Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại hải ngoại

[MINH HUỆ 11-02-2020] Trong dịp Tết Nguyên đán 2020, tôi đã gọi điện thoại cho người ở Bắc Kinh và Vũ Hán qua hệ thống gọi điện RTC. Mục đích của tôi là cảnh báo những thủ phạm bức hại Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp) rằng họ có thể đối mặt với dịch bệnh và những thảm họa khác.

Cán bộ cấp cao của Sở Cảnh sát Bắc Kinh dùng tên thật thoái xuất khỏi ĐCSTQ

Trước khi gọi điện thoại, tôi đã phát chính niệm để thanh trừ mọi can nhiễu của những nhân tố tà ác đằng sau những người sẽ nhận được cuộc gọi của tôi.

Tôi đã gọi cho một người phụ trách một sở cảnh sát địa phương. Tôi nói: “Chúc mừng năm mới ông. Tôi biết làm việc trong lĩnh vực an ninh công cộng là không dễ dàng. Các ông mặc đồng phục cảnh sát, có nghĩa là người dân trao cho ông quyền lực. Do vậy, ông cần phải là cảnh sát của nhân dân, chứ không chỉ là bảo vệ Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi tin rằng ông biết phân biệt tốt xấu. Xin đừng trở thành con dê thế tội cho Đảng.”

“Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Ông ấy thốt lên với giọng chân thành. Tôi có chút ngạc nhiên và hỏi ông có dính líu tới việc bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp không. Ông nói ông không có.

Tôi nói: “Cảnh sát các ông đã thực hiện các chỉ thị phi pháp của Giang Trạch Dân suốt 20 năm qua. Các ông nói các ông chỉ đang tuân theo lệnh cấp trên. Đây không là cái cớ để bức hại các học viên. Thực sự, các ông nên nghe theo lương tri của mình, và đừng làm hại các học viên.”

Tôi hỏi tên ông và ông đưa tên trùng với tên trong danh sách của tôi. Điều này có nghĩa ông cho tôi tên thật. Tôi hối thúc ông thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Ông đồng ý, nhưng yêu cầu tôi đừng nói lại với ai. Tôi khuyên ông nhớ: ”Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Ông đồng ý. Tôi còn gửi tài liệu giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp cho ông.

Cán bộ Cục Tư pháp Vũ Hán: Mong cô an toàn trong đại dịch

Một hôm, tôi gọi cho Cục Tư pháp Vũ Hán và một phụ nữ đã trả lời điện thoại. Tôi hỏi cô về dịch virus corona ở Vũ Hán. Cô nói mọi chuyện đều ổn và hỏi tôi đến từ đâu.

“Cả thế giới đang theo dõi dịch bệnh đang phát triển thế nào ở Vũ Hán. Hiện không có cách điều trị. Chúc các bạn an toàn trong năm mới.”

Cô nói: “Cảm ơn cô rất nhiều! Cảm ơn cô vì những lời chúc tốt đẹp cho chúng tôi.”

Tôi nói: “Cô có biết tại sao ngày nay, thảm họa cứ liên tục xảy ra không? Bất kể triều đại nào, hễ có bậc quân vương làm trái với Đạo, rồi thành bạo chúa, việc này sẽ gây ra thảm họa, và sự phẫn nộ của người dân.”

Tôi nói tiếp: “Vua của Đế chế La Mã đã bức hại các tín đồ Cơ Đốc giáo. Bốn bệnh dịch đã xảy ra, hết lần này đến lần khác và gây ra sự sụp đổ của Đế chế La Mã. Lịch sử đang lặp lại.”

“ĐCSTQ đã dàn dựng Vụ tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn và chụp mũ cho Pháp Luân Công vào năm 2001. Cuộc bức hại các học viên Pháp Luân Công đã tiếp diễn 20 năm qua. Họ thậm chí còn thu hoạch nội tạng từ các học viên còn sống. ĐCSTQ sẽ bị Trời trừng phạt vì đã bức hại Phật Pháp.”

Cô nói cô có việc phải làm nên đã cúp máy. Tôi gọi cô lần nữa và nói: “Hãy nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ và ‘Chân-Thiện-Nhẫn hảo’. Nếu cô nhẩm đi nhẩm lại hai câu này, cô sẽ an toàn khi đối mặt với thảm họa. Tin điều này không ​có tổn hại gì. Xin đừng tham gia bức hại các học viên Pháp Luân Công. Nếu không, cô có thể phải chịu trách nhiệm pháp lý khi ĐCSTQ không còn cầm quyền nữa.”

