Bài của Xiaoxia, một sinh viên tại tỉnh Hắc Long Giang
[MINH HUỆ 15-5-2005] Tôi là một sinh viên và đã có cái may mắn gặp được nhiều học viên Pháp Luân Công trong những năm gần đây. Trong gần sáu năm nay, tôi cũng được chứng kiến sự đàn áp và khủng bố tàn bạo Pháp Luân Công trong tay của ĐCSTQ. Dù sự hiểu biết của tôi có hạn, tôi mong dùng cái ngôn ngữ đơn sơ và lý trí nhất để chia sẻ quan điểm của tôi trên vấn đề này. Xin hãy chỉ điểm cho tôi những gì không đúng.
Tôi đã nghe nói đến Pháp Luân Công trước khi cuộc khủng bố bắt đầu. Lúc bấy giờ, nhiều người đều tập luyện các động tác tại những nơi tập công chung trong công viên và những nơi công cộng khác. Tôi cảm giác được sự thanh tỉnh sâu xa phát xuất từ những nơi tập công chung. Tôi nghe nói nhiều người đã có một sức khỏe vô cùng kém trong quá khứ, nhưng tất cả những bệnh tật của họ đều biến mất một cách mầu nhiệm sau khi tập luyện Pháp Luân Công. Sau này, qua sự tiếp xúc với nhiều học viên hơn, tôi thấy rằng họ rất chân thành, tốt bụng, nhẫn nhịn và rất quan tâm đến người khác. Họ biểu lộ cái ý nghĩa thật của sự vô vị kỷ và thiện từ. Tôi cũng có đọc Chuyển Pháp Luân. Tuy nhiên, tôi không hoàn toàn hiểu ý nghĩa của nó và xem nó như bất cứ một quyển sách nào khác.
Tháng bảy 1999, chính phủ Trung quốc bắt đầu khủng bố các học viên Pháp Luân Công. Tôi lúc đầu cũng nghi ngờ. Tại sao họ chống lại một môn tập luyện tuyệt diệu như vậy? Tôi không có đọc nhiều tài liệu làm sáng tỏ sự thật lúc bấy giờ, vì vậy có nhiều điều tôi không hiểu được. Đồng thời, trong bài vỡ nhà trường của tôi, tôi tiếp tục tìm thấy nhiều chính sách do ĐCSTQ đưa ra là trái ngược nhau. Ví dụ, điều 36 của Hiến Pháp Trung quốc nêu rỏ, “Dân chúng của Cộng hòa Nhân dân Trung quốc được hưởng sự tự do tín ngưỡng. Không có cơ quan nhà nước, tổ chức công cộng hoặc cá nhân nào có thể buộc dân chúng tin vào, hoặc không tin vào, bất cứ một tôn giáo nào; họ cũng không được kỳ thị những công dân mà tin hay không tin nơi một tôn giáo. Nhà nước bảo vệ các hoạt động tôn giáo bình thường.” Phải chăng tập luyện Pháp Luân Công không được xem như là một tín ngưỡng cá nhân? Nó phải là một cái quyền và tự do căn bản của một người dân Trung quốc, và thể theo Hiến Pháp Trung quốc, quốc gia phải bảo vệ và nêu cao quyền đó. Cái điều nghịch lý này càng trở nên rỏ rệt hơn khi tin tức báo cáo rằng Pháp Luân Công là một tổ chức liên hệ vào chính trị và như vậy bị gọi là một [chữ thoái mạ miễn]. Các học viên Pháp Luân Công mà tôi được gặp tất cả đều là người rất tốt. Họ rất hiền lành, lý trí, và không ưu tư về quyền lợi thế gian. Hơn nữa, họ tập luyện Pháp Luân Công tự họ chọn lựa, và không có tổ chức. Làm sao mà họ có thể muốn làm chính trị nếu họ vô tâm đối với danh và lợi? Những lời buộc tội này không có lý và không có căn bản gì cả.
