Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 15-01-2019] Việc bản thân chúng ta có tu tốt hay không sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến việc chúng sinh có thể được cứu hay không. Vì thế, nhất định chúng ta phải chú ý tu sửa và chính lại từng ý từng niệm của mình để phù hợp với tiêu chuẩn của Pháp. Nếu chúng ta làm không tốt thì bản thân cũng khó mà đề cao lên, hoặc có thể mang lại những phiền phức khác cho chính mình.
Tháng 8 năm 2017, bố chồng 82 tuổi của tôi đột nhiên nói dạ dày của ông khó chịu và cứ muốn ói. Tôi bàn bạc với chồng, nhanh chóng đưa bố đến bệnh viện, anh trai chồng và người nhà cũng cùng đi. Hôm ấy chồng tôi đã đóng 6.000 tệ để đặt cọc viện phí, kết quả là tối hôm đó bệnh tình của bố chồng trở nên nặng thêm, bác sỹ nói ông bị viêm ống mật cấp tính và sỏi mật, phải ở lại bệnh viện cấp cứu qua đêm. Sáng sớm hôm sau, lại phải đóng thêm tạm ứng là 3.000 tệ. Bác sỹ đưa ra các kết quả kiểm tra và nói rằng bệnh tình của bố chồng tôi rất nặng, huyết áp cứ giảm và sẽ không tăng cho dù họ đã dùng thuốc hay phương pháp điều trị nào đi nữa. Họ đưa giấy thông báo đánh dấu là bệnh hiểm nghèo khó quá khỏi, có thể nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào.
Vào thời điểm đó gia đình tôi có hơn 20.000 tệ, tôi đòi tiền người khác vay được 10.000 tệ nữa, tổng cộng là được hơn 30.000 đều đem hết ra. Đồng thời cũng bàn bạc với anh cả, ở đây chữa không khỏi, hay là chuyển đến bệnh viện lớn ở Cáp Nhĩ Tân, nhưng số tiền này chắc chắn là sẽ không đủ. Nhà của anh cả mở một công xưởng lớn, nhưng do làm ăn thua lỗ nghiêm trọng nên cũng không có tiền.
Các bác sỹ ở Cáp Nhĩ Tân đã xem qua trường hợp bệnh án, họ thấy huyết áp cứ giảm và nguy hiểm đến tính mạng, nên lập tức điều trị, tiêu tốn 7.000 tệ. Sau khi phẫu thuật, sức khỏe của bố chồng tôi vẫn không ổn, huyết áp vẫn hạ xuống mức 74 trong khi huyết áp tối thiểu là 46. Hơn nữa, chỉ số huyết áp của ông vẫn đang giảm và chồng tôi lại phải ký nhận thông báo bệnh tình nguy kịch một lần nữa. Ý kiến của chúng tôi là, dẫu còn một tia hy vọng cũng không bỏ cuộc. Nên lập tức chuyển bố chồng đến phòng chăm sóc đặc biệt, viện phí một ngày ở đó là 20.000 tệ. Chẳng mấy chốc đã tiêu hết số tiền ít ỏi của gia đình chúng tôi. Nếu muốn tình trạng của bố chồng được tốt, thì phải tiếp tục điều trị, như vậy chắc chắn là nhà chúng tôi phải đi vay tiền để chữa bệnh.
Ân oán
Mẹ chồng tôi mất khi chồng tôi còn nhỏ nên khi chúng tôi kết hôn không có mẹ chồng. Sau khi anh thứ hai của chồng tôi kết hôn cũng ra ở riêng, nên lúc ấy bố chồng sống với anh cả. Tôi không muốn ra riêng, bởi vì trong nhà có một xưởng đậu phụ và tôi có thể làm việc cho bố chồng. Chị dâu cả cũng không muốn đi. Và thế là mâu thuẫn phát sinh từ đây.
Chồng tôi từ nhỏ không có mẹ, cũng không đi học, nên không biết chữ, lại thích uống rượu và mắng người, vì thế bố chồng tôi cũng không coi trọng anh. Chúng tôi vừa ra ở riêng lại nghèo, nên bố chồng cũng xem thường chúng tôi. Thêm vào đó là tính tình của tôi không tốt, hay nóng nảy, dễ nổi giận và thường hay chửi rủa mọi người. Điều này đã dẫn đến mối quan hệ với chị dâu và bố chồng không được tốt. Đặc biệt là tôi đã đánh nhau một trận với em gái của chị dâu. Sau đó chồng của em gái đã đánh vào đầu chồng tôi bằng một viên gạch, để lại một cái lỗ to cỡ quả trứng gà trên đầu chồng tôi, lòi cả xương đầu. Em gái của chị dâu phải bồi thường cho chúng tôi 50.000 tệ và phá sản, sau đó họ trở về quê. Kể từ đó tôi và chị dâu sinh ra thù hận, cả hai chúng tôi dẫu gặp mặt cũng không nhìn nhau, cũng chẳng nói chuyện suốt 10 năm, cho rằng thực sự đến già đến chết cũng không muốn làm lành.
