Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-11-2019] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1996. Con gái tôi bước vào cùng tôi tu luyện khi cháu còn rất trẻ.

Phát chính niệm: Vượt quan nghiệp bệnh

Khi đang tham gia một nhóm học Pháp vào tháng 9 năm 2016, tôi đột nhiên mất kiểm soát lưỡi và miệng. Các học viên khác đã phát chính niệm để bài trừ can nhiễu. Cuối cùng, tôi cảm thấy khá hơn.

Tuy nhiên, khi về đến nhà, bệnh của tôi trở nên nặng hơn và bị nôn ngay khi bước vào cửa. Con gái tôi cũng về nhà cùng lúc đó. Tín tâm vững vàng vào Sư phụ Lý (người sáng lập) và Pháp, cháu bình tĩnh và nhanh chóng gọi các đồng tu trợ giúp.

Một vài học viên đã tới phát chính niệm, học Pháp và luyện công cùng với tôi. Trong ba ngày khó khăn tiếp theo, đôi khi tôi bị mờ mắt và không thể nhận ra các chữ. Tôi đã không thể phối hợp các bộ phận cơ thể khi luyện công, nhưng các đồng tu tiếp tục nghiêm khắc với tôi để chắc rằng tôi hoàn thành tất cả các động tác một cách chuẩn xác.

Vào ngày thứ ba, tôi ra ngoài cùng với các học viên để giảng chân tướng về Đại Pháp cho mọi người. Ban đầu tôi đi bộ còn khó khăn, vì vậy họ giúp tôi lên xe buýt và giữ chỗ cho tôi. Tôi rất cảm động vì trong đó có ba người đã trên 80 tuổi.

Khi chúng tôi trở về nhà vào buổi chiều, một học viên ở ngoài 80 tuổi muốn leo lên tầng sáu cùng với tôi để giúp tôi về nhà. Tôi không muốn làm phiền bà, vì vậy tôi khăng khăng rằng mình sẽ ổn và rằng tôi phải tự vượt qua trở ngại. Với ý niệm đó, đột nhiên tôi cảm thấy cơn chóng mặt biến mất và cuối cùng đầu não của tôi trở nên thanh tỉnh. Tôi biết rằng sự quan tâm của tôi đối với học viên lớn tuổi chính là bước đột phá.

Thật là kỳ diệu, tôi đã khỏe và lại có thể tiếp tục các hoạt động bình thường – Giảng chân tướng về Đại Pháp.

Sư phụ đã giảng:

Đệ tử chính niệm túc

Sư hữu hồi thiên lực

(“Sư đồ Ân”, Hồng Ngâm II)

Tạm diễn nghĩa:

Đệ tử chính niệm mà đầy đủ

Thì Sư phụ sẽ đủ sức đưa về trời

(“Sư đồ Ân”, Hồng Ngâm II)

Kể từ đó tôi cảm thấy nhẹ nhàng và thoải mái. Bất cứ khi nào nhìn thấy ai mắc bệnh tắc nghẽn mạch máu não và không thể đi lại bình thường, tôi hiểu những gì họ đã trải qua và cảm thấy buồn cho họ. Tôi không thể không bày tỏ lời cảm ân chân thành tới Sư phụ Lý, Ngài đã giúp tôi trở lại trạng thái bình thường.

Được Sư phụ bảo hộ

Khi tôi cùng với một học viên lớn tuổi ra ngoài giảng chân tướng về Đại Pháp cho mọi người vào tháng 8 năm 2007. Chúng tôi gặp bốn học sinh trong công viên. Các cháu lắng nghe chúng tôi và ba cháu đã rất vui vẻ thoái Đảng và các tổ chức đoàn thanh niên.

