Bài viết của một học viên ở Trung Quốc.

[MINH HUỆ 13-1-2010] Tôi bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp vào tháng Tư năm 2007. Dưới sự bảo hộ từ bi của Sư Phụ, tôi đã trở nên tinh tấn, không còn đơn giản là một người với đầy nghiệp lực và chấp trước con người. Dù có một quá khứ sóng gió, tôi đã nhanh chóng nâng cao tầng vì tôi tin tưởng vững chắc vào Đại Pháp. Tôi đã nghiêm khắc bản thân và đã làm ba điều tốt. Tôi nhận thấy bản thân mình nâng vào tầng này đến tầng khác sau ba đến năm tháng. Mọi chuyện nhanh đến nỗi khi đó tôi cũng thấy khó tin. Tôi may mắn được Sư Phụ ban cho khả năng nhìn và cảm nhận khi tôi nâng cao tầng trong các giấc mơ hoặc qua thiên mục.

Tôi thấy Phật thể của mình dưới sự kiểm soát của Chủ nguyên thần đang ngồi trên đóa sen vàng và đang vượt lên tầng cao hơn. Tôi không thể hiện. Tôi chỉ muốn chia sẻ những biểu hiện siêu thường và tôi đã kinh qua. Tôi cũng mong rằng bài chia sẻ của tôi có thể động viên các học viên mới và cũ tu luyện tinh tấn và đi vững bước trên đường. Đặc biệt, tôi cũng mong rằng các bạn học viên mới có thể nâng cao nhanh chóng và tận dụng cơ hội hiếm có này để trở thành đệ tử Đại Pháp trong thời Chính Pháp.

1. May mắn đã cho tôi Đắc Pháp.

Tôi biết Pháp Luân Đại Pháp lần đầu vào năm 2006, nhưng tôi vẫn chưa sẵn sàng vượt qua trở ngại của văn hóa Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Dù tôi cảm thấy khó khăn khi chấp nhận Đại Pháp, nhưng tôi vẫn khá đam mê vào việc học tu luyện, Thần, Phật và các không gian khác. Do đó, tôi quyết định nghiên cứu Pháp Luân Đại Pháp.

Từ khi đó, thôi thúc bởi sự tò mò và ham muốn hiểu biết, tôi đọc tất cả các bài giảng và bài viết của Sư Phụ, mong có thể tìm ra thứ gì có thể hạ bệ Đại Pháp. Lúc đầu, tôi muốn tìm ra những lỗ hổng và chối bỏ sự tồn tại của Phật và Thần vì chủ nghĩa vô thần đã ăn sâu vào tâm trí tôi. Nhưng tôi đã không thể tìm ra một lỗ hổng hoặc một sai lầm nào, và cảm thấy thích thú với sự vô hạn và vĩ đại của Đại Pháp. Tôi nhận thấy Đại Pháp là hoàn hảo và vững chắc không thể phá. Tôi cũng nhận thức được đây chính là Phật Pháp. Đây chính là tu luyện mà loài người đã chờ đợi quá lâu. Tôi quyết tâm tập Pháp Luân Đại Pháp một cách tinh tấn cho đến khi viên mãn.

Tôi bắt đầu tập Đại Pháp vào tháng Tư 2007. Vào lúc đầu, tôi muốn đạt đến viên mãn và là một đệ tử chân chính của thời kì Chính Pháp. Tôi học Pháp nghiêm túc và rất nghiêm khắc với bản thân. Tôi quyết định ngồi liên hoa song bàn một giờ trong vòng sáu tháng. Sau đó, tôi quyết định ngồi bất động khi thiền định trong hai năm. Tôi mất một năm và tôi có thể làm ba việc như một học viên lâu năm. Tôi thức giấc vào ba giờ sáng để tập năm bài công pháp; phát chính niệm và học Pháp hàng ngày.