Tu luyện, mọi thứ đều công bằng
Về sau tôi mắc bệnh hiểm nghèo như bại liệt một phần, hoại tử đầu xương đùi và ung thư vú, nhờ tu luyện Đại Pháp nên tất cả đều đã khỏi. Thông qua việc học Pháp hướng nội tìm, tôi mới bắt đầu dần dần nhìn ra được khuyết điểm và thiếu sót của bản thân. Tôi hạ quyết tâm bắt đầu thay đổi tính cách hay đi đến cực đoan của bản thân mình, để có thể sinh ra thiện niệm chân thành từ đáy lòng. Tôi cảm ơn vô hạn sự cứu độ từ bi của Sư tôn vĩ đại, không những cứu tôi từ trong vực thẳm của địa ngục thống khổ, thoát khỏi tất cả những đau đớn bệnh tật hành hạ, mà còn dạy tôi đạo lý làm người. Tôi đối chiếu theo Pháp lý Chân – Thiện – Nhẫn, không ngừng tìm ở bản thân để loại bỏ những tư tâm, tâm chấp trước vào lợi ích và tất cả những tư tưởng xấu không phù hợp với Pháp. Thực tâm thiện đãi mỗi người mà bản thân tôi có duyên tiếp xúc, đem việc chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh đặt ở vị trí thứ nhất.
Nhờ có Pháp lý chỉ đạo của Sư tôn, tôi đã hóa giải từng chút một những mâu thuẫn khi còn là người thường. Tôi không cạnh tranh với bất kỳ ai, ngoại trừ việc cố gắng vượt qua quan niệm tính cách ngoan cố và tư tưởng phân tranh cao thấp trong con người tôi. Bất kể người khác làm tổn thương tôi như thế nào, tôi đều thiện đãi họ, trong tâm tôi chỉ có một niềm tin kiên định, hy vọng rằng đối phương có thể công nhận Đại Pháp là tốt mà được cứu. Tôi cảm thấy đây là mục đích sống của bản thân mình.
Tôi buông bỏ tâm sinh tử để thay đổi bản thân. Khi tôi làm được như thế, tôi thực sự trải nghiệm được hết sức rõ ràng sức mạnh của thiện là lớn nhất.
Sư phụ giảng:
“có từ bi có thể nóng tan cả sắt thép thì có thể làm được tốt” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)
Một người chân tu thực sự có thể giải quyết mọi mâu thuẫn và ân oán. Sư phụ đang nhìn vào tâm của chúng ta.
Tôi hiểu sâu sắc tính nghiêm túc của tu luyện, đặc biệt là phải chú ý đến cả những việc nhỏ trong cuộc sống hàng ngày, phải chú trọng mối quan hệ với người thường, dù đó là một câu nói, một hành động, hay một tư tưởng, đều trực tiếp ảnh hưởng đến thái độ của chúng sinh đối với Đại Pháp. Tôi cố gắng nỗ lực lớn nhất không làm tổn thương bất cứ một ai, chỉ có thể hóa giải mâu thuẫn, đó đều là dựa vào Pháp bảo “hướng nội tìm” mà Sư tôn giao cấp cho chúng ta. Cho dù đối diện với mâu thuẫn trước mặt có như thế nào đi nữa, tôi tìm xem lỗi của bản thân ở đâu, có tâm gì, không đi tranh cái lý bề mặt, ma tính nghiệp lực là trường không gian của bản thân, chỉ có hướng nội tìm, đặt công phu vào việc hướng tâm của bản thân lên trên, tìm ra những thiếu sót và loại bỏ nó, thì mới có thể giải thể được ma tính kia.
Trước những mâu thuẫn, nếu chúng ta chỉ hướng ngoại nhìn và thấy nó liên quan đến người khác thôi, tôi nói rằng như thế vĩnh viễn không đề cao được, hãy nhanh chóng tu tâm của bản thân, hãy đặt công phu của bản thân vào lần này, tốt hay xấu của người khác chẳng phải cũng là tự thân họ mang theo hay sao? Đừng bao giờ có tâm bất bình, bởi vì Pháp lý “Chân – Thiện – Nhẫn” đang ước chế tất cả, cho dù người khác làm tổn thương bản thân chúng ta dẫu chỉ một chút, thì đều sẽ bồi thường, đặc tính vũ trụ đang tự động cân bằng, cho nên không có ai nợ chúng ta cả. Nhưng nếu chúng ta nợ người khác, đó chẳng phải chúng ta có nghiệp lực sao? Chúng ta còn phải không ngừng tu luyện hướng lên trên, đều là lỗi của bản thân mình, hãy sửa chữa tất cả lỗi lầm, chẳng phải chúng ta cần tu đến bước cuối cùng hay sao?
Người tu luyện không sợ người khác không tốt với bản thân mình, họ càng không tốt, thì chính là cấp trở lại những thứ tốt, đây cũng chính là cơ hội tốt để đề cao và chuyển hóa nghiệp lực của chúng ta. Chẳng phải Sư phụ đã giảng về Pháp lý chuyển hóa nghiệp lực hay sao? Làm cho tất cả những điều không tốt trở thành hảo sự, lợi dụng tất cả mâu thuẫn bên ngoài để đề cao bản thân. Quý trọng mỗi một người, bởi vì phía sau mỗi người đều có thân bằng quyến thuộc và phạm vi cuộc sống, biểu hiện của chúng ta ảnh hưởng trực tiếp đến thái độ của họ đối với Đại Pháp, quyết định liệu họ có thể được cứu hay không, và điều này cũng có quan hệ trực tiếp đến sự đề cao của chúng ta.
