[MINH HUỆ 02-10-2009] Một hôm, một đồng tu đến gặp tôi để lấy tài liệu giảng chân tướng, vì anh ta không tìm được một nơi để có được các tài liệu đó. Chỉ có một vài học viên làm việc tại điểm sản xuất tài liệu của chúng tôi, nhưng chúng tôi có nhu cầu lớn vì vậy chúng tôi rất bận rộn. Anh ấy đã đóng góp năm trăm tệ cho điểm sản xuất để hỗ trợ chúng tôi, và nói rằng anh muốn lấy ngay tài liệu cần thiết ở chỗ chúng tôi. Tôi nói với anh ta nếu anh có thể tìm được một nơi sản xuất tài liệu khác, tôi sẽ trả lại tiền cho anh. Sau hai tuần lễ, anh không tìm được nơi nào khác, vì vậy anh quyết định lấy tài liệu từ chỗ chúng tôi. Nhưng không lâu sau khi tôi đưa tiền của anh cho nơi sản xuất tài liệu của chúng tôi, anh nói với tôi rằng anh tìm được một nơi khác và sẽ không lấy tài liệu chỗ chúng tôi nữa. Tôi nghĩ rằng, vì tiền đã đưa cho nơi sản xuất, hỏi lại thì không tốt, vì vậy tôi đưa anh về nhà tôi và đưa 500 tệ cho anh. Anh nhìn thấy chồng tôi, người không là một học viên Đại Pháp ở nhà, vì vậy anh từ chối nhận tiền. Anh sợ rằng gia đình tôi sẽ không vui vì việc trao nhận tiền nầy. Chồng tôi hiểu được ý của học viên này, vì vậy anh nói, “Xin hãy nhận tiền đi. Đến đâu lấy tài liệu anh cũng phải trả tiền mà.” Tôi nói với anh ta, “Xin hãy nhận lấy tiền. Chồng tôi muốn anh dùng tiền này để cứu độ chúng sinh.” Chỉ sau đó anh ta mới đồng ý lấy tiền.

Trong cuộc bức hại Pháp Luân Công, chồng tôi đã cùng tôi chịu đựng rất nhiều. Tôi đã bị giam nhiều lần trong tù và trại tẩy não, và tôi đã bị sa thải khỏi sở làm một cách bất hợp pháp vì tín tâm tu luyện của tôi. Bất kể có bao nhiêu khó nạn, anh không bao giờ cản trở tôi tu luyện Pháp Luân Công và rất ủng hộ tôi. Cảnh sát coi tôi là nhân vật chủ chốt vì vậy họ luôn bắt tôi. Họ thậm chí còn cố thuyết phục chồng tôi ly dị tôi. Nhưng chồng tôi cương quyết trả lời, “Tôi sẽ không ly dị cô ấy. Nếu tôi bỏ cô ấy, tôi không thể tìm được ai tốt như cô ấy nữa.”

Một lần một cảnh sát viên đến nhà chúng tôi để quấy nhiễu tôi trong khi tôi đang nấu ăn ở nhà bếp. Anh ta đã ở trong phòng khách được một thời gian. Tôi ngừng nấu nướng và bước ra phòng khách. Chồng tôi nói với tôi trước mặt người cảnh sát viên, “Ông ta muốn lấy số điện thoại của nhà mình, nhưng anh không nói cho ông ta.” Tôi nói với chồng tôi trước mặt ông ta, “Đừng sợ.” Sau đó tôi hướng về người cảnh sát viên nói, “Tôi không thể đưa cho ông số điện thoại trừ khi ông nói, “Chân Thiện Nhẫn hảo, Pháp Luân Đại Pháp hảo” và hứa rằng ông sẽ không bao giờ bức hại các học viên Đại Pháp nữa. Nếu không tôi sẽ không đưa cho ông.” Người cảnh sát viên hét to lên, “Chân Thiện Nhẫn hảo, Pháp Luân Đại Pháp hảo! Tôi sẽ không bao giờ bức hại các học viên Đại Pháp!” Sau đó ông ta nói,”Nhà của hai vị nóng quá.” Rồi ông ta vội chạy đi. Chồng tôi cười thật vui. Từ đó, không có cảnh sát viên nào đến nhà chúng tôi nữa.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/10/2/209390.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/10/16/111644.html
Đăng ngày: 09-01-2010: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share