Khi giảng sự thật và chứng thực Pháp, tôi luôn cảm thấy thời gian rất gấp. Còn nhiều người đang đợi được cứu. Tôi bận mọi lúc và tham gia rất nhiều dự án ngoài việc giảng sự thật về Pháp Luân Công cho mọi người, phát tài liệu và viết bài. Một lần, tôi có viết bài báo và phân phát trong khu dân cư của mình. Vài ngày sau, tôi mơ thấy Phật thể của mình ngồi trên đài sen, dưới sự điều khiển của Chủ nguyên thần, bay lên cao với một tốc độ lớn. Tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng gió khi bay lên. Tôi có đôi chút lo lắng và hơi sợ vì mình bay quá nhanh. Khi đó tôi nghe tiếng Sư Phụ nói “Chẳng phải con đang sợ bay nhanh quá sao?”

Sau đó, tôi đã thuyết phục khoảng 500 người thoái ĐCSTQ và các đoàn thể. Mới đây, tôi đã dám giảng sự thật về Pháp Luân Đại Pháp một cách trực diện. Tôi tin rằng quan niệm giữ thể diện và sợ hãi ban đầu đã ngăn cản chúng ta không giảng sự thật một cách công khai. Đơn giản vì chúng ta đã không vứt bỏ được bản tính ích kỉ. Mục đích cơ bản của việc giảng về Pháp Luân Đại Pháp chính là để cứu người, hoàn thành thệ nguyện tiền sự và nâng cao bản thân chúng ta. Đó thực là một hành động vô ngã.

Tôi thấy mình được tịnh hóa và tăng tiến cực nhanh khi giúp mọi người hiểu về Pháp Luân Công. Đó cũng là cách tốt nhất để vứt bỏ chấp trước. Chỉ trong khoảng ba bốn tháng sau khi vượt lên một tầng mới, tôi đã thuyết phục thành công một lượng người thoái Đảng và các đoàn thể nhiều hơn số lượng tôi đã làm trong vòng hai năm trước. Theo thống kê của trang mạng Đại Kỷ Nguyên, có khoảng 30 000 đến 50 000 người thoái Đảng và các đoàn thể của nó mỗi ngày. Như tôi hiểu, nếu 10 triệu học viên, lâu năm hay mới tu, mỗi người thuyết phục một người thoái Đảng mỗi ngày, như thế thì trong khoảng ba tháng, tất các các thành viên của ĐCSTQ sẽ thoái Đảng, và quá trình Chính Pháp sẽ kết thúc sớm. Đó cũng là một dấu hiệu thể hiện rằng vẫn còn có nhiều học viên vẫn chưa bước ra để nói cho mọi người biết về Pháp Luân Công.

Chúng ta vẫn nói rằng mình tin vào Sư Phụ và Đại Pháp. Sư Phụ nói về cứu độ chúng sinh và giảng sự thật trong mỗi bài giảng của mình. Vậy mà một số trong chúng ta dường như còn thờ ơ. Sư Phụ đã chịu khó nạn cho chúng ta quá nhiều trong khi vẫn chờ đợi chúng ta sớm thành thục thành một thể. Với những ai chưa bước ra chứng thực Pháp, đây chính là thời điểm vứt bỏ tất cả các chấp trước con người.

2. Tin tưởng vào Sư Phụ và Pháp là điều quan trọng nhất.

Sau khi đọc xong tất cả các bài giảng của Sư Phụ, tôi đều nghĩ về nó. Tôi trở nên kính trọng Sư Phụ sâu trong tâm. Đó là một sự kính trọng mà tôi chưa bao giờ cảm nhận được trước kia.

Tôi không biết các bạn học viên cảm nhận như thế nào khi đọc bài thơ “Tôi mỉm cười”. Nội hàm và cảnh giới của nó khiến tôi phát khóc, và đồng thời một cảm giác buồn và lạnh len trong tâm. Bài thơ thật trang nghiêm, mạnh mẽ, đáng ngạc nhiên, và thật xúc động. Vì chúng sinh, Sư Phụ đã chịu khó nạn vô cùng và gánh chịu nghiệp lực to lớn cho tất cả các học viên. Khi chúng ta đối diện với khổ cực khó qua, chúng ta thường xin Sư Phụ giúp đỡ. Bên cạnh đó, Sư Phụ gánh vác vô số khó nạn cho chúng sinh hàng ngày. Khi Đại Pháp phổ truyền rộng rãi và chúng sinh được cứu độ, Sư Phụ mỉm cười hài lòng. Sư Phụ không bao giờ quan tâm đến bản thân mình, mà chỉ lo cho chúng sinh. Sư Phụ đã dành toàn tâm mình để cứu độ chúng sinh. Từ bi biết bao! Trang nghiêm và mạnh mẽ biết bao!