Hóa giải ân oán
Vào ngày sinh nhật của bố chồng, tôi buông xuống cái tâm chấp vào thể diện, trước mặt mọi người đã cúi đầu chào chị dâu, chủ động nói chuyện với chị ấy, nhưng chị dâu quay mặt đi. Tôi lại đi vòng qua phía bên kia của chị ấy và cười chào chị, chị dâu tỏ vẻ bực bội hừ một tiếng, lườm tôi rồi bỏ đi. Mọi người xung quanh đều nhìn tôi và mỉm cười, họ biết rằng vì tôi tu luyện Đại Pháp nên mới thay đổi như vậy.
Về sau tôi chủ động giúp chị dâu làm việc, mặc dù bị chị dâu phớt lờ, nhưng tôi biết rằng đó đều là do trước đây bản thân tôi đã làm tổn thương chị ấy quá sâu sắc. Tôi muốn chị ấy công nhận Đại Pháp tốt, để được cứu độ, và không bỏ lỡ cơ duyên vạn cổ này. Cho nên tôi thật tâm đối xử tốt với chị ấy, mỗi một lần đều hướng nội tìm, mở rộng khả năng chịu đựng trong tu luyện của bản thân, và hành vi cũng phải làm được, cho đến khi chị ấy nguôi giận. Chị dâu nhìn thấy sự chân thành của tôi, nên đã dần dần thay đổi thái độ đối với tôi. Chị cũng biết rằng sự thay đổi của tôi là nhờ tu Đại Pháp, nên chị bắt đầu nhìn nhận Đại Pháp tốt.
Con trai của chị gái thứ hai của chị dâu bị khối u não ác tính trên thân não, u thần kinh đệm. Sau khi phẫu thuật, dây thần kinh mặt bị liệt, miệng bị méo và mắt cũng lệch nên không nói được, không đọc sách được, tay chân cũng không hoạt động. Bác sĩ nói rằng cậu ấy chỉ sống nhiều nhất là ba hoặc năm tháng nữa thôi. Gia đình cậu ấy đã bán nhà, đất và xe để trả tiền chữa trị, sau đó chuyển đến nhà chúng tôi cậy nhờ chị dâu giúp đỡ. Vì vậy chị dâu tìm gặp tôi và nói: “Cả hai bệnh nan y của em nặng đến như thế đều đã khỏi, người khác có thể không biết, nhưng chúng ta là người một nhà, nên chị biết đây là sự thực, Pháp này vô cùng kỳ diệu. Chị muốn nhờ em dạy cháu trai luyện công, em xem liệu có được không. Gia đình chị không cầu mong có thể khỏe lại, vì cháu trai bệnh rất nặng, đã không còn thuốc nào có thể chữa được, chỉ mong cháu luyện công, có thể sống thêm vài ngày, cháu trai chỉ mới 29 tuổi thôi.” Tôi nói: “Đại Pháp là toàn năng, chỉ cần cậu ấy chân tu thì nhất định có thể khỏe.” Và thế là, tôi và hai vị đồng tu khác dạy cậu ấy luyện công, sau vài ngày đã xuất hiện kỳ tích. Luyện công đến ngày thứ năm, tất cả thuốc đều ngừng uống, cậu ấy không chỉ có thể nói chuyện bình thường, mà miệng và mắt bị lệch cũng trở lại bình thường. Hơn nữa còn có thể giặt quần áo, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa v.v, mọi sinh hoạt đều có thể tự làm. Bây giờ cậu ấy đã tu luyện được 10 năm.
Bởi vì cậu ấy luyện công được khỏe mạnh, nên tất cả người thân và chị em trong gia đình cậu ấy đều vô cùng biết ơn Sư phụ, biết ơn Đại Pháp. Họ cũng không ngừng nói với người khác về sự kỳ diệu và tốt đẹp của Đại Pháp, đồng thời cũng tha thứ cho tôi về những thiệt hại đã gây ra cho họ trước đây. Tôi biết đây là sự an bài khéo léo của Sư tôn từ bi vĩ đại, giúp tôi hóa giải ân oán lớn nhường ấy, tôi thật sự rất cảm ơn Sư phụ. Chúng ta đều biết rằng hóa giải mâu thuẫn và ân oán biểu hiện trên bề mặt của con người, đó là sự đối ứng từ không gian khác, do đó ân oán ở không gian khác cũng đều được thiện giải rồi. Bản thân chúng ta cũng đang không ngừng đề cao.
