Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 17-06-2019] Năm nay tôi 52 tuổi, và là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Hiện tôi đang sinh sống tại một vùng quê. Tôi đã từng chịu đựng rất nhiều bệnh tật: như viêm ruột, viêm dạ dày, viêm họng, viêm giác mạc. Bệnh tật hành hạ khiến cho tinh thần của tôi sa sút nghiêm trọng. Tôi tuyệt vọng và đầy oán hận, tâm tính tôi xấu dần đi. Tôi thường tức giận một cách vô cớ. Mặc dù biết đây là một thói quen không tốt nhưng tôi không thể kiểm soát được bản thân. Mọi thứ dường như không như tôi mong muốn, và tôi có cảm giác trống rỗng và chán nản.
Nhiều câu hỏi thường xuyên xuất hiện trong tâm trí tôi. Tôi thắc mắc tại sao tôi phải sống một cuộc đời bất hạnh đến vậy, sao tôi vẫn còn sống, tôi đến từ đâu, cuối cùng tôi sẽ đi về đâu? Nhưng không ai có thể trả lời cho tôi. Tôi thường có những giấc mơ về việc không tìm được đường về nhà. Điều này đặt ra câu hỏi: liệu có phải là nhà của tôi không phải ở chốn này?
Mẹ tôi cũng thường xuyên đau ốm và phải uống thuốc hàng ngày. Bà không được học nhiều và hầu như không biết chữ.
Bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp
Chị dâu tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào cuối năm 1998. Chị đưa cho mẹ tôi sách Chuyển Pháp Luân, quyển sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, và các băng ghi âm bài giảng của Sư phụ và hướng dẫn luyện công. Mặc dù mẹ tôi không biết đọc sách và không thể học Pháp được nhiều, nhưng bà đã chứng kiến những thay đổi kỳ diệu về thể chất cũng như tinh thần của chị dâu sau khi chị tu luyện Pháp Luân Công.
Khi mẹ tôi hấp hối, bà đưa cho tôi quyển sách quý Chuyển Pháp Luân, các băng ghi âm bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí và băng hướng dẫn luyện công. Bà khuyên tôi: “Con phải tu luyện Pháp Luân Công, sức khỏe của con sẽ được hồi phục, bệnh tật sẽ biến mất”.
Một năm sau khi mẹ tôi mất, anh trai tôi cũng qua đời. Cái chết của họ đã giáng một đòn mạnh lên tôi. Tôi thấy cuộc đời quá ngắn ngủi. Nỗi đau và tuyệt vọng vì mất đi những người thân yêu càng làm cho sức khỏe của tôi sụt giảm. Tôi phải uống thuốc hàng ngày. Khi một triệu chứng bệnh tật có vẻ được kiểm soát thì một triệu chứng bệnh khác lại xuất hiện, Sự căng thẳng của cuộc sống hàng ngày, sự bất lực của tôi trong cuộc sống và nỗi đau về thể xác và tinh thần đã khiến tôi rớt xuống đáy. Tuy nhiên, sâu thẳm trong tâm, tôi có suy nghĩ: “Đừng bỏ cuộc. Vẫn còn hy vọng”.
Sau khi mang sách Đại Pháp mà mẹ tôi đưa về nhà, do có nhiều can nhiễu, tôi không có thời gian đọc sách. Bây giờ tôi mới hiểu được đó chính là do nghiệp lực ngăn cản không cho tôi tu luyện Đại Pháp. Cuối cùng tôi nhớ lại những câu nói của mẹ tôi khi hấp hối rằng tôi cố gắng đọc Chuyển Pháp Luân. Sau khi đọc hết một lượt, tôi thực sự bất ngờ khi đã tìm được lời giải cho những câu hỏi tôi thắc mắc bấy lâu nay. Quyển sách này là hy vọng mà tôi tìm kiếm suốt cả đời mình.
Khi tôi tiếp tục học Pháp, từng chữ từng chữ giống như những giọt sương mại buổi sớm nuôi dưỡng tâm hồn khô héo của tôi. Tôi có thể cảm nhận được lòng từ bi của Sư phụ và sự vĩ đại của Đại Pháp. Và như thế, tôi bước vào con đường tu luyện.