Tôi ngộ ra rằng kính trọng Sư Phụ và Pháp là điều quan trọng nhất cho người tu luyện. Tuy nhiên, chúng ta sẽ chỉ kính trọng Sư Phụ và Pháp khi chúng ta hiểu Pháp một cách lý trí. Chúng ta càng làm điều này tốt bao nhiêu, tâm tính của chúng ta sẽ nâng cao nhanh bấy nhiêu. Tất nhiên, điều này phải đến từ tận tâm của chúng ta. Đó là biểu hiện của một cảnh giới được nâng cao. Bất cứ khi nào khi tôi học Pháp, tôi luôn cầm sách trong tay với một sự tôn kính vô cùng. Tôi không bao giờ để sách tùy tiện ở bên, hoặc để lên quần áo, hay để quên hoặc để với những sách bình thường khác. Trước khi đọc sách, tôi đều rửa tay của mình.

Sư Phụ giảng,

Người luyện công có cái tâm kính ngưỡng ấy, khi tu luyện, Pháp thân trên tượng Phật sẽ hộ Pháp cho họ, coi sóc họ, bảo hộ họ.” (Chuyển Pháp Luân)

Chúng ta cần kỉ luật bản thân mình và sống theo tiêu chuẩn cao. Càng thành tâm bao nhiêu, thì những nội hàm của Pháp sẽ hiển lộ bấy nhiêu. Tôi đã nhận được nhiều nội hàm tinh tế của Pháp khi tôi đọc Pháp. Đó là điều cực kì quan trọng là phải làm tốt khi trân trọng Sư Phụ và Pháp.

3. Vứt bỏ chấp trước một cách đau đớn.

Không lâu sau khi bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã kinh qua nhiều khó nạn. Nó thật là đau đớn. Vợ tôi nhận thấy tôi tập Pháp Luân Công, và cô ấy ra điều kiện nếu tôi không bỏ tập thì cô ấy sẽ li dị tôi. Cô ấy thậm chí còn muốn báo cảnh sát. Cô ấy cũng yêu cầu họ hàng ngăn cản tôi tập luyện. Những cãi cọ nhỏ xảy ra hàng ngày, và mỗi tuần đều có một lần cãi nhau to. Cô ấy thường xuyên gào khóc. Hầu hết thời gian tôi đều cảm thấy nông nổi và chán nản. Rồi, cô ấy bắt đầu đánh tôi và phá hủy sách Pháp Luân Đại Pháp. Tôi kiệt quệ và cảm thấy tu luyện là một quá trình thật đau đớn.

Tôi khép mình kỉ luật và sống theo các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp, nhưng tôi không thể luôn đạt được yêu cầu trong công việc. Những người quản lý đối xử với tôi khác đi. Quan hệ với các bạn đồng tu cũng trở nên căng thẳng và hiểu nhầm đôi lúc xảy ra. Tôi biết đó là một cơ hội tốt để nâng cao tâm tính, nhưng tôi vẫn không thể duy trì tâm tính của mình. Hầu hết tôi đều ứng xử với những vấn đề này theo cách của người thường.

Nhưng, khi càng nhận thức một cách sáng tỏ lý thuyết của Pháp, tôi càng có thể nghiêm khắc tốt hơn với bản thân mình như một đệ tử. Tôi tu luyện mình tinh tấn và nâng cao bản thân qua mâu thuẫn. Ngay khi tôi vứt bỏ được chấp trước, tôi có thể xử lý mọi thứ theo tiêu chuẩn của Đại Pháp. Dần dần, vợ tôi không còn ca thán nữa và một trường tu luyện của tôi đã được cải thiện.

