Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 28-06-2019] Tôi là một giáo viên đã nghỉ hưu và tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Đại Pháp đã nâng cao tiêu chuẩn đạo đức và cảnh giới tư tưởng của tôi. Chính Đại Pháp đã thanh lọc tâm trí và trái tim tôi, và chỉ đạo tôi hành xử như thế nào trong cuộc sống hàng ngày.
Từ bỏ cơ hội nhận một căn hộ
Nhiều năm trước, khi tôi còn đang làm việc, các nhân viên ở trường thường được chính quyền địa phương phân nhà. Tôi đã háo hức đợi đến lượt mình.
Tôi sống ở phía đông của thành phố, nhưng trường học của tôi ở phía tây. Việc đi làm xa mất rất nhiều thời gian. Ngoài ra, giờ học lại bắt đầu sớm và kết thúc vào buổi tối muộn. Ngày làm việc dài và đi lại mất nhiều thời gian thực sự là khó khăn đối với tôi. Căn hộ mới này rất gần trường học và nó rộng rãi. Tôi thực sự muốn có được nó. Nhưng sau đó, hiệu trưởng đã nói chuyện với tôi một ngày và hỏi liệu tôi có thể từ bỏ cơ hội này không, vì chỉ tiêu phân nhà ở rất khan hiếm.
Tôi đã không dễ dàng đưa ra quyết định từ bỏ này. Trên thực tế, giá của căn hộ đó đã tăng mạnh trong những năm gần đây và tôi vẫn tiếp tục dành nhiều giờ để đi lại mỗi ngày. Nhưng dưới sự chỉ dẫn của Đại Pháp, tôi không hối hận về quyết định của mình.
Không quan tâm đến việc được đề bạt
Mỗi năm, trong trường của chúng tôi đều có cơ hội cho một giáo viên giỏi được thăng tiến lên một vị trí cao hơn. Đây là một cơ hội hiếm có và rất có giá trị về thanh danh. Nhưng trong mỗi bộ môn, số lượng giáo viên được đề bạt chỉ là một người.
Lần này, tôi đã có cơ hội được thăng tiến, nhưng tôi đã cưỡng lại sự cám dỗ của danh tiếng và lợi ích cá nhân, và trao cơ hội cho một đồng nghiệp khác là người thực sự muốn có được sự thăng tiến này. Nhiều người trong trường rất ấn tượng với quyết định này của tôi.
Tôi đã ứng cử vào một vị trí khác, nhưng lại bị chặn. Ban lãnh đạo nhà trường cũng yêu cầu tôi không chống lại quyết định của họ. Tôi hơi khó chịu với tình huống này, nhưng tôi đã tự nhắc nhở rằng tôi là một đệ tử Đại Pháp và tôi luôn phải đồng hóa với nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.
Tôi đã bình tĩnh lại và mỉm cười nói với ông hiệu trưởng: “Anh không nhớ rằng tôi tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn sao? Đừng lo lắng, tôi sẽ không kháng cáo quyết định đó đâu”.
Trả lại phí dạy kèm thêm
Tôi từng là một giáo viên khoa học và dạy các học sinh năm cuối tại một trường trung học. Kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996, tôi không còn thu phí dạy thêm cho học sinh nữa.
Một giáo viên yêu cầu tôi dạy thêm một bài mỗi ngày, nhưng tôi không biết rằng tôi sẽ được trả thêm tiền. Vì vậy, về sau khi người giáo viên này đưa tiền cho tôi, tôi cảm thấy rất xấu hổ. Dạy học sinh cho tốt là nghĩa vụ của tôi và tôi cảm thấy việc thu thêm học phí cho các bài học thêm là không đúng.
Là một người tu luyện, tôi cảm thấy rất tệ khi lấy tiền, vì vậy tôi đã mua một ít bút và đưa chúng cho các em học sinh. Tôi nghĩ rằng nếu tôi trả lại tiền cho các em, thì có thể chúng sẽ không bằng lòng với những giáo viên đã thu thêm học phí.
Hàn gắn mâu thuẫn với mẹ chồng
Mẹ chồng tôi đưa tôi đi xem những căn phòng mà bà đã chuẩn bị cho tôi trước khi tôi kết hôn vào tháng 1 năm 1988. Một căn phòng có mùi kinh khủng, với hơn chục con gà chạy xung quanh. Phòng kia thì rất nhỏ và bẩn. Bà hỏi tôi liệu chúng có ổn với đám cưới của chúng tôi hay không?
Tôi không cầm được nước mắt, và chỉ gật đầu. Những lời nói và hành vi của mẹ chồng làm tôi tổn thương sâu sắc. Kiểu sỉ nhục này khiến tôi chán ghét bà. Trên thực tế, mẹ chồng tôi có nguồn tài chính dư dả vì bà là một quan chức trong chính quyền địa phương. Vì sự oán giận mạnh mẽ của tôi đối với mẹ chồng, mà sức khỏe của tôi ngày càng tồi tệ và tôi không thể mang thai trong bảy năm. Không có gì để nói, chúng tôi đã ở riêng sau khi kết hôn.
Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, sự phẫn nộ của tôi đã dần tan biến. Khả năng chịu đựng của tôi tăng lên theo thời gian. Từ việc ép buộc bản thân phải chịu đựng, thì hiện giờ tôi biết đối xử tử tế với mẹ chồng, mà không có bất kỳ sự kháng cự nào.
Đại Pháp đã giải quyết rất nhiều mâu thuẫn trong gia đình tôi và tất cả chúng tôi đều sống hạnh phúc và hòa thuận. Tôi chuyển đến một thành phố khác sau khi tôi nghỉ hưu. Tôi cũng muốn mẹ chồng sống với vợ chồng chúng tôi, vì bà đã hơn 80 tuổi. Nhưng bà đã quen sống một mình nên không muốn chuyển đến sống cùng chúng tôi nữa.
Tôi đã thảo luận việc này với chồng tôi và chúng tôi quyết định mua cho mẹ một căn hộ ở cùng khu phố với chúng tôi, chúng tôi đã chi khoảng một triệu nhân dân tệ. Mẹ chồng tôi đã rất phấn khích và nói với tôi: “Mẹ biết con thật lòng đối tốt với mẹ. Mẹ cũng sẽ đối xử tốt với con như thế”.
Sau đó, bà nói với tôi rằng bà muốn đưa tất cả số tiền tiết kiệm của bà cho chúng tôi. Tôi đã chân thành từ chối lời đề nghị của bà. Nhưng tôi cũng rất hạnh phúc vì bà đã tin tưởng tôi.
Con xin cảm tạ Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đã giúp tôi xóa bỏ sự oán giận và để trái tim tôi tràn ngập ánh sáng của Chân-Thiện-Nhẫn.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/6/28/389260.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/15/178902.html
Đăng ngày 16-10-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.