Trước kia tôi nghĩ Pháp Luân Công là một tà giáo, vì đó là cách mà ĐCSTQ gọi nó. Cả nếu Pháp Luân Công không ăn nhập gì với chính trị nhà nước, hiến pháp, hoặc giáo dục và chỉ là một hệ thống tu luyện tự thân để dạy người ta làm người tốt, cái ý tưởng người ta thường có là khi cộng sản nói một điều gì đó là không tốt, vậy Đảng có thể là có lý. Đó là một sự lừa dối to tác. Ai thật sự đang thực hành tà ác?
Tháng Tư 2002, chính mắt tôi chứng kiến cảnh sát đang bắt một nữ học viên. Cảnh sát đập cữa, bắt bà ta, và lụt soát bà ta và căn nhà. Nếu tôi không tự mình chứng kiến nó, tôi sẽ khó mà tin được cảnh sát của chúng ta làm điều như vậy. Sau này, tôi nhìn thấy hình ảnh của các học viên mà bị khủng bố trong các trại lao động. Tôi giựt mình. ĐCSTQ thật là dữ tợn, tàn bạo và vô nhân đạo. Công lý tại Trung quốc đã biến mất từ lâu. Nếu như hiến pháp còn không có thể bảo vệ quyền lợi tự nhiên của một công dân, vậy làm sao nó có thể bảo vệ nhân quyền trên một bình diện rộng lớn?
Tôi thấy ngạc nhiên rằng các học viên Pháp Luân Công lại có thể kiên trì với đức tin của họ dưới những trường hợp tà ác như vậy. Cái sức mạnh và đức tin nào có thể giúp họ kiên trì và mạnh mẻ như vậy? Sau này, tôi đọc nhiều tài liệu làm sáng tỏ sự thật và đọc qua Chuyển Pháp Luân một lần nữa, và tôi khám phá ra rằng những tư tưởng trước đây của tôi hoàn toàn khác với sự hiểu biết của tôi bây giờ. Nhất là sau khi đọc Cửu Bình —Chín Bình luận về ĐCSTQ— tôi hiểu rằng ĐCSTQ là đối nghịch với thiên nhiên và nhân lọai. Chúng thật sự là tà; chúng đã làm những tội ác tàn bạo và giết người. Tôi ngay tức thời từ bỏ sự quan hệ của tôi trong đoàn thanh niên và rất mừng là tôi đã không trở thành một Đảng viên ĐCSTQ khi tôi còn trong nhà trường.
Tôi biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và các học viên là những người thật vĩ đại. Họ đứng vững trước sự tra tấn tàn bạo và khó nạn, không phải vì họ mà là vì để cứu độ chúng sanh trên thế giới. Họ chính thật là những vị cứu độ chúng ta và là hy vọng cuối cùng ban cho nhân loại. Vẫn còn nhiều người không hiểu họ, không biết những sự kiện và vẫn còn trợ giúp cho ĐCSTQ khủng bố họ. Nhưng các học viên Pháp Luân Công, với trái tim lớn rộng của họ, đã nhìn vượt qua tất cả những điều này và kiên trì làm sáng tỏ sự thật để cứu độ những người mà bị dẫn sai.
Tôi biết rằng vị Thầy của Pháp Luân Công và các học viên Pháp Luân Công là rất từ bi. Lời nói không thể nào diễn tả được sự biết ơn sâu xa của tôi. Tôi mong rằng mọi người sẽ sớm thức tỉnh khỏi sự mê muội này và nhìn thấy sự thật. Để có thể trách nhiệm với tự mình, các thân bằng quyến thuộc của họ và toàn thể nhân loại, người ta cần phải ủng hộ Pháp Luân Công và vượt thóat ra khỏi cái sự kiểm soát của ĐCSTQ tà ác.
Tôi rất biết ơn vị Thầy của Pháp Luân Công và các học viên Pháp Luân Công vì các công việc khó khăn của họ.
Ngày 14 tháng Năm 2005
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2005/5/15/101864.html;
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2005/6/12/61766.html.
Dịch ngày 19-6-2005, đăng ngày 20-6-2005; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.