4. Phát chính niệm

Vào năm 2009, tôi bị bắt khi giảng sự thật và phát tài liệu vể Pháp Luân Công. Rất nhiều tư tưởng con người nổi lên. Tôi đã sợ hãi khi có thể mất vợ và công việc. Tôi thậm chí lo lắng mình sẽ bị bỏ tù vì từ chối không từ bỏ niềm tin của mình. Sau khi tất cả những ý nghĩ này chớp qua đầu, tôi nghĩ về mười triệu năm chờ đợi, về lòng từ bi của Sư Phụ, và nhiệm vụ của một người học viên. Chính niệm của tôi lập tức lại trở nên mạnh mẽ. Tôi quyết tâm dù có thể nào, tôi cũng không cộng tác với tà ác. Dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng không bao giờ bỏ Pháp Luân Đại Pháp, và không bao giờ “chuyển hóa”. Sau khi bình tâm lại, tôi nghĩ thà chết chứ không thể bỏ Pháp Luân Đại Pháp. Chỉ nhờ có chính niệm này, tôi cảm thấy cực kì bình an và kiên định.

Tôi biết chấp trước sắc dục của mình rất mạnh, nên tôi phát chính niệm bốn lần một ngày để loại bỏ những nhân tố bức hại mình và phần còn lại thời gian tôi phát chính niệm đặc biệt để loại bỏ tâm sắc dục. Tôi cảm thấy thương cảm đối với những người đang cố gắng “chuyển hóa” tôi. Tôi nghĩ họ thật đáng thương. Dù họ thường xuyên quấy nhiễu và ngược đãi học viên, tôi thấy họ đều mơ hồ trong nhận thức về Pháp Luân Đại Pháp. Rất nhiều người không biết rằng Pháp Luân Công là gì. Tôi đã tận dụng cơ hội này để giảng sự thật. Tôi không bao giờ cộng tác. Tôi nói sự thật với họ nhiều, nhiều lần, dưới nhiều góc độ. Tôi nó về những thay đổi của bản thân mình nhờ vào tu luyện. Tôi nói về khoa học. Tôi nói về sự tà ác của ĐCSTQ. Tôi cũng nói về việc tại sao người ta cần phải rời bỏ ĐCSTQ và các đoàn thể của nó, kể cả về những dự ngôn đã truyền lại từ hàng thế kỉ trước. Tôi thấy nhiều người đã chấn động, và đa phần họ đã thay đổi thái độ. Thậm chí có những người còn bày tỏ sự ngưỡng mộ và nói rằng tôi là một học viên chân chính, kể cả về lý thuyết lẫn thực hành.

Vì tôi phủ nhận những an bài của Cựu thế lực qua hành động, cảnh sát đã dừng bức hại tôi sau đó. Dù tôi không có viết hay ký bất cứ một tài liệu nào và không đảm bảo mình sẽ bỏ tập, tôi vẫn được thả và về nhà. Mọi thứ diễn ra như một giấc mơ đã qua.

5. Giác ngộ qua tu luyện

Sau đây là một số vấn đề tôi muốn thảo luận:

1) Đa phần bức hại là do những chấp trước mạnh mẽ của chúng ta. Thế lực tà ác lợi dụng những sơ hở và bức hại chúng ta, đó cũng bao gồm cả những chấp trước của các học viên như một thể. Có một số học viên nhấn mạnh an toàn. Đó cũng đúng là quan trọng, nhưng phần lớn thời gian, đó cũng chỉ là một thứ kích hoạt. Khi cuộc bức hại thực sự xảy ra đối với một học viên, đó đều vì chấp trước mạnh mẽ của chúng ta, vì những sơ hở của các học viên trong vùng đó.

2) Vì các sơ hở gây nên bức hại, nên chúng ta cần xác định chúng và loại bỏ chúng với chính niệm. Chúng ta không nên sợ chết. Chúng ta cần phải đối diện với sống chết một cách bình tĩnh. Cựu thế lực sử dụng các chấp trước và sơ hở để bức hại với lý do giúp chúng ta vượt qua khó nạn để nâng cao bản thân. Chủ ý thực tế của họ là kéo chúng ta xuống và hủy diệt chúng ta. Chúng ta có thể không vượt thống khổ và thăng tiến như thế nào ? Chúng ta không chấp nhận cuộc bức hại. Nhưng, phủ nhận cựu thế lực không chỉ là một mong muốn hay là một ý nghĩ. Điều đó không được. Chỉ khi phủ nhận cựu thế lực trong ý nghĩ và hành động của mình, chúng ta mới có thể thực sự phủ nhận chúng.