Quay trở lại nói chuyện của bố chồng, ông ở phòng chăm sóc đặc biệt suốt cả ngày lẫn đêm, nhưng vẫn không khỏe lại, giám đốc bệnh viện và các bác sỹ hội chẩn nói rằng bố chồng bị suy tim, suy thận, gan không sản sinh máu, do đó huyết áp không tăng lên được, phổi cũng bị nhiễm trùng, nghiêm trọng nhất là túi mật, sỏi đang chặn trong đó nên không thể phẫu thuật. Bác sĩ nói rằng giống như ung thư tuyến tụy vậy, đã không thể chữa trị, năm cơ quan nội tạng đều không hoạt động, chỉ có não là còn thanh tỉnh. Họ nói người nhà hãy mau chuẩn bị áo liệm làm đám tang, và nhanh chóng đưa người bệnh từ phòng chăm sóc đặc biệt trở về nhà. Người trong nhà cũng khẩn trương thông báo cho anh chồng thứ hai đang ở xa đi máy bay về gấp, cũng như các thành viên khác trong gia đình.
Anh chồng thứ hai vì mắc nợ quá nhiều nên phải đi nơi khác ở, trong đó cũng có tiền của gia đình tôi, tôi và chồng gần như suýt ly hôn vì điều này. Sau đó, đều là nhờ tu luyện Đại Pháp, tôi mới có thể buông tâm oán hận. Lúc xảy ra dịch Sars, tôi đã nhận và giúp đỡ khi họ đến cậy nhờ tránh dịch Sars. Con gái của anh chồng thứ hai đến nhà tôi và ở lại khoảng một tháng. Cháu gái thấy rằng tôi rất tốt với cô ấy, và cũng công nhận Đại Pháp tốt, nên đã học các động tác cùng với tôi. Khi rời đi còn cầm theo một quyển Chuyển Pháp Luân, nhưng cháu gái không có thực sự tu luyện.
Ở tuổi 20, cháu gái không có ai quan tâm và dạy dỗ, bố mẹ ly dị, và cô trở thành đối tượng bị lừa dối. Cô quen với một người đàn ông đã có gia đình, và sinh được một con trai. Chỉ sau ba ngày, đứa bé bị người đàn ông ấy bắt đi và bỏ mặc cô. Ngày ngày cô nhớ con và thống khổ khôn nguôi, bản thân đã khóc hơn nửa năm. Cô cũng là một cô gái có cá tính đặc biệt, cuối cùng vì không muốn chịu đựng nỗi đau địa ngục dày vò nên quyết định không sống nữa. Trong lúc này, cô chợt nhớ đến quyển sách “Chuyển Pháp Luân” mà tôi đã tặng. Sau khi đọc xong, cô lập tức hiểu ra vì sao mà cuộc đời của bản thân mình lại khổ thế này, rồi cô buông bỏ niệm đầu tự tử, và quyết định tu luyện Đại Pháp. Về sau cô khóc trong khi điện thoại nói chuyện với tôi, rằng Sư phụ thực sự đã cứu mạng cô ấy, và cô cũng quyết định sẽ tu Pháp này.
Nhưng anh chồng thứ hai hoàn toàn không biết điều này, còn mắng tôi không nên dạy con gái anh ấy luyện công. Sau này vì giảng chân tướng mà cháu gái bị bức hại, rồi bị kết án bốn năm tù và hết hạn vào tháng 3 năm 2018. Đối diện với tà ác, cô ấy kiên định không lay động, từ đầu đến cuối không bị “chuyển hóa”. Sau này anh chồng cũng biết được nguyên nhân, nhưng anh ấy đối với tôi vẫn lo lắng canh cánh trong lòng.
Niệm Đại Pháp hảo, bố chồng chuyển nguy thành an
Sau khi bố chồng trở về, chúng tôi đưa ông đến bệnh viện huyện nhưng họ không nhận, vì không nhẫn tâm đưa ông về nhà, nên lại tìm một bệnh viện Trung Y khác để ông ở lại. Thân bằng quyến thuộc nghe nói về bệnh trạng của ông cũng đều gấp rút đến thăm. Mọi người đều tận mắt thấy huyết áp hạ thấp, vì từ Cáp Nhĩ Tân đưa ông về nhà bằng xe cứu thương của bệnh viện, và lo lắng trên đường xảy ra sự cố, nên phải chích một loại thuốc đặc biệt giúp tăng huyết áp tạm thời. Bác sỹ của bệnh viện Trung Y xem xong bệnh lý rồi nói: “Thế này vẫn chưa kết thúc sao?” Cũng khẩn trương gọi người nhà đến để thông báo tình trạng bệnh nguy kịch. Họ hàng và người nhà đều nhìn chằm chằm vào huyết áp đang ở mức hơn 120 bắt đầu giảm trở lại, ai cũng biết rằng thuốc không có hiệu quả nhưng không có biện pháp nào khác nữa.
Trong khoảng thời gian đó, tôi từng điện thoại cho chị Bảy, một người bạn thân đã hiểu chân tướng, và nói với chị ấy về tình trạng bệnh của bố chồng. Chị Bảy nói với tôi: Em quên rồi à? Khi thuốc không hiệu quả, hãy nói ông nhanh chóng niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”! Chẳng phải Đại Pháp là siêu thường hay sao? Bây giờ chỉ có Sư phụ Đại Pháp của các em mới có thể cứu ông, em mau mau nói ông niệm đi nhé. Bởi vì mọi người ở đó đông quá, mà bệnh của bố chồng lại nặng như thế, tôi e rằng người khác không hiểu, sẽ nói đầu óc tôi lảm nhảm. Chị Bảy bị ung thư gan, và hội chứng thận hư, sau khi xạ trị thì không còn thuốc gì có thể trị được nữa, nên mỗi ngày chị niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, cũng không ngừng nói với người khác về sự tốt đẹp của Đại Pháp. Sau đó kỳ tích xuất hiện, tất cả bệnh của chị đều khỏi, cho nên chị hiểu được một cách sâu sắc thế nào là sự kỳ diệu của Đại Pháp.
