Bài viết của Hân Vũ, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 12-07-2019] Mẹ tôi 73 tuổi và đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, còn được gọi là Pháp Luân Công, kể từ mùa xuân năm 1997. Chứng kiến mẹ tôi hạnh phúc và sức khỏe tuyệt vời thế nào, tôi cảm thấy rất hài lòng và may mắn. Mặt khác, bà đã bị bức hại hết lần này đến lần khác trong suốt 20 năm qua.
Tôi hiểu rõ bản chất xấu xa của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Lúc đầu tôi chỉ biết rằng Đại Pháp là tốt. Nhưng mẹ tôi tin chắc vào Đại Pháp và những thể ngộ của bà trong việc chứng thực Pháp đã giúp tôi tìm hiểu Đại Pháp ở mức độ lý trí hơn. Đại Pháp không chỉ giúp mọi người trở lại khỏe mạnh, mà còn có một ý nghĩa lớn hơn, đó là đưa sinh mệnh quay trở về nguồn cội.
Như tôi có thể nhớ, cha tôi đã làm việc trong quân đội ở một vùng xa xôi. Mẹ tôi phải chăm sóc tôi và em gái trong khi làm việc toàn thời gian. Điều đó rất mệt mỏi đối với mẹ và kết quả là bà đã bị rất nhiều chứng bệnh. Mẹ bị đau lưng và chân nghiêm trọng đến nỗi khi đó bà đã không thể ra khỏi giường. Bà đã thử điều trị cả Tây y và Trung y, nhưng có rất ít tiến triển. Tôi vẫn nhớ mẹ tôi bị ốm nặng khi tôi học lớp ba. Trong khi tất cả các bạn cùng lớp của tôi chơi bên ngoài sau giờ học, tôi thì lại khóc trong lớp, tưởng tượng rằng sẽ mua cho mẹ một chiếc xe lăn khi tôi lớn lên.
Tôi vừa mới tốt nghiệp và bắt đầu làm việc ở một thành phố khác khi mẹ tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào mùa xuân năm 1997. Tôi về nhà và thấy rằng mẹ tôi đã hồi phục sức khỏe, và bà rất sung sức. Mỗi ngày mẹ dậy lúc 3:00 để tham gia luyện công nhóm, và sau