Một lúc sau khi họ rời đi, một người đã quay lại và muốn biết thêm thông tin. Ngay sau đó, chúng tôi nghe thấy tiếng còi cảnh sát ầm ĩ tiến về phía công viên. Mọi người rất ngạc nhiên và tự hỏi chuyện gì đã xảy ra. Không sợ hãi, đồng tu và tôi tình cờ đi ngang qua xe cảnh sát. Sau khi đi khá xa, chúng tôi quay lại thấy thiếu niên đó đang nói chuyện với một viên công an. Chúng tôi đột nhiên nhận ra cậu thiếu niên đã gọi báo công an bắt chúng tôi, sau đó quay trở lại, giả vờ muốn biết thêm thông tin.

Chúng tôi đã phát chính niệm, cầu xin Sư phụ bảo hộ, và hướng nội tìm chấp trước. Tôi nghĩ rằng có thể chúng tôi đã hoan hỷ sau khi giúp được 17 người thoái ĐCSTQ ngày hôm đó. Chúng tôi biết rằng chính Sư phụ đã cứu những người này; chúng tôi chỉ cố gắng nói cho họ biết chân tướng. Tôi thực sự cảm tạ sự bảo hộ từ bi của Sư phụ!

Khảo nghiệm khi cháu gái sốt cao

Tôi sống với gia đình con gái và chăm sóc cháu gái từ khi sinh ra. Khi cháu được hai tuổi, thỉnh thoảng hai bà cháu học Pháp cùng nhau.

Mặc dù cháu đã bắt đầu học Pháp, tôi vẫn lo khi cháu bị ốm. Tôi cũng lo về việc con rể của tôi có thể nghĩ gì vì cháu không phải là học viên và ít hiểu biết về tu luyện. Tôi đã trao đổi việc này với một đồng tu, học viên đó đã nhắc nhở tôi rằng các học viên Đại Pháp đóng vai chính, trong khi người thường đóng vai phụ. Miễn là các học viên Đại Pháp làm những việc chân chính, họ sẽ nhận được sự hỗ trợ từ những người thường.

Cháu gái tôi từng bị sốt hơn 40 độ C, tôi không chắc liệu cháu có thể chịu được khảo nghiệm khi còn nhỏ như vậy hay không. Tuy nhiên, cháu nói rằng cháu không muốn uống hay tiêm thuốc. Cháu cũng nhắc đến một bạn tiểu đệ tử của cháu, đã lớn lên mà không dùng bất kỳ loại thuốc uống hay thuốc tiêm nào.

Trong khi cháu gái tôi tiêu nghiệp qua khổ nạn, bệnh của cháu là một khảo nghiệm khó khăn đối với con gái tôi và tôi. Khi cháu bị sốt kéo dài, con rể tôi muốn cho cháu uống thuốc. Hai mẹ con tôi đã cố gắng an ủi cậu ấy và đảm bảo với con rể rằng cháu sẽ ổn. Không hiểu được ý nghĩa sâu xa của tu luyện và hoàn trả nợ nghiệp, con rể tôi nghĩ rằng chúng tôi đang đợi một phép màu xảy ra.

Mắt của cháu gái tôi đã xuất hiện một màng mỏng vào lúc nửa đêm ngày sốt thứ ba. Tôi trở nên lo lắng, trong khi con gái tôi vẫn bình tĩnh. Tôi biết mình cần bảo trì chính niệm và không lo sợ. Tôi nghĩ rằng chúng tôi có Sư phụ và Pháp, nên không có gì phải lo cả. Cuối cùng tôi cũng đi ngủ.

Khoảng 5 giờ sáng, tôi nghe thấy tiếng cháu gái rất vui vẻ, “Con không sao! Bây giờ không còn sốt nữa!“ Con rể tôi nhắc đi nhắc lại, “Đây đúng là một phép màu!” Cháu đã được chứng kiến huyền năng của Đại Pháp nhiều lần. Mặc dù con rể của tôi không phải là học viên, cháu trở nên rất ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/8/为他的一念-脑血栓假相消失-395407.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/12/13/181073.html

Đăng ngày 08-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share