Khi đến giờ cơm tối, tất cả mọi người đều đi ra quán dùng bữa, tôi chủ động muốn ở lại để chăm sóc bố chồng. Mấy ngày đó, tôi chăm sóc lau dọn phân và nước tiểu. Tôi thấy mọi người đi rồi, liền nói với bố chồng: Bệnh của bố rất nặng, nếu không thì đã không thể bị giày vò như thế này. Lúc này chỉ có duy nhất Sư phụ có thể cứu mạng bố. Bây giờ bố hãy nhanh chóng thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, và đừng nghĩ đến bất kỳ điều gì khác. Bố chồng nghe xong, lập tức niệm lớn tiếng: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Tôi cũng niệm cùng ông.
Sau khi tôi kết hôn, bố chồng sống cùng nhà với anh trai và chị dâu. Về sau bố chồng cưới vợ kế và họ sống với nhau bảy năm. Lúc ấy không có chị dâu bên cạnh, nên tôi sẵn sàng làm mọi việc để giúp đỡ bố chồng vào bất kể thời gian nào, vì lúc đó tôi đã tu luyện rồi, trong cuộc sống cũng muốn bằng mọi cách có thể chăm sóc bố mẹ chồng. Sau khi hoại tử đầu xương đùi của tôi hồi phục, tôi đi bộ khập khiễng, thân thể cũng bị lão hóa. Thông qua việc tu tâm và thiện đãi bố mẹ chồng, và hóa giải một số sự việc nhỏ với hàng xóm, tôi đã không ngừng tu bản thân. Sau đó, trạng thái khó chịu của thân thể trong suốt một thời gian dài đã tiêu mất hoàn toàn, chân cũng khỏi hẳn, và đi bộ bình thường trở lại như mọi người. Tôi vô cùng ngạc nhiên, bản thân chú ý tu từng ý từng niệm trong những việc nhỏ, nhưng không ngờ lại có thể giải quyết được những vấn đề lớn như thế. Điều này nói lên tu luyện thực sự không phải là chuyện nhỏ.
Về sau, mẹ chồng cũng lại qua đời, bố chồng ở lại nhà chúng tôi hai năm, rồi ông lại tìm một người vợ khác, sau nửa năm thì bà lại mất, lúc này ông chỉ muốn sống riêng một mình. Chồng tôi giận bố mình, vì ông yêu cầu anh cả bán nhà rồi không còn nơi nào để ở, sau đó ông lại muốn xây một ngôi nhà nhỏ tạm trên mảnh đất của chúng tôi. Lúc ấy chồng tôi từ chối, và tôi đã thuyết phục anh ấy đồng ý. Bố chồng có khoảng năm mẫu đất nông nghiệp đều cho anh cả canh tác trong nhiều năm qua, mặc dù ông sống trong nhà tôi, nhưng ông cũng không cho chúng tôi canh tác. Những người khác đều nói rằng bố chồng tôi thật không công bằng, chúng tôi đang chăm sóc ông ấy trong cuộc sống như thế, ông ấy không nên đối xử với chúng tôi như vậy. Tôi chiểu theo Chân – Thiện – Nhẫn tu bản thân mình, không ngừng khuyên chồng, việc chăm sóc người lớn tuổi là đạo lý hiển nhiên phải làm, bố già rồi, làm việc gì có đi đến cực đoan cũng là bình thường, rốt cuộc thì bố cũng đã vất vả nuôi dưỡng anh trưởng thành, điều ấy cũng không dễ dàng gì. Cho cái gì hay không cũng đều là những thứ của bản thân bố phải không? Lại không cho anh, anh giận gì đây? Sau khi chồng nghe tôi nói như vậy đã đối xử với bố ngày càng tốt hơn.
Bố chồng tuổi tác cao rồi, chúng tôi muốn ông đến ở cùng để thuận tiện chăm sóc, ông nói: Nhà của bố không còn, đất cũng không còn. Trước mặt chồng tôi và con gái của anh cả, bố chồng tính toán xem ông đã đưa bao nhiêu tiền cho anh cả trong những năm qua. Ông nói mấy năm trước, khi chúng tôi nghèo nhất, ông đã âm thầm đưa cho gia đình anh cả hàng chục ngàn tệ, và bây giờ không thể lấy tiền lại được. Chồng về nhà và nói với tôi điều này, tôi thực sự cảm thấy thế nào là “đau lòng”, tôi ôm chặt ngực và trong lòng nghĩ: Mấy năm qua, tôi đối với bố chồng tốt như thế, chăm sóc ông, giúp ông làm bao nhiêu việc trong cuộc sống. Nhà tôi nghèo, ngay cả 100 tệ ông cũng không cho tôi vay. Gia đình anh cả dù chỉ một lần cũng không giúp ông nhưng lại lén lút lấy đi hàng chục ngàn tệ. Sao ông có thể đối xử với tôi như vậy? May mà có Đại Pháp, nên tôi hiểu được tất cả mọi chuyện đều có duyên cớ.
