Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-08-2019] Khoảng 10 năm trước, lãnh đạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) muốn tới địa phương chúng tôi để chuẩn bị cho việc bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Phòng 610 (một tổ chức bất hợp pháp do Giang Trạch Dân thành lập, chuyên để bức hại Pháp Luân Đại Pháp) và Đội An ninh Nội địa bắt đầu bắt giữ các học viên một cách phi pháp trên diện rộng.

Khoảng 10 học viên trong thành phố đã bị bắt giam trong trại tạm giam thành phố. Sau khi biết tin, khoảng 20 học viên đã phát chính niệm gần trại tạm giam mỗi ngày.

Nhiều học viên khác đã dán các áp phích chân tướng để hỗ trợ việc giải cứu các đồng tu.

Gia đình ba người của một học viên đã bị bắt và không rõ họ bị giam giữ ở đâu. Để giúp xác định vị trí của người học viên này, chúng tôi đã tìm cách liên hệ với một người bà con của anh ấy.

Người bà con này đã nói chuyện với chúng tôi và cho hay vài ngày trước, sau khi cuộc bắt giữ xảy ra, anh đã đến nhà dì của mình vì không biết gia đình họ hiện đang ở đâu. Chính quyền đã lục tung ngôi nhà của dì anh, và vợ chồng anh phải mất cả ngày để dọn dẹp.

Buổi chiều, tôi cùng anh ấy đi đến đồn công an gần nhà và được biết cả gia đình người học viên mất tích đó đều bị giam trong trại tạm giam thành phố.

Ở đồn cảnh sát, tôi nói chuyện với một cảnh sát khoảng 30 tuổi, anh ấy là người chịu trách nhiệm bức hại gia đình người học viên đó. Anh ấy đã được điều về công tác ở đây được sáu tháng, và phụ trách khu vực này.

Khi tôi giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp, anh ấy đã lắng nghe rất chăm chú.

Tôi nói: “Nhiều người ở đồn công an này đã thức tỉnh lương tri, không còn tham gia bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp nữa. Họ đều đã biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt, và đa số đều minh bạch chân tướng.”

Tôi nói tiếp: “Tại sao anh lại làm việc ngốc nghếch như vậy? Chẳng lẽ anh không biết hậu quả của việc bức hại Pháp Luân Đại Pháp hay sao?”

Có lẽ do tôi nói quá to nên anh ấy có chút căng thẳng. Anh ấy đưa chúng tôi vào phòng làm việc của mình và nhanh chóng đóng cửa lại, vì vậy, chúng tôi có thể ngồi xuống và nói chuyện.

Tôi đề nghị anh ấy đừng đi theo bè lũ lưu manh chính trị của họ Giang mà bức hại Pháp Luân Đại Pháp, hãy có lựa chọn đúng đắn trong cuộc chiến giữa thiện và ác, để có một tương lai tươi sáng cho bản thân và gia đình.

Anh ấy hiểu và nói rằng Đội An ninh Nội địa đã nhắm mắt làm ngơ trước cuộc bức hại và anh ấy là người đã ký lệnh tạm giam.

Tôi nói: “Đảng cộng sản và tập đoàn của Giang đã biến người dân thành con dê thế tội. Anh phải biết rằng Thần sẽ diệt ác đảng và bè lũ của Giang vì đã bức hại Pháp Luân Đại Pháp.”

Ngoài ra, tôi còn nói: “Các học viên Đại Pháp giảng chân tướng để những người bị ĐCSTQ lừa dối, và những người còn lương tri có thể minh bạch chân tướng, thoái ĐCSTQ, và không còn tham gia vào cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp nữa.”

Sau khi nghe điều này, anh ấy chăm chú nhìn tôi. Tôi bảo anh ấy dùng hóa danh để thoái đảng. Anh ấy đã đồng ý.

Sau đó, tôi lấy từ trong túi xách ra một cuốn tài liệu chân tướng về cuộc bức hại và đưa nó cho anh ấy, tôi nói: “Khi về nhà anh hãy đọc nó để tất cả người thân và bạn bè của anh đều hiểu sự thật. Đây là hy vọng để được cứu độ của anh và gia đình.”

Anh ấy vui vẻ nhận cuốn tài liệu. Hai ngày sau, chúng tôi đến tìm anh ấy một lần nữa.

Khi gặp nhau, anh ấy chào hỏi chúng tôi rất hồ hởi và nói: “Tôi đã đọc xong cuốn sách rồi, cuốn sách rất hay, tôi đã hiểu rồi!”

Tôi nói: “Tôi sẽ đem cho anh vài cuốn sách nữa để anh tìm hiểu sâu hơn. Có một cuốn sách rất hay, tựa đề là ‘Cửu Bình‘. Tôi sẽ tặng nó cho anh.”

Anh ấy nói cảm ơn rồi nhỏ giọng nói với chúng tôi: “Tôi muốn thả ba người họ hàng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của chị ra, nhưng hiện tại những gì tôi có thể làm là tạm giam họ ở đây.”

Anh ấy nói tiếp: “Chị có thể tìm Đội An ninh Nội địa. Tất cả các đồn công an địa phương và Đội An ninh Nội địa sẽ họp với nhau tại thành phố để bàn bạc về các vấn đề Pháp Luân Đại Pháp vào thứ Hai tuần tới.”

