Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-09-2019] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ tháng 10 năm 1996. Trong suốt 20 năm tu luyện của mình, tôi đã có rất nhiều trải nghiệm thần kỳ khiến cả gia đình tôi kinh ngạc.

Biết được ý nghĩa của cuộc sống

Các học viên đã đến công ty của tôi để giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 10 năm 1996. Thật không may, tôi đã bị đầu độc bởi chủ nghĩa vô thần của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) trong suốt những năm trước đó.

Hồi đó, tôi không biết tu luyện là gì và dường như sắp bỏ lỡ cơ hội tu luyện. Nhưng khi thấy cách mà các học viên dành thời gian để giải thích những lợi ích của việc tu luyện Đại Pháp, tôi đã thay đổi ý định và mang các băng ghi âm các bài giảng Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí về nhà.

Sau đó, tôi đã mua một cuốn Chuyển Pháp Luân. Một ngày vào buổi trưa, tôi thấy Pháp thân của Sư phụ Lý Hồng Chí bước xuống từ bức chân dung của Ngài và bảo tôi hãy trân trọng mối tiền duyên này. Cảnh này đã gây ấn tượng sâu sắc với tôi và khiến tôi hoàn toàn tin tưởng vào Đại Pháp.

Lúc đó, chồng tôi quản lý một công ty riêng. Anh ấy có quyền lực, và gia đình của chúng tôi có tài chính tốt. Chúng tôi đã có một cuộc sống gia đình hạnh phúc. Tất cả đã thay đổi khi chồng tôi đột ngột qua đời vì xuất huyết não, để lại ba đứa con trai đang ở tuổi thiếu niên. Đây là một cú sốc lớn đối với tôi. Khi anh còn sống, anh ấy chăm lo mọi thứ và có nhiều bạn bè. Sau khi anh qua đời, tất cả bạn bè của anh biến mất. Điều này khiến tôi nhận ra lòng dạ con người thật khó lường.

Tôi rơi vào tuyệt vọng và thường có suy nghĩ muốn tự tử. Chỉ nhờ học các Pháp lý của Đại Pháp, tôi mới hiểu được các mối quan hệ nhân duyên trong cuộc đời, cũng như các nguyên lý và ý nghĩa của cuộc sống. Do đó, tôi đã có thể thoát khỏi nỗi đau đớn dày vò về tình cảm và có can đảm để sống tiếp.

Tôi có thói quen kiên định đến cùng đối với niềm tin của mình. Sau ngày 20 tháng 7 năm 1999, khi ĐCSTQ phát động cuộc đàn áp Đại Pháp, mặc dù nhà tôi đã bị cảnh sát lục soát bất hợp pháp nhiều lần, nhưng tôi không hề sợ hãi. Đại Pháp đã cho tôi sức mạnh để vững bước trên con đường bảo vệ Đại Pháp. Lúc đầu, một học viên khác và tôi ra ngoài vào ban đêm để dán khẩu hiệu, treo băng rôn và phát tờ rơi để nói với mọi người về cuộc bức hại.

Các con trai của tôi kinh ngạc trước Đại Pháp

Trong quá trình làm các việc để cứu người, tôi đã trải qua nhiều khó khăn. Đôi khi khi suy nghĩ của tôi không phù hợp với Pháp, khổ nạn sẽ xuất hiện. Một lần, vào một buổi sáng trời lạnh, tôi đang đạp xe đạp để giao một số tài liệu thì bất ngờ bị xe hơi đâm và tôi bị văng xa hơn 10 mét.

Người lái xe chết điếng người. Anh ta chạy tới và nói rằng anh ta không cố ý đâm tôi. Tôi nhận ra rằng đôi chân của mình bị tê và tôi không cảm thấy đau. Tôi cũng đã nghĩ về những gì Sư phụ dạy: Hãy suy nghĩ cho người khác trước khi làm việc gì. Vì vậy, tôi đã nói với người lái xe về Đại Pháp và cuộc bức hại.

Anh ấy nói, Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt. Mẹ tôi cũng là một học viên. Nhưng tôi đã hiểu lầm Đại Pháp. Đó là lý do tại sao tôi đã ngừng nói chuyện với mẹ tôi một thời gian dài trước đây.

Tôi khuyên anh ấy nên khích lệ mẹ mình tu luyện tinh tấn khi anh về nhà, và anh ấy đã đồng ý. Sau khi tôi giúp anh ấy thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, tôi đã để anh ấy đi mà không hỏi bất kỳ thông tin liên lạc nào.