Sư phụ giảng:
“Pháp Lý của vũ trụ rất công bằng.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney [1996]).
Thực ra chẳng ai nợ ai cả. Nếu chúng tôi không đối xử tốt với bố chồng, thì đến chết ông cũng sẽ không nói ra. Bố chồng nói: Bố chẳng còn gì cả, sao có thể đến nhà của con đây? Tôi nói: Nuôi dưỡng bố là việc chúng con nên làm, và chúng con không muốn gì cả. Thực ra, căn bản là bố chồng không có nghĩ rằng bệnh của tôi nặng như thế đã khỏi, không nghĩ rằng gia đình tôi có thể sống tốt, không nghĩ rằng chúng tôi có thể đối xử tốt với ông như thế, càng không nghĩ rằng sẽ đến dưỡng già ở nhà chúng tôi. Tất cả những thay đổi này là bởi vì tôi tu luyện Đại Pháp.
Mùa thu năm ngoái, chúng tôi đón bố chồng về nhà, thêm một người, là thêm không ít sinh hoạt. Hơn nữa, bản thân bố chồng thích chọn lựa, tôi càng phải chăm sóc ông cẩn thận hơn. Vì vậy mà bố chồng đặc biệt bội phục Đại Pháp, ông thường nói, có thế nào cũng không nghĩ rằng tính tình của tôi lại thay đổi như thế. Ông luôn luôn nói Đại Pháp thật kỳ diệu. Vì tôi đối tốt với ông, cho nên ông thường nói với mọi người rằng Đại Pháp tốt.
Bây giờ chúng tôi tận mắt nhìn thấy huyết áp từ hơn 120 giảm xuống còn 90. Lần này vừa niệm Đại Pháp hảo, huyết áp lập tức bắt đầu tăng lên, đợi người nhà từ quán ăn trở về, huyết áp đã tăng đến 106. Anh cả về đến và nhìn một cái, ngạc nhiên mãi không thôi, ngay cả nói cũng không thể. Bác sỹ ở Cáp Nhĩ Tân nói rằng gan đã không sinh ra máu, phòng chăm sóc đặc biệt có chích thuốc tốt thế nào thì huyết áp cũng không tăng, chuyện gì xảy ra đây? Tôi nói rằng đó là nhờ niệm Đại Pháp hảo, ông ấy nói, thật là quá kỳ diệu. Nhiều thân bằng quyến thuộc cũng đều tận mắt chứng kiến kỳ tích này, biết rằng bố chồng tôi đã thoát khỏi nguy hiểm. Họ đều nói Đại Pháp vô cùng kỳ diệu, thật sự là không phục không được, cố gắng trong thời gian một bữa ăn, bệnh của bố chồng đã khỏi. Hơn nữa, huyết áp cũng không ngừng tăng lên đến 130. Tôi khuyến khích bố chồng niệm Đại Pháp hảo ở trong tâm, ông gật đầu nhiều lần và nói sẽ niệm.
Bố chồng cảm thấy bản thân khỏe rồi, nên âm thầm tự ý rút bỏ ống túi mật, mọi người trong gia đình biết chuyện rất giận, chồng tôi cũng tức giận. Sau tất cả mọi chuyện, bố chồng ở lại nhà chúng tôi, chồng tôi còn phải đưa ông đi Cáp Nhĩ Tân đặt lại ống túi mật, tốn hết 7.000 – 8.000 tệ. Chồng tôi cũng xót tiền, tôi khuyên anh ấy đừng giận, không có chuyện gì ngẫu nhiên cả, nếu phải chi tiền thì chi tiền thôi, không thể nhìn bố sưng phù đến chết được, ông lớn tuổi như thế, muốn rút ống thì cứ rút ống, hãy buông tâm xuống mà bình tĩnh lại, có thể bố khỏe rồi nên không cần đặt ống nữa. Chồng tôi nghe xong cũng không giận nữa. Ngày hôm sau kiểm tra và nói tất cả đều bình thường, tốt rồi, không cần đặt ống. Chỉ trong vài ngày, bố chồng đã được xuất viện. Sau khi trở về nhà, chúng tôi tận tâm chăm sóc ông, và mở băng thâu âm giảng Pháp của Sư phụ cho ông nghe mỗi ngày. Chẳng mấy hôm, ông lại đi ra ngoài dạo phố bình thường. Bên cạnh đó, ông cũng không ngừng nói với mọi người về sự tốt đẹp và kỳ diệu của Đại Pháp.