Hưởng lợi từ Đại Pháp
Tôi học các động tác luyện công từ sách. Khi tôi bắt đầu học đến động tác: Đầu tiền bão luân của bài công pháp số 2, đột nhiên tôi cảm nhận được một luồng gió truyền từ bắp tay đến khuỷu tay. Dường như có một năng lượng đang bổ sung vào hai cánh tay của tôi, cảm giác rất thoải mái. Tôi còn cảm nhận được có một cái gì đó đang xoay tròn giữa lòng bàn tay, toàn bộ cơ thể tôi được bao bọc trong một trường năng lượng ấm áp. Sau này tôi mới biết Sư phụ đang thanh lý cơ thể cho tôi. Khi tôi bắt đầu học ngồi song bàn trong bài công pháp số 5, tôi cảm nhận giống như mình đang ngồi trong một không gian mà không có gì ở bên dưới cả. Những điều này thực sự đáng kinh ngạc và củng cố quyết tâm tu luyện Đại Pháp của tôi.
Càng học Pháp nhiều, tôi càng chứng kiến sức mạnh của Đại Pháp. Khi tôi tranh cãi với vợ, giọng cô ấy rất thù địch, và cô ấy nhiếc móc tôi với những lời lẽ khó nghe. Tôi rất tức giận và gần như phát tiết ra ngoài. Khi tôi sắp sửa đáp trả, thì tôi nhớ lại lời Sư phụ giảng: “Đả bất hoàn thủ mạ bất hoàn khẩu”. (Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney [1996])
Tôi tự nhắc bản thân rằng, vì tôi đã bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi phải nghe lời Sư phụ và không thể thuận theo ma tính của mình. Tuy nhiên, sự tức giận cứ mãi kéo dài trong tâm. Để tránh đổ thêm dầu vào lửa, tôi vội vã ra khỏi nhà và đi bộ một lúc, nhưng tôi vẫn không thể trút bỏ được sự tức giận. Tôi nằm nghỉ một lát, để vượt qua nỗi tức giận, tôi đánh vào mặt và đầu thật mạnh. Khi tôi tát vào mặt, tay tôi vô tình chạm vào máy nghe nhạc MP3 tôi để trong túi. Tôi lấy MP3 ra và bật lên.
Một bản nhạc sáo được sáng tác bởi một học viên Đại Pháp cất lên, ngay lúc đó, tiếng nhạc du dương mỹ hảo như thâm nhập toàn cơ thể tôi. Tôi cảm thấy như một dòng nước đang tuôn ra khỏi đỉnh đầu, và tôi lập tức cảm thấy thư giãn. Đó là một cảm giác tuyệt vời, sự tức giận hoàn toàn biến mất.
Giảng chân tướng Đại Pháp
Ở nhà, tôi cố gắng làm một người chồng, người cha tốt. Với xóm làng, tôi cố gắng trở thành một người tốt, đối xử chân thành với mọi người. Bất cứ khi nào có cơ hội, tôi sẽ giảng chân tướng với người dân trong làng và thuyết phục họ thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó. Tuy nhiên, do còn tâm chấp trước, khổ nạn thường xuất hiện do bản thân tôi thiếu chính niệm.
Trên đường đi đến ngôi làng bên cạnh để chế biến thức ăn cho gà, túi đựng ngô cứa vào trục bánh xe và thủng một lỗ lớn. Khi tôi biết bao ngô bị thủng, ngô đã bị rơi ra trên đường được vài mét rồi. Tôi dừng lại ở một cửa hàng than, mượn chổi và quét ngô lại cho vào bao. Khi tôi mang chổi đến trả, tôi cố gắng giảng chân tướng cho chủ nhà. Tuy nhiên, tôi mới nói được hai câu, bà ấy hỏi tôi bằng vẻ mặt khó chịu: “Anh là học viên Pháp Luân Công phải không? Mời anh ra khỏi nhà tôi và đừng nói về vấn đề này nữa”.
Tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp đang bị bôi nhọ, những điều trên TV nói về Pháp Luân Công là không đúng”. Tuy nhiên, mọi cố gắng của tôi vẫn chỉ làm cho bà ấy muốn tôi rời đi ngay lập tức và có những ấn tượng không tốt về Pháp Luân Công. Do chính niệm của tôi không đủ mạnh, tôi đã không giải thể được các nhân tố tà ác ngăn không cho bà ấy nghe chân tướng. Tôi nhận ra rằng tôi cần phải học Pháp nhiều hơn để củng cố thêm chính niệm.
Một người dân trong làng đến nhà tôi và mời tôi tham dự chương trình về trồng táo. Tôi không muốn đi vì lo ngại không có thời gian học Pháp. Tuy nhiên với tôi hóa ra đây lại là cơ hội để giảng chân tướng cho anh ấy, vì vậy tôi đã chấp nhận lời mời. Tôi đã phát chính niệm trước khi chúng tôi nói chuyện, và cầu xin Sư phụ gia trì chính niệm để tôi có thể loại bỏ các thế lực và nhân tố tà ác đang cản trở anh ấy lắng nghe. Cuối cùng, ngoài người lái xe, cả bốn người đi trong nhóm đó đều thoái xuất ĐCSTQ.
