viên. Họ gật đầu đồng ý và rời đi, và họ đã không trở lại kể từ đó.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2019/10/26/395055.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/1/1/181753.html

Đăng ngày 20-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share