Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 10-05-2019] Tôi là một học viên 62 tuổi, tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã được hơn 20 năm. Tôi biết chắc rằng nếu không tu luyện Đại Pháp, tôi không thể sống cho đến hiện nay.

Can nhiễu: Chấp trước vào giấc ngủ

Vào dịp năm mới, các con cháu đến thăm tôi, khiến tôi không thể tham gia học Pháp nhóm. Tôi đã buông lơi tu luyện. Sau khi luyện công vào buổi sáng, tôi có chút thời gian rảnh trước khi nấu bữa trưa, lúc đó tôi thường nghỉ ngơi. Tôi đã làm như vậy trong hơn nửa tháng. Chồng tôi nói với tôi rằng: “Bà cứ ngủ bao nhiêu tùy thích, chúng ta có thể ăn trưa sau.”

Lời nói của chồng tôi đã khiến tôi bừng tỉnh, khiến tôi nhận ra có điều gì đó không ổn. Đã hơn 20 năm qua kể từ khi tu luyện, tôi chưa bao giờ cảm thấy buồn ngủ đến như vậy.

Trong khi học Pháp, tôi ngáp liên tục. Bất kể ngồi, đứng hay thậm chí khi đi bộ, tôi đều buồn ngủ. Vì thế, tôi nhận ra rằng mình cần phải hướng nội. Tôi đã sốc khi thấy rằng ma ngủ và chấp trước an dật đã bắt đầu chế ngự tôi, và dần dần ngăn cản tôi chăm chỉ học Pháp. Nếu không nhận ra, tôi sẽ bị hủy diệt. Tôi không thể để điều đó xảy ra!

Sau đó, tôi bắt đầu phát chính niệm nhiều hơn ngoài khung giờ cố định và cầu xin Sư phụ giúp tôi loại bỏ chấp trước này.

Sư phụ giảng rằng:

“Nhất lộ Chính Pháp phách thiên cái
Bất chính nhi phụ toàn đào thải
Thương Thiên dục biến thuỳ cảm đáng
Càn khôn tái tạo vĩnh bất bại” (Chính PhápHồng Ngâm III)

Tôi đã học thuộc đoạn Pháp này và không còn ngủ sau khi luyện công vào buổi sáng. Dần dần, tôi không còn bị can nhiễu bởi cơn buồn ngủ nữa.

Loại bỏ chấp trước vào dục vọng

Chồng tôi không phải là một học viên. Ông ấy xem TV hằng ngày với âm lượng rất lớn. Tôi có thể nghe rõ tiếng TV từ bất kỳ căn phòng nào trong nhà. Lúc đầu, tôi không nhận ra đó là một loại can nhiễu, do đó tôi không làm gì cả. Sau đó, một giọng nói xuất hiện trong tâm trí tôi: “Xem TV một chút cũng được mà.” Sau đó, tôi bắt đầu xem TV. Lúc đầu, tôi chỉ xem 2-3 phút, sau đó 5-6 phút, rồi 15 phút và thời gian xem của tôi cứ kéo dài hơn.

Tôi xem TV liên tục trong nửa tháng, nhưng tôi không nhận ra điều đó. Bất cứ khi nào chồng tôi bật TV, tôi cũng muốn xem.

Một ngày nọ khi đang học Pháp, tôi để cuốn Chuyển Pháp Luân sang một bên và bắt đầu xem TV. Khi quay lại đọc sách, tự nhiên tôi bật khóc không dừng.

Tôi cứ tự hỏi, tại sao mình lại khóc? Tại sao tôi tiếp tục xem TV? Tại sao tôi thích xem TV hơn học Pháp? Bộ phim trên TV có nội dung về các đôi tình nhân hẹn hò. Tôi tự hỏi liệu có phải tôi đã không thực sự từ bỏ chấp trước vào dục vọng từ 10 năm trước.

Sư phụ giảng:

“Tôi nói rằng chư vị nhất định chớ có đến, nếu nghe thì những thứ không tốt sẽ rót từ tai chư vị mà vào.” (Bài giảng thứ sáuChuyển Pháp Luân

Tôi đã sốc khi nhận ra rằng bản thân không thể ngừng xem TV, nhưng vẫn bị các chấp trước ấy dẫn động. Sau đó, tôi tự hỏi tại sao mình lại bật khóc – hẳn đó là điểm hoá của Sư phụ. Chủ nguyên thần của tôi ở không gian khác đã lo lắng. Vì vậy, tôi cần phải học Pháp nhiều hơn, và loại bỏ chấp trước vào dục vọng. Và tôi tiếp tục phát chính niệm.

Hai ngày sau đó, khi học Pháp tôi không còn muốn xem bất cứ chương trình nào trên TV nữa. Với sự giúp đỡ của Sư phụ, tôi đã loại bỏ chấp trước vào dục vọng.

Sư phụ giảng:

“Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ.” (Bài giảng thứ nhấtChuyển Pháp Luân)

Buông bỏ tâm phàn nàn

Vài ngày trước, vào ngày sinh nhật tôi, ba chị gái của tôi đã đến thăm. Chúng tôi làm bánh bao và một số món ăn khác. Tôi cũng muốn mời em trai và vợ của cậu ấy đến dự sinh nhật, nhưng chồng tôi không đồng ý. Tôi đành phải nghe theo ông ấy.

