Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 15-02-2020] Dịch bệnh virus corona nhanh chóng lan rộng khắp các tỉnh thành tại Trung Quốc sau khi bùng phát lần đầu ở Vũ Hán hồi tháng 12 năm ngoái. Đường phố hầu như không có bóng người sau khi hơn 80 thành phố bị phong tỏa. Một số khu dân cư cũng đang áp dụng các biện pháp kiểm dịch nghiêm ngặt và người dân phải xuất trình thẻ thông hành để ra vào tiểu khu của họ.

Tôi vẫn ra ngoài như thường lệ để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp, nhưng đường phố lại vô cùng vắng vẻ. Ngay cả khi tôi gặp được một vài người thì họ vẫn từ chối nhận bất cứ thứ gì do tôi đưa. Sau đó, tôi đi đến một siêu thị địa phương, và nơi này cũng rất vắng khách.

Ngày hôm đó, tôi chỉ thuyết phục được hai người thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi lo lắng về việc làm thế nào để chúng ta có thể cứu được nhiều người hơn nữa bằng phương thức này. Phần biết của chúng sinh đang mong chờ chúng ta cứu họ, nhưng phía con người của họ đã bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) lừa dối. Họ từ chối lắng nghe sự thật và không biết đâu là hy vọng của họ.

Tôi nhớ Sư phụ Lý giảng rằng việc chúng ta cứu người là vô cùng khẩn cấp và quan trọng. Vì thế, tôi đã truy cập vào trang web Minh Huệ và thấy nhiều bài viết chia sẻ về dịch bệnh, cũng như cách mà những người nhiễm virus phục hồi sau khi nhẩm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Điều này khiến tôi vô cùng xúc động. Đột nhiên, tôi cảm nhận được sự từ bi vô lượng của Sư phụ. Ngài đã sớm ban cho chúng sinh phương thuốc để cải tử hoàn sinh.

Tôi tải một câu chuyện liên quan đến việc mọi người phục hồi thể trạng bằng cách chân niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Tôi in 500 bản và phân phát chúng trong tiểu khu của tôi. Tôi muốn mọi người xung quanh tôi hiểu được sự thật và được đắc cứu.

Chung cư của tôi có 26 tầng. Một ngày nọ, vào giữa đêm, tôi lên tầng trên cùng và bắt đầu đi xuống mỗi tầng để phát tài liệu cho mọi căn hộ, từng tầng một. Mặc dù tôi đã ở độ tuổi 80, nhưng tôi vẫn có thể đi bộ mà không bị sao cả. Tôi cảm nhận rằng Sư phụ đang ở bên cạnh tôi.

Sau khi phát hết tài liệu tại chung cư của mình, tôi tiếp tục đi sang những tòa nhà khác trong tiểu khu. Khi tôi lên đến tầng 9 của một tòa nhà, thì một nhân viên bảo vệ chạy xuống. Anh ấy cầm trong tay các tài liệu mà tôi vừa phát và hỏi liệu tôi có phải là người phát chúng không.

Tôi bảo anh ấy đọc chúng và nói gia đình anh hãy tin và niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Tôi nói rằng họ có thể được phúc báo nếu làm vậy. Anh ấy quay lưng và bỏ đi, rồi tôi tiếp tục hoàn thành việc phát tờ rơi cho các tầng còn lại của tòa nhà.

Sau đó, có người đã báo cáo tôi với ban quản lý khu dân cư. Vì thế, có hai nhân viên đến nhà tôi và hỏi: “Có phải bà đã phát những thứ này không? Bà có biết chính phủ cấm những thứ này không?” Tôi nói với họ rằng tôi làm việc này là để cứu người. Con trai tôi, đứng cạnh tôi, đã nói với họ: “Cứu người thì có gì sai?” Họ lẩm bẩm: “Bà đừng làm thế nữa” và rời đi.

Sau này, tôi mới biết rằng nhiều người thuê nhà đã không báo với ban quản lý khu dân cư về việc họ nhận được tài liệu Pháp Luân Đại Pháp ngay ở cửa nhà mình. Tôi tin rằng nhiều người đã đọc chúng.

Bất chấp sự bùng phát của dịch virus corona, tôi vẫn tiếp tục giảng chân tướng mỗi ngày và không nghỉ một ngày nào. Việc tôi làm là chỉ cần in thêm vài trăm bản tài liệu và đưa các đồng tu để họ cùng phân phát.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/2/15/401220.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/2/17/183283.html

Đăng ngày 19-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share