Tôi hỏi liệu anh ấy có đi không, và anh ấy nói anh ấy được yêu cầu phải tham gia. Ngày hôm sau, tôi và người họ hàng của học viên đến Đội An ninh Nội địa.

Anh ấy lớn giọng nói với họ: “Hãy thả gia đình của dì tôi ra! Tất cả họ đều là người tốt. Xin hãy làm chút việc thiện đi!”

Một vài người trong phòng biểu hiện rất tà ác, quát tháo chúng tôi và lăng mạ Đại Pháp.

Ngay lập tức tôi cầu xin Sư phụ gia trì và phát chính niệm, và họ lập tức im lặng.

Một người chừng 40 nói với chúng tôi: “Thả họ ra sao? Không thể được! Các lãnh đạo quốc gia đến thị sát thành phố chúng ta, và các học viên này đã trưng bày các biểu ngữ và dán áp phích. Chúng tôi cũng lục soát nhà họ và tìm thấy rất nhiều tài liệu Pháp Luân Đại Pháp.”

Người này nói tiếp: “Không thể thả họ. Đây là chỉ thị và quyết định từ phía thành phố. Tất cả họ đều bị kết án hai năm lao động cưỡng bức và án lệnh đã được ban hành!”

Tâm tôi không dao động. Tôi chính niệm nhìn vào anh ta và thầm nói trong tâm: “Những lời của anh ta không được tính, các học viên Đại Pháp không thừa nhận bức hại. Chỉ có Sư phụ của chúng tôi mới định đoạt được, anh phải ngay lập tức thả các học viên Đại Pháp một cách vô điều kiện.”

Đến thứ Hai, một học viên đến phát chính niệm từ lúc 8 giờ đến 10 giờ 30 sáng ở gần hội đồng thành phố. Sau đó, một số học viên khác cũng đến tham gia.

Tất cả họ đều nỗ lực giải thể tà ác, giải cứu đồng tu, và cứu độ chúng sinh.

Khoảng 10 giờ sáng ngày hôm sau, tất cả các học viên Đại Pháp bị giam giữ phi pháp đều được thả. Nhiều đồng tu phấn khởi đến đón họ trước cổng trại tạm giam.

Hết thảy chúng tôi đều cảm tạ Sư phụ từ bi vĩ đại.

Sư phụ giảng:

“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực” (Sư Đồ Ân, Hồng Ngâm II)

Tạm dịch:

“Đệ tử chính niệm đủ
Thầy có lực hồi thiên”.

(Ơn Thầy Trò, Hồng Ngâm II)

Chỉ cần chúng ta chiểu theo Pháp của Sư phụ thì uy lực của Đại Pháp sẽ gia trì cho chúng ta, và không gì là chúng ta không thể vượt qua.

Sau đó tôi đến đồn công an cùng với người họ hàng kia. Anh ấy rất biết ơn người công an đã thả gia đình của dì anh ấy.

Người công an đó rất vui, mặc dù có chút bối rối. Anh ấy bảo chúng tôi rằng Đội An ninh Nội địa yêu cầu anh ấy đến công ty của gia đình này để lấy hồ sơ nhân sự, nhưng anh ấy không đi.

Người công an này nói với Đội An ninh Nội địa rằng anh ấy không tìm được người đó trong công ty và người này không có đi làm. Họ hối thúc anh ấy lần nữa, nhưng anh ấy vẫn không làm.

Về căn bản, họ không thể đưa các học viên đến trại lao động cưỡng bức mà không có đủ thủ tục.

Anh ấy nói: “Khi chúng tôi họp ở hội đồng thành phố vào sáng thứ Hai, vì một số lý do nào đó mà họ bắt đầu cãi lộn, thậm chí họ còn không có cơ hội để đề cập đến việc đưa các học viên Pháp Luân Đại Pháp vào trại lao động cưỡng bức vào ngày hôm sau.”

Kỳ thực tôi biết rằng đó là vì các học viên Đại Pháp đã phát chính niệm, vì vậy tà ác trong không gian khác đã bị giải thể.

Sư phụ giảng:

“Chính niệm Pháp lực đảo yêu huyệt” (Vi Tiễu, Hồng Ngâm II)

Tạm dịch:

“Pháp lực chính niệm phá hang yêu” (Vây quét, Hồng Ngâm II)

Nếu các học viên Đại Pháp nghe theo lời giảng của Sư phụ và phối hợp với nhau chứng thực Pháp cho tốt, thì chúng ta sẽ thành công trong bất kỳ hạng mục nào. Đó cũng là sự triển hiện của Thần tại nhân gian.

Trong quá trình chứng thực Pháp và giải cứu đồng tu, các học viên khác đã không đứng ở phía của cựu thế lực mà phê bình những thiếu sót của các học viên đang bị bức hại, làm vậy chỉ khiến việc bức hại càng trầm trọng hơn. Thay vào đó họ phủ nhận an bài của cựu thế lực, trợ Sư chính Pháp, thanh trừ tà ác, giải cứu đồng tu, giảng chân tướng, và cứu độ chúng sinh.

Trên đây là thể ngộ tại tầng thứ hữu hạn của tôi. Có điều gì không đúng mong đồng tu từ bi góp ý.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/8/17/391574.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/24/180835.html

Đăng ngày 17-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share