Chồng tôi thường xuyên ngược đãi và đánh đập tôi trong suốt 20 năm qua. Sư phụ giảng:

“Đã làm người luyện công thì trước hết phải làm được ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’, phải Nhẫn. Nếu không, thì chư vị là người luyện công loại gì vậy?”(Bài giảng thứ chínChuyển Pháp Luân).

“Nếu chư vị có thể Nhẫn được vững, nhưng trong tâm vẫn không dứt bỏ thì như thế vẫn chưa được.” (Bài giảng thứ chínChuyển Pháp Luân)

Vài ngày sau đó là sinh nhật của chồng tôi. Tôi đưa cho chồng 200 tệ và bảo ông ấy mua thứ gì tùy thích. Tuy nhiên, chồng tôi ra chợ rồi trở về tay không. Vì vậy, tôi đề nghị làm món bánh bao, nhưng ông ấy không muốn. Ông ấy nói mình thích món cánh gà, nhưng món ấy quá đắt. Vì chồng tôi đã làm cơm trong ngày sinh nhật của tôi, nên tôi quyết định làm món cánh gà cho ông ấy ăn.

Tuy nhiên, ngay sau khi rời khỏi nhà, tôi cảm thấy chân không cử động được và thấy rất khó thở, và tôi phải dừng lại một phút. Sau một vài lần dừng lại như vậy, tôi cảm thấy kiệt sức.

Một giọng nói thì thầm vào tai tôi: “Ông ấy đối xử không tốt với bà, không giúp đỡ việc nhà, không quan tâm, thậm chí còn thường xuyên đánh đập và chửi rủa bà. Ông ấy đối xử với bà tệ thế, sao bà vẫn quan tâm đến ông ấy, sao bà phải mua thức ăn cho ông ấy? Cách đây vài ngày, em trai của bà đã đến và ông ấy thậm chí không cho cậu ấy vào nhà, bà có giận không?”

Tôi tự nói với bản thân mình rằng đây không phải là suy nghĩ của tôi. Tôi bắt đầu phát chính niệm. Tôi tự nhủ mình là một học viên Đại Pháp, tôi không nên nghe theo những niệm xấu đó, tôi phải giữ chính niệm.

Sư phụ giảng:

“Từ nay trở đi chư vị làm các việc thì trước hết phải nghĩ đến người khác, tu thành bậc Chính Giác, vô tư vô ngã, tiên tha hậu ngã.” (Phật tính vô lậuTinh Tấn Yếu Chỉ)

Khi tôi tiếp tục bước đi, tôi đã cố gắng loại bỏ chấp trước phàn nàn của mình. Cho dù chồng tôi đối xử với tôi như thế nào đi nữa, tôi cũng không nên oán trách ông ấy, mà còn phải làm cho ông ấy hiểu được chân tướng của Đại Pháp.

Sư phụ giảng:

“Người chân tu là không có bệnh.” (Giảng Pháp cho các phụ đạo viên Pháp Luân Đại Pháp Trường Xuân [1994])

“Tốt xấu xuất tự một niệm.” (Bài giảng thứ tưChuyển Pháp Luân

Tôi biết rằng tôi đang phải đối diện với tâm phàn nàn và oán giận. Tôi cần phải loại bỏ chúng. Mặc dù nhà tôi cách chợ 10 phút đi bộ, nhưng lần này tôi đi mất một tiếng rưỡi.

Từ bỏ tâm oán hận

Gần đây mỗi ngày tôi đều nghe “Giải thể Văn hóa đảng” và “Mục đích cuối cùng của chủ nghĩa cộng sản”. Tâm oán hận là một thứ tà linh tầng thấp của tà đảng, vì vậy tôi phải loại bỏ nó.

Sư phụ giảng:

“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (Bài trừ can nhiễuTinh Tấn Yếu Chỉ 2)

Tôi đã nói với chấp trước hận thù của bản thân: “Giờ đây ta là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, ta sẽ tuân theo Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn, và là một học viên chân chính.” Tôi liên tục nhẩm lại câu này từ sáng đến trưa. Sau bữa trưa, tất cả các biểu hiện của tâm hận thù biến mất.

Từ đó trở đi, tôi tiếp tục hướng nội và tìm thấy chân ngã của mình. Sư phụ giảng:

“Tôi giảng cho mọi người rằng, công không lên được cao có nguyên nhân căn bản là: hai chữ “tu luyện”, người ta chỉ coi trọng chữ ‘luyện’ mà chẳng coi trọng chữ ‘tu’.” (Bài giảng thứ nhấtChuyển Pháp Luân)

Trước đây, khi tôi học đoạn Pháp trên, tôi thấy không liên quan đến mình. Tuy nhiên, bây giờ tôi nhận ra rằng bản thân thực sự đã có vấn đề này, và đã giấu nó thật sâu bên trong.

Sư phụ giảng:

“Toàn bộ quá trình tu luyện của người ta chính là quá trình liên tục tống khứ tâm chấp trước của con người.” (Bài giảng thứ nhấtChuyển Pháp Luân)

Bất kỳ chấp trước nào cũng đều là một trở ngại trên con đường tu luyện của chúng ta. Bất kể điều gì xảy ra, hay bất kể trong đầu xuất ra niệm gì, chúng ta phải kiên định và học Pháp chăm chỉ để trở thành một học viên chân chính.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/5/10/向内找-做真修弟子-386609.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/7/178772.html

Đăng ngày 05-10-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share