[MINH HUỆ 01-02-2020]

Tháng Ba năm Giáp Ngọ Thuận Trị triều Thanh, gia đình nhà ông Cố Thành huyện Tấn Lăng, tỉnh Giang Tô có một người con dâu họ Tiền. Một lần, khi Tiền thị về thăm bố mẹ đẻ, ngôi làng nhà chồng cô phát sinh ôn dịch, bệnh dịch lây lan rất nhanh, đâu đâu cũng thấy người bị mắc bệnh, thậm chí người thân cũng không dám đến thăm nhau vì sợ bị lây nhiễm. Vợ chồng Cố Thành không may cũng bị nhiễm bệnh, không lâu sau đó 8 người con trai, con dâu của ông lần lượt đều bị nhiễm, cả ngày chỉ nằm hấp hối trên giường chờ chết.

Tiền thị sau khi biết tin gia đình nhà chồng, liền muốn nhanh chóng trở về chăm sóc họ, nhưng phụ mẫu vì sự an toàn của cô, hết mức khuyên can con gái không cho về. Đáp lại sự lo lắng của cha mẹ, cô nói: “Phu quân năm đó cưới con về nhà, không phải là vì có thể phụng dưỡng cha mẹ lúc tuổi già hay sao? Hiện tại xảy ra nạn này, con sao có thể mặc kệ cha mẹ chồng không chăm sóc? Nếu như con nhẫn tâm không quay về, thì có khác chi loài cầm thú? Con nhất định phải về chăm sóc bọn họ, dù có chết cũng không hối tiếc.” Nói xong cô vội vàng khăn gói lên đường.

Vừa về đến nhà, cô bỗng nghe thấy một giọng nói kỳ lạ, chỉ nghe thấy âm thanh phát ra mà không thấy người: “Chúng Thần bảo hộ người con dâu hiếu nghĩa Tiền thị này, chúng ta mau mau chạy thôi!” Không lâu sau, cả gia đình ông Cố Thành đều khỏi bệnh.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/2/1/危难中的仁义-400553.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/2/3/183063.html

Đăng ngày 04-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share