3) Tôi có thể thực sự cảm thấy Sư Phụ đang bảo vệ chúng ta mọi lúc. Người trân quý chúng ta hơn bản thân chúng ta trân quý mình. Một số học viên cảm thấy lo lắng khi gặp khảo nghiệm và khó nạn. Một số xin Sư Phụ giúp đỡ và hy vọng Sư Phụ có thể gánh vác cho họ. Đúng, chúng ta có thể nghĩ về Sư Phụ khi có can nhiễu. Đó là biểu hiện của lòng tin vào Sư Phụ và Pháp. Nhưng, cuối cùng, chúng ta cần phải đối diện với khó khăn một mình. Sư Phụ có thể giúp chúng ta, nhưng không thể vượt nạn thay chúng ta được. Nếu chúng ta trượt, chúng ta cần phải làm lại và lần này lại càng khó khăn hơn. Nếu một người có thể nhận thức và tiến bộ thông qua tu luyện, Sư Phụ sẽ giúp chúng ta. Sư Phụ nói:

Bất kì điều gì chư vị kinh nghiệm trong tu luyện –dù đó là tốt hay xấu – đều là tốt, chúng đến bởi vì chư vị đang tu luyện.” (Hội thảo Pháp Luân Đại Pháp ở Chicago) (tạm dịch)

4) Tà ác sợ bị phơi bày hơn bất kì một điều gì hết. Khi học viên bị bắt và bị bức hại, chúng ta cần phơi bày chúng ngay lập tức và cố gắng chặn chúng lại bằng mọi cách. Một số các học viên và họ hàng đều không dám vạch trần tà ác, vì họ sợ bị trả đũa và sách nhiễu. Họ không dám đối diện với tà ác để phản đối cuộc bức hại, mà lại che đậy nó. Điều này cũng tương đương với việc dung túng cái ác, và nó sẽ dẫn đến bức hại còn nghiêm trọng hơn.

Trên đây là chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của tôi. Tôi không đề cập những điểm quan trọng, bao gồm tu luyện mọi ý nghĩ và loại bỏ mọi thứ can nhiễu trong môi trường và không gian của chúng ta.

Trong hai năm qua, dù tôi có tinh tấn nhanh chóng trong tu luyện, tôi luôn cảm thấy mình làm chưa được tốt trong mọi phương diện. Tôi cảm thấy mình còn xa với những gì mà Sư Phụ yêu cầu chúng ta. So sánh với những học viên đang làm những điều to lớn, tôi còn một chặng đường dài. Tôi biết mình vẫn còn những chấp trước mạnh mẽ cần loại bỏ. Đặc biệt, tôi vẫn chưa đạt được yêu cầu của Sư Phụ trong vấn đề cứu độ chúng sinh. Nhưng dù có thế nào, tôi sẽ không bao giờ sao lãng trong tu luyện và trong niềm kính trọng Sư Phụ và Pháp. Tôi sẽ cố gắng hết sức mình để làm tốt hơn. Tôi chân thành mong muốn gia tăng nâng cao của tất cả các học viên và thành thục tất cả như một thể. Chúng ta hãy cùng nhau làm ba điều thật tốt, cứu độ chúng sinh, vinh danh những lời thệ lịch sử, tu luyện thành công và quay về với Sư Phụ.

Là một học viên còn mới, tầng thứ của tôi vẫn có hạn. Nhận thức Pháp của tôi còn rất thấp. Pháp có những ý nghĩa sâu xa hơn những gì tôi thấy.

Làm ơn chỉ cho tôi những điều chưa đúng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/1/13/216210.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/2/25/114928.html
Đăng ngày: 5-3-2010, Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share