Bài viết của một học viên đến từ Bắc Kinh

[MINH HUỆ 18-02-2010]

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công từ năm 2006, dù tôi biết đến Đại Pháp lần đầu tiên vào năm 2003. Vợ tôi bắt đầu tu luyện từ năm 2002. Dù không phản đối cô ấy tu luyện, nhưng tôi cũng không bắt đầu tự tu luyện. Tôi chỉ bắt đầu sau khi phải chịu đựng đau khổ nặng nề do bệnh tật. Tôi xin chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình.

Vượt qua khảo nghiệm về nghiệp bệnh

Vì tôi bị viêm khớp cả hai chân, tôi phải dùng thuốc để chữa trị. Tuy nhiên, thuốc đã gây tác dụng phụ mạnh đến gan, lá lách và dạ dày của tôi. Tôi đã đến khám tại nhiều bệnh viện và được bảo rằng chẳng có thuốc gì chữa được bệnh này cả. Tôi mất khả năng làm việc và bị mất việc. Không có thu nhập, lại có con nhỏ, tôi cảm thấy cuộc sống thật khó khăn, và tôi mất hy vọng. Dưới hoàn cảnh như vậy, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.

Mùa xuân năm 2006, bệnh tật của tôi tái phát. Uống và truyền thuốc hay dùng thuốc giảm đau đều không có hiệu quả. Nó đau đến mức mà tôi bị mất cảm giác ở cả hai chân và mất kiểm soát đối với bàng quang và ruột. Điều tồi tệ nhất là tôi không ngủ được. Mỗi khi tôi gà gật ngủ thì cơn đau lại khiến tôi thức giấc. Kết quả là tôi không thể ngủ được liền lúc 1-2 tiếng. Vợ tôi thuyết phục tôi xem video các bài giảng Pháp của Sư phụ. Tôi xem băng mỗi khi tỉnh táo. Và tôi nhận ra rằng bệnh tật là do nghiệp lực của mỗi người tạo ra. Cuối cùng tôi cũng quyết tâm ngưng dùng thuốc và chỉ nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ. Một lần, tôi bị đau đến mức phải quỳ xuống (tôi chỉ cảm thấy đỡ hơn trong tư thế này), với hai bàn tay đỡ lấy đầu. Tôi nhìn thấy rõ ràng một đài hoa sen rất đẹp (giống đài hoa sen Sư phụ ngồi trong các bài giảng Pháp). Đài sen bay lượn, ngang qua mắt tôi rồi lên trần nhà, và biến mất khi tôi cố nhìn nó gần hơn. Sau đó, tôi càng thêm kiên định triong việc học Pháp và tu luyện.

Trong suốt thời gian đó, ngày nào tôi cũng phải lăn lộn trên sàn nhà vì các cơn đau. Tôi trở nên rất ốm yếu và xanh xao. Một lần, khi tôi đang nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ, các cơn đau lại ập đến. Con gái tôi khi đó mới 6-7 tuổi và rất nghịch ngợm. Nó chạy vòng quanh tôi khiến tôi sợ rằng nó có thể va phải chân mình. Và đúng như vậy, nó dẫm lên chân tôi. Tôi bất tỉnh trong tức khắc. Một lúc sau, một vật gì đó giống như một tảng băng trắng dài khoảng một mét, rộng nửa mét và dày nửa mét thâm nhập vào cơ thể tôi từ phía sau. Kết quả là cơ thể tôi bị đẩy về phía trước. Khi tôi tỉnh dậy, tôi cảm thấy khá hơn rất nhiều.

Tôi ngủ ngon đêm đó. Ngày hôm sau, tôi có thể đứng dậy. Vào ngày thứ ba thì tôi có thể đi giầy vào và bước đi chậm. Chiều hôm đó, tôi lái được xe máy. Tôi kể với gia đình và bạn bè về điều kỳ diệu này. Cuối cùng thì tôi cũng đã vượt qua khảo nghiệm sinh tử sau khi chịu đựng hơn 40 ngày đau đớn. Ngay sau đó, Sư phụ đã an bài cho tôi một công việc mới và tôi bắt đầu làm việc.