Tôi không biết làm thế nào mà tôi về được nhà, nhưng tôi đã làm được. Khi nằm trên giường tối hôm đó, chân tôi sưng lên và có cảm giác như nó được nhồi bằng gạo. Tôi có thể cảm thấy xương của tôi đã bị gãy nghiêm trọng. Tôi ướt đẫm mồ hôi vì đau đớn.

Cho đến tận đêm khuya, tôi cảm thấy Sư phụ đang tịnh hoá cơ thể cho mình và tôi đã có thể dậy và tập các bài công pháp vào sáng hôm sau. Chỉ sau ba ngày, tôi đã có thể đạp xe đạp trở lại. Sự phục hồi nhanh chóng của tôi làm các con tôi vô cùng ngạc nhiên. Các cháu đã hiểu rằng Sư phụ toàn năng của chúng ta đang ở đây để cứu người. Các cháu cũng thay đổi suy nghĩ về quan niệm đòi lái xe bồi thường.

Sau khi chân tôi lành lại, tôi đã không nghỉ ngơi ở nhà mà thay vào đó, lại tiếp tục với công việc cứu độ chúng sinh. Mặc dù tôi khó có thể thu xếp thời gian để chuẩn bị một bữa ăn tươm tất cho bản thân, nhưng thông qua 5 bài công pháp mỗi ngày, tôi rất sung sức và có vóc dáng tuyệt vời. Mặc dù tôi rất bận, tôi vẫn vui vẻ vì tôi cảm thấy rất may mắn khi được tu luyện Đại Pháp.

Các bác sĩ thoái đảng

Một ngày nọ, khi đang đi bộ, một chiếc xe máy đột nhiên phóng lên lề đường và đâm vào tôi. Tài xế cố chạy trốn. Để cứu anh ta, tôi vội nói: “Đừng đi. Tôi đã ghi lại biển số xe của anh”. Vì vậy, anh ấy dừng lại và đưa tôi đến bệnh viện để chụp X-quang. Sau đó, anh ta gọi điện cho người nhà, nhờ người đến để thay anh ta.

Bác sĩ không thể chịu đựng được hành vi của anh ta và nói: “Anh đã đâm bà ấy rất mạnh, hãy nhìn xem, một xương chính đã bị gãy hoàn toàn”. Người lái xe trẻ tuổi bắt đầu có vẻ hơi xấu hổ.

Tôi nói với người lái xe: “Tôi sẽ không đòi cậu dù chỉ một xu”. Thay vào đó, tôi đã giảng chân tướng về Đại Pháp cho gia đình anh ấy và giúp họ làm tam thoái. Sau đó, tôi rời đi mà không tiếp nhận bất cứ sự chữa trị nào.

Hai tuần sau, tôi quay lại bệnh viện để tìm vị bác sĩ đã chụp X-quang cho tôi. Anh ấy rất ngạc nhiên trước sự phục hồi nhanh chóng của tôi. Sau đó, nhân cơ hội này, tôi đã nói với anh ấy về Đại Pháp. Từ sự cố không may của tôi, anh ấy đã nhận ra sự tốt lành của Đại Pháp. Cuối cùng, vị bác sỹ đó cùng các đồng nghiệp của mình đã quyết định thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Cả đoàn người đi xe cảm ơn Sư phụ

Khi tôi đang đi xe đạp băng qua đường vào một ngày năm 2014, một chiếc xe hơi phía sau tôi đột nhiên lùi lại và đâm vào tôi. Nó đẩy chiếc xe đạp vào giữa đường và ghim tôi xuống.

Các hành khách trên xe nghĩ rằng tôi hẳn đã bị chết, họ sững sờ, không ai dám ra ngoài để nhìn. Tôi bò ra từ gầm xe, đứng dậy và ra hiệu qua cửa sổ. Người lái xe lấy ra 3.000 Nhân dân tệ để bồi thường cho tôi.

Tôi nói với anh ấy rằng, nếu anh đâm phải người khác, anh sẽ không thể giải quyết được vụ tai nạn với số tiền này. Chỉ vì tôi tập Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ để anh đi. Vì tôi có Sư phụ chăm sóc cho tôi nên tôi sẽ ổn.

Mọi người trong xe đều hợp thập và khen ngợi Pháp Luân Đại Pháp. Một người phụ nữ nói: “Dì của tôi cũng luyện tập Pháp Luân Đại Pháp và tôi đã không gặp bà ấy 10 năm nay chỉ vì điều đó. Bây giờ, chắc chắn tôi sẽ đến thăm bà ấy. Tôi rất xin lỗi vì đã không biết Pháp Luân Đại Pháp tốt như thế nào!”