Người thân hiểu chân tướng và bước vào tu luyện
Chị dâu cả và con gái nói chuyện qua Wechat rằng: “Nhà chúng tôi lại xuất hiện kỳ tích.” Bởi vì năm ngoái, họ đều có mặt khi bố chồng đang trong tình trạng nguy kịch, và họ đã tận mắt thấy sức mạnh của Đại Pháp nhiều lần. Chị của chị dâu gặp tôi liền nói: “Kỳ tích lại xuất hiện ở nhà của em.” Ngày hôm ấy, những người dân trong làng đều chú ý đến bệnh tình của bố chồng, rằng ông mắc bệnh hiểm nghèo không trị được, đều nghĩ xem lo hậu sự cho ông thế nào đây, ai ai cũng biết như thế. Nhưng đột nhiên ông khỏe lại, mới mấy ngày đã có thể xuất viện, điều đáng nói là mọi người đều biết rằng đó là nhờ niệm Đại Pháp hảo. Bởi vì gia đình tôi và trong làng đều xuất hiện rất nhiều kỳ tích về những trường hợp bệnh viện chữa không được, nhưng nhờ có niềm tin vào Đại Pháp mà đã được cứu sống. Trước những sự thật này, mọi người đều nói Đại Pháp vô cùng kỳ diệu, không tin cũng không được.
Thông qua lần này, mọi người xung quanh và bố chồng đều nhìn thấy sự thành tâm của tôi, thấy rằng Đại Pháp đã thay đổi tôi, cũng thấy được tôi đã không ngừng khuyên chồng đối xử tử tế với bố anh ấy, vì đây cũng là bổn phận làm người. Trong quá trình cứu bố chồng thoát khỏi bệnh nguy kịch, gia đình chồng và thân bằng quyến thuộc đều nhìn thấy vợ chồng tôi không hề ngại dơ bẩn, thành tâm chăm sóc ông, cũng nhìn thấy chồng tôi trên tay cầm từng nghìn từng nghìn tệ để chi phí nhưng không có chút mảy may nào oán giận hay bất mãn. Hơn nữa cũng không có tâm sợ tốn tiền, dẫu chỉ còn một tia hy vọng cũng phải cứu sống bố chồng cho bằng được. Tôi bỏ đi cái tâm ích kỷ sợ ông sống chung sẽ tạo thêm phiền phức cho bản thân mình. Tôi thật tâm mong ông khỏe mạnh, nên mới nói ông niệm Đại Pháp hảo để được cứu mạng. Kỳ thực, đó cũng là đang tu từng ý từng niệm, từng hành động của bản thân mình, vì người khác cũng đều đang nhìn vào chúng ta.
Có hai vị đồng tu bên cạnh, đã tham dự lễ cưới trong làng hai lần, đều nghe những người trong buổi tiệc bàn luận về việc sau khi tôi tu Đại Pháp đã đối xử tốt với người già ra sao. Trước sự thật như vậy, không thể không bội phục Đại Pháp, người luyện công thật là tốt. Gia đình của chị dâu đã mở công xưởng lớn làm ăn lâu năm, tiếp xúc với rất nhiều bạn bè, họ đều biết tôi tu luyện Pháp Luân Công. Trong bệnh viện, một người bạn thân của anh cả, ở trước mặt tôi mà nói với chị dâu rằng: “Tôi thấy hai vợ chồng họ đối với ông lão tốt quá, có thể làm được như vậy, tôi thấy họ thật giỏi.” Chị dâu cũng gật gật đầu nói đúng như vậy đó. Anh chồng thứ hai nhìn thấy tôi tận tâm chăm sóc bố của anh ấy, đối xử tốt với ông như thế, vì anh ấy đi xa nhiều năm qua, không thể chăm sóc cho bố, do đó anh ấy cũng thay đổi thái độ với tôi.
Chồng thấy tôi đối xử tốt với bố anh ấy, không sợ dơ, bố chồng muốn ăn món gì thì tôi nấu món nấy. Anh biết tôi còn kỹ tính hơn anh, nhưng về mặt lợi ích cũng đều không nói gì cả, mỗi ngày đều vui vẻ. Mối quan hệ với chị dâu cũng trở nên rất hòa thuận, nhìn thấy thiện tâm của tôi được tu xuất ra từ trong Đại Pháp, cũng một lần nữa nhìn thấy kỳ tích của Đại Pháp xuất hiện trên thân thể của bố mình. Anh ấy cũng nói với người khác về sự kỳ diệu của Đại Pháp, rằng: “Sự thật hiển nhiên ở đó, chúng ta không tin có được không?” Anh đối với tôi cũng rất tôn trọng, trước đây trong lúc nói chuyện anh hay mắng người, bây giờ ngay cả nói chuyện cũng nhỏ giọng và tâm bình khí hòa.
Lần nọ, tôi vô tình nghe thấy chồng nói chuyện điện thoại với bạn ở trong phòng, anh ấy khen tôi rất tốt. Anh ấy từng mắng chửi mọi người, uống nhiều rượu rồi quậy phá, còn cầm dao chặt chém các vật dụng trong nhà. Khi tôi thành tâm thiện đãi anh ấy, anh ấy đã thay đổi, đây là uy lực của Đại Pháp, là từ bi hồng đại của Sư tôn. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc sống của gia đình tôi có thể trở nên bình hòa như thế này.