Từ bỏ chấp trước

Cuối năm 2006, gia đình tôi muốn mua một con lợn để ăn mừng lễ hội đầu năm. Lúc đó, tôi không hiểu Pháp sâu. Tôi đã đến một trang trại nuôi lợn, tôi nghĩ rằng mình chẳng làm gì sai hết vì con lợn là do người khác giết. Sau đó tôi mang thịt lợn về nhà và để vào trong một chiếc bát lớn. Đêm đó khi đi ngủ, tôi mơ thấy một ông già mặc bộ đồ trắng đến và nói chậm rãi “Sao ngươi lại sát sinh? Ngươi sẽ bị đau bụng vì điều này.” Tôi lập tức tỉnh giấc, và bị đau bụng. Tôi nôn mửa và bị tiêu chảy cả đêm. Ngày hôm sau, khi nhìn thấy thịt lợn thì tôi không còn muốn ăn nó nữa. Tình trạng đó kéo dài hơn 10 ngày. Khi lễ hội đến gần, tôi phải chú ý bảo quản thịt lợn nếu không nó sẽ bị hỏng. Tôi nghĩ mình nên rửa sạch tay và đầu tóc. Một lần vào nửa đêm, ông già mặc đồ trắng lại đến. Ông nói “Ta đã bảo ngươi không được làm vậy. Sao ngươi vẫn làm thế? Ngươi sẽ vẫn phải chịu đau bụng.” Tôi thức giấc và bụng bắt đầu đau trở lại. Tôi lại bị nôn và tiêu chảy. Kết quả là tôi chẳng ăn được miếng thịt lợn nào, và cũng chẳng thấy ngon miệng suốt cả đợt lễ hội. Tôi biết rằng Sư phụ đang theo dõi và loại trừ cho tôi chấp trước về sát sinh và ăn uống.

Phát chính niệm

Tôi không chú ý nhiều đến việc phát chính niệm. Khi một đồng tu bị bắt, tâm lo sợ của tôi nổi lên, như thể tôi cũng có thể bị bắt bất cứ lúc nào. Tôi lo lắng về điều đó và cảm thấy bị bao trùm trong nỗi sợ hãi. Sau đó tôi đã chia sẻ với các học viên khác, họ bảo tôi nên phát chính niệm.

Một lần, tôi bị buồn ngủ khi phát chính niệm. Trong giấc mơ, có một người đàn ông khoảng 30 tuổi đứng ở chân giường của tôi và hét lên với tôi: “Tại sao bạn không tỉnh dậy và tiêu trừ tà ác đi?” Tôi lập tức tỉnh lại và tiếp tục phát chính niệm. Con gái tôi nghịch điện thoại của tôi, làm cho nó đổ chuông mỗi giờ. Lúc đầu, tôi không nghĩ nhiều đến điều ấy. Sau đó tôi mới nhận ra rằng Sư Phụ đã điểm hóa cho tôi nên phát chính niệm mỗi giờ, thay vì chỉ thực hiện bốn lần một ngày.

Một lần trong giấc mơ, tôi thấy một thiên nữ đang rải các Pháp Luân xuống nhân gian. Tôi nói với cô ấy “Hãy để tôi giúp cô.”. Cô ấy nói “Không đâu. Cảm ơn bạn. Nhưng bạn nên làm tốt những việc riêng của mình.” Tôi nhận thấy mình đang ngồi trên một chiếc ghế băng dài mà không có lưng tựa. Rồi đột nhiên tôi bị rớt xuống đất. Sau đó, tôi ngộ ra rằng tôi cần học Pháp nhiều hơn để cứu độ nhiều chúng sinh hơn nữa. Nhiều người thân trong gia đình và bạn bè của tôi đã thoái Đảng và các tổ chức liên đới, và nhiều người đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Hai người bạn của tôi lúc đầu miễn cưỡng nghe tôi nói chuyện. Họ thậm chí còn bảo tôi không luyện tập Pháp Luân Công nữa. Nhưng sau khi tôi phát chính niệm và tới thăm họ nhiều lần, họ đã bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công.

Dù tôi không được học cao và ngộ tính không tốt, nhưng tôi cảm nhận rằng Sư phụ vẫn luôn theo sát bên tôi. Các đồng tu khuyến khích tôi chia sẻ những kinh nghiệm của mình chứng thực sự kỳ diệu của Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/2/18/218399.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/3/9/115228.html
Đăng ngày 16-3-2010. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share