Vượt qua khổ nạn
Năm trước, quê tôi được mùa táo. Tuy nhiên, khi thu hoạch và bán, giá bán không chỉ giảm mạnh mà yêu cầu chất lượng từ người mua cũng trở nên khắt khe. Điều này gây ra nhiều rắc rối và vất vả cho người nông dân chúng tôi. Tệ hơn nữa là táo của mẹ vợ tôi có vỏ ngoài không được đẹp mắt. Đôi lúc, chúng tôi phải đi đến 3 cửa hàng mới bán xong được một xe táo. Mất hơn 20 ngày chúng tôi mới bán hết được số táo của mình.
Khi không vào mùa vụ, tôi làm việc tại nhà máy của thôn. Tuy nhiên, bố mẹ vợ tôi yêu cầu tôi phụ giúp ông bà bán táo. Tôi không hài lòng vì ông bà có rất nhiều con nhưng chỉ có vợ chồng tôi là giúp ông bà. Thực ra, vào lúc đó tôi đã không hành xử như một người tu luyện.
Khi tôi trở về nhà, tôi cảm thấy kiệt sức. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi không thể cử động được. Việc này làm tôi rất lo lắng. Tôi nghĩ: “Cơn đau này là do những ngày gần đây, tôi đã hành xử không đúng với tư cách là một người tu luyện, và tất cả những tâm chấp trước đã gây rắc rối cho tôi”.
Tôi bỗng nhiên hiểu ra và phát chính niệm để điều chỉnh bản thân: “Ta không thừa nhận sự sắp đặt này của cựu thế lực, khổ nạn của ta chỉ do Sư phụ quyết định”. Do rất đau đớn nên tôi không thể ngồi được, tôi đứng dậy và phát chính niệm. Cả ngày hôm đó, tôi không thể nằm, đứng hoặc ngồi một cách ngay ngắn. Vợ tôi khăng khăng bảo tôi đi bác sĩ khám bệnh, nhưng tôi từ chối. Cô ấy đành chấp nhận.
Tôi cần phải duy trì hoạt động hàng ngày như một người tu luyện. Tôi muốn luyện công nhưng không thể. Người tôi vã đầy mồ hôi. Tôi nghĩ đến việc đầu hàng, thì lời giảng của Sư phụ xuất hiện trong tâm trí tôi: “Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành” (Bài giảng thứ 9, Chuyển Pháp Luân). Đột nhiên tôi cảm thấy một luồng năng lượng bao phủ lấy cơ thể. Vì vậy, tôi cố gắng chịu đau và đứng dậy để luyện công. Khi bắt đầu luyện công, cơn đau ở thắt lưng biến mất hoàn toàn.
Khi tôi chuẩn bị luyện tiếp bài 4 “Pháp Luân Chu Thiên Pháp”, tôi di chuyển tay xuống dưới, nhưng không thể cúi người xuống. Vào lúc đó, hai bên thắt lưng tôi cảm giác giống như bị ném vào hai tảng đá khổng lồ. Tôi cố gắng vài lần nhưng rất đau, lưng không thể cúi xuống. Khi nhạc luyện công kết thúc, tôi vẫn không thể nào tập được bài 4, tôi cảm thấy chán nản. Chỉ khi đó, những lời giảng của Sư phụ xuất hiện trong đầu tôi: “Chư vị muốn đề cao tầng hơn nữa, chư vị phải chịu khổ”. (Bài công pháp thứ năm, Đại Viên Mãn Pháp)
Tôi quyết định hoàn thành bài công pháp số 4 bằng mọi giá. Lấy hết sức lực của mình tôi mở nhạc lên và chậm chậm cúi người xuống. Vào lúc này, tâm trí của tôi trống rỗng, tôi không nghĩ đến điều gì cả. Tôi cúi xuống, kết thúc bài tập và không cảm thấy đau đớn nữa.
Sư phụ giảng:
“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực”. (Sư đồ ân, Hồng Ngâm II)
Tạm diễn nghĩa:
“Đệ tử chính niệm mà đầy đủ
Thì Sư phụ sẽ đủ sức đưa trở về trời”. (Ơn thầy trò, Hồng Ngâm II)
Tôi ngộ ra rằng trên con đường tu luyện, khi đối mặt với bất kỳ khổ nạn nào, miễn là chúng ta có thể buông bỏ được chấp trước và suy nghĩ của người thường, Sư phụ sẽ luôn giúp chúng ta, vì Sư phụ luôn luôn ở bên cạnh đệ tử của mình.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/6/17/388644.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/18/178951.html
Đăng ngày 19-10-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.