Càng đáng mừng là sau khi bố chồng hết bệnh, chị dâu và em gái mà trước đây đánh nhau với chúng tôi đều bắt đầu chính thức bước vào tu luyện. Khi bố chồng đang trong tình trạng nguy kịch, họ đều có mặt ở đó, họ đã tận mắt chứng kiến nhiều lần kỳ tích xuất hiện nên có lòng tin vào Đại Pháp. Do chồng của em gái chị dâu vẫn nhớ oán hận của năm ấy nên không cho luyện, nhưng chị dâu và các chị em nói rằng theo quan điểm của họ, tôi đã thay đổi, không còn có cái tâm không tốt như trước đây nữa, dẫu một chút cũng không còn. Tôi đối xử với họ rất gần gũi, không tính toán so đo bất cứ điều gì, cũng thành tâm xuất phát tự đáy lòng mong họ được tốt. Tôi biết rằng lời nói và hành động của bản thân mình đặc biệt quan trọng đối với họ, cho nên tôi cũng âm thầm ngăn bố chồng muốn đòi lại đất và đòi lại tiền của nhà anh cả. Em gái của chị dâu hạ quyết tâm tu luyện, bây giờ chồng của em gái không còn ngăn cản nữa. Chị dâu cũng khuyên em gái thứ tư bước vào tu luyện trong mùa thu năm ngoái. Cô ấy bị tiểu đường, nhồi máu não, teo tiểu não, hay bị choáng và ngẩn người ra, phải tiêm insulin bốn lần mỗi ngày, tay cô không linh hoạt. Cô đến nhà chúng tôi luyện công được 21 ngày thì hoàn toàn khỏe trở lại, tinh thần cũng minh mẫn hẳn ra. Bây giờ cô ấy sinh sống và làm việc bình thường như mọi người. Hơn một năm trước, cô ấy bỏ tiêm insulin, giảm thuốc và sau đó không còn uống thuốc nữa. Chị thứ hai của chị dâu đã tu luyện được mấy tháng. Như thế đó, toàn bộ bốn chị em gái trong gia đình chị dâu đều bước vào tu luyện, mọi bệnh tình của họ cũng đều đã khỏi. Bây giờ vào mỗi thứ bảy và chủ nhật, họ đến chỗ chúng tôi để cùng luyện công, và mỗi người đều nói về kỳ tích của Đại Pháp đã xuất hiện trên thân thể bản thân họ như thế nào. Con gái của chị dâu nói: Con thật là phục các dì, bệnh của từng người nặng như thế, nay nhờ luyện công mà khỏi hẳn. Thế là, hai mẹ con chị dâu và các chị em khác, mỗi người đều mượn một quyển “Chuyển Pháp Luân” để đọc. Thỉnh thoảng anh cả cũng cùng đọc sách với chị dâu.
Cá nhân tôi nhận thấy rằng trong tu luyện, đầu tiên phải chú trọng tu tốt bản thân mình, phải đặt công phu vào trong suy nghĩ, đặc điểm của Pháp Luân Công chẳng phải là: “Xoáy vào độ bản thân, xoáy ra độ nhân” (Bài giảng thứ năm – Chuyển Pháp Luân). “Xoáy vào độ bản thân” tôi ngộ là phải hướng nội tìm, thì những sinh mệnh ở trong phạm vi của thân thể bản thân mình mới có thể được cứu. Thể ngộ của tôi trong nhiều năm qua là, cho dù đã phá trừ được bức hại tà ác, bao gồm phương diện nghiệp bệnh trên thân thể, bao gồm phương diện gia đình, bao gồm bất kỳ mâu thuẫn giữa người với người, tôi đều chú trọng đối chiếu Pháp mà tu từng suy nghĩ của bản thân mình. Tôi đặt công phu vào việc dùng Pháp để thay đổi bản thân, tu xuất thiện tâm từ tận đáy lòng, lợi dụng tất cả mâu thuẫn bên ngoài để chuyển hóa nghiệp lực, đồng thời đề cao bản thân để cứu độ chúng sinh. Chỉ có tu tốt bản thân mới có thể làm tốt việc cứu người.
Kỳ thực, những chuyện nhỏ trong cuộc sống hàng ngày, bao gồm từng ý từng niệm của bản thân, phải ở trong Pháp của Sư phụ mà thực sự chủ động thay đổi tính cách, quan niệm, buông bỏ danh lợi tình của bản thân, thì mới không tu trong bức hại của tà ác. Không có sự tồn tại của cựu thế lực, chẳng phải chúng ta cũng phải tu bỏ chấp trước, đạt đến tiêu chuẩn của Pháp, mới có thể đề cao lên hay sao?!
Bởi vì tôi đã nỗ lực tu tâm của bản thân trong một thời gian dài, nên hai năm gần đây, tôi nhận thấy mình gần như đã tu bỏ được những vật chất xấu trong nóng giận, phiền muộn, và oán hận v.v. Đây có thể là biểu hiện trong một tầng thứ nhất định. Khi bỏ đi các tâm, mặc dù là đau thấu tận tâm can và xương cốt, nhưng tôi đã trải nghiệm được cảnh giới tuyệt vời trong việc hướng nội tìm và tu bản thân.
Những chia sẻ trên vì giới hạn trong tầng thứ của bản thân, nếu có chỗ nào không phù hợp, mong đồng tu từ bi chỉ rõ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/1/15/368772.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/7/6/178332.html
Đăng ngày 14-10-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.