Tôi hỏi cô có phải là Đảng viên không, và cố gắng thuyết phục cô thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Cô không trả lời. Tôi đã giải thích với cô Đạo luật Truy cứu Trách nhiệm Nhân quyền Magnitsky [cho phép Chính phủ Hoa Kỳ xử phạt các quan chức chính phủ nước ngoài có liên can đến vi phạm nhân quyền trên toàn thế giới], cũng như danh sách thủ phạm trên trang web Minh Huệ và phán quyết của Tòa án Nhân dân ở Anh.

“Đây là hình phạt pháp lý đối với những người vi phạm nhân quyền trong cộng đồng quốc tế. Bất cứ ai tiếp tục bức hại các học viên sẽ bị xử phạt.”

Cô dịu giọng và chân thành cảm ơn tôi.

Cảnh sát của Đồn Cảnh sát Vũ Hán: “Được rồi, tôi hiểu rồi. Cảm ơn cô!”

Tôi gọi cho một cảnh sát ở Đồn Cảnh sát Vũ Hán. Tôi đã gọi cho ông ấy bảy lần và lần nào ông cũng nhấc máy.

Ông hỏi làm sao tôi lại biết số điện thoại của ông.

Tôi đáp: “Nó có trên trang web của Tổ chức Thế giới về Điều tra Cuộc bức hại Pháp Luân Công, bởi đồn cảnh sát của các ông có dính líu đến việc bức hại các học viên Pháp Luân Công. Tôi hy vọng các ông hiểu rằng các học viên không hề vi phạm bất kỳ luật nào. Giang Trạch Dân đã phát động cuộc bức hại 20 năm trước chỉ vì sự đố kỵ. Xin đừng tham gia bức hại các học viên. Thay vào đó, tôi hy vọng các ông sẽ hết mình bảo vệ họ, để các ông không phải chịu trách nhiệm pháp lý khi cuộc bức hại chấm dứt.”

Ông chân thành nói: “Được rồi, được rồi. Giờ tôi đã hiểu rồi. Cảm ơn rất nhiều!“, rồi ông cúp máy.

Tôi gọi cho ông lần nữa. Tôi nói: “Ông có vẻ rất tốt bụng. Tôi sẽ không làm phiền ông lâu. Ông có thể cho tôi nói vài câu nữa không?” Nhưng ông đã cúp máy.

Tôi gọi lại cho ông và ông nhấc máy.

“Một điều quan trọng là phải hiểu sự thật về trận dịch virus corona. Chính quyền Trung Quốc không nói cho mọi người biết sự thật. Số liệu công bố chính thức về các trường hợp tử vong và người nhiễm bệnh do coronavirus gây ra thấp hơn nhiều so với con số thực tế.”

Tôi nói tiếp: “Nếu ông đến bệnh viện ở Vũ Hán mà xem thử, ông sẽ biết tình hình nghiêm trọng tới mức nào. Không có giường cho bệnh nhân. Nhiều người phải ở ngoài hành lang. Thi thể người chết ngay bên cạnh họ. Trên mạng còn có ảnh rồi. Mọi người bên ngoài Trung Quốc đều xem được. Một số nhà hỏa táng ở Vũ Hán đang hoạt động suốt ngày đêm. Các ông có thể không biết điều này.”

“Chính quyền Trung Quốc phong tỏa Internet và không để mọi người biết sự thật. Ông có biết họ thu hoạch nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công còn sống không? ĐCSTQ đã sát hại 80 triệu người Trung Quốc trong các phong trào chính trị kể từ khi nó lên nắm quyền vào năm 1949.”

Tôi giải thích cho ông ý nghĩa của “Quy chế chịu trách nhiệm suốt đời trong việc xử lý vụ án” trong luật pháp Trung Quốc với hy vọng ông sẽ không trở thành một con dê thế tội khi cuộc bức hại kết thúc.

Tôi khuyên ông nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, và khuyên ông thoái xuất khỏi ĐCSTQ, để ông được an toàn khi thảm họa như trận dịch Vũ Hán này xảy ra.

Ông đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ, rồi cúp máy.

Trong 9 ngày, tôi đã gọi 250 cuộc điện thoại. Chỉ có 3 người mắng chửi tôi. Mọi người đang thay đổi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/2/11/401043.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/2/15/183254.html

Đăng ngày 18-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share