Sau đó, tôi đã giúp mọi người trong xe làm tam thoái. Hai người trong số họ dường như đang làm việc cho Ủy ban Chính trị và Pháp luật. Tôi đã nói với họ: “Nếu các anh làm việc ở đó, xin đừng bức hại Đại Pháp và các học viên nữa”. Họ trả lời: “Vâng, đó là những việc chúng tôi làm. Nhưng sau những gì xảy ra hôm nay, chúng tôi sẽ nghĩ lại”.

Họ đi bộ khá xa để tiễn tôi và liên tục nói: “Cảm ơn chị, vị thần của tôi”. Tôi nói: “Xin đừng cảm ơn tôi. Nếu bạn muốn cảm ơn ai đó, xin cảm ơn Sư Phụ của tôi”.

Chứng viêm tụy biến mất

Một buổi tối năm 2016, tôi đột nhiên xuất hiện triệu chứng viêm tụy. Bụng tôi phình to, và tôi đau đớn đến mức ngất đi. Con trai tôi đã đưa tôi đến phòng cấp cứu ở một bệnh viện tỉnh, nơi tôi được điều trị như một bệnh nhân nguy kịch và được đặt ống truyền khắp cơ thể.

Sau khi tôi thức dậy, tôi nhận ra rằng tôi nên về nhà. Tôi đã nói với con trai tôi rằng, chúng ta không thể chi trả cho các chi phí y tế ở đây. Hãy chuyển về bệnh viện huyện“. Con trai tôi không thể thuyết phục tôi ở lại và phải thuyết phục bác sĩ để tôi rời đi. Bác sĩ đã trang bị cho tôi một bình oxy và cảnh báo con trai tôi phải luôn để ý đến tôi trong quá trình di chuyển; bác sĩ sợ rằng tôi sẽ không tỉnh lại.

Khi chúng tôi đến bệnh viện huyện, tôi đã bảo con trai đưa tôi về nhà dù cháu cầu xin tôi ở lại. Tối hôm đó, tôi thấy Pháp thân của Sư phụ đến nhà tôi và điều chỉnh thân thể cho tôi. Bốn ngày sau, tôi có thể ăn uống bình thường và hoàn toàn bình phục.

Con trai thoát khỏi nghiện ma túy

Con trai út của tôi từng được cha nó rất cưng chiều, vì vậy, sau sự ra đi của anh đã khiến cháu bị cú sốc rất lớn. Hơn nữa, cháu gặp rắc rối trong hôn nhân. Hậu quả là cháu nghiện ma túy. Tôi bực bội vì sự lười biếng của cháu và phải hỗ trợ tài chính cho cháu.

Thông qua việc học Pháp, tôi đã tìm ra chấp trước của mình và gốc rễ của cái tình. Từ đó, tôi bắt đầu quan tâm đến cháu thay vì luôn chỉ trích cháu. Tôi đã cố gắng luôn quan tâm đến cháu. Cuối cùng, cháu đã ngừng dùng thuốc.

Tôi biết sâu xa rằng nếu không có Sư phụ giúp, không ai có thể từ bỏ được giữa lúc tuyệt vọng như vậy. Giờ đây, cháu rất ủng hộ tôi tu luyện. Chẳng hạn, cháu chủ động giúp tôi và nhắc nhở tôi mỗi khi đến giờ phát chính niệm.

Khi tôi giảng chân tướng ở nhà, tất cả các thành viên trong gia đình không chỉ hỗ trợ mà còn bảo vệ Đại Pháp. Ví dụ, khi cháu gái tôi học cấp ba, cô giáo đã nói xấu Đại Pháp trong lớp. Cháu giơ tay, đứng dậy và phủ nhận những gì giáo viên của cháu nói. Giáo viên đã không nói nên lời. Cháu gái tôi sau đó đã nói thêm: “Nếu cô không biết, xin cô đừng tuỳ ý nói những điều đó”.

Giáo viên của cháu thực sự đã dừng lại. Cháu gái của tôi đã nhận được phúc báo và may mắn vì đã lên tiếng cho Đại Pháp. Mặc dù cháu dành ít thời gian học hơn các bạn cùng lớp, nhưng cháu học rất giỏi ở trường. Cháu được nhận vào một trường đại học danh tiếng và tìm được một công việc tốt sau khi tốt nghiệp.

Mặc dù tôi sống tiết kiệm nhưng tôi cảm thấy mình may mắn nhất, vì tôi có Sư phụ bảo hộ tôi. Con xin cảm tạ Sư phụ, vì đã cứu mạng con nhiều lần! Cảm ơn các bạn đồng tu, vì luôn ở bên cạnh tôi!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/9/29/377003.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/10/180675.html

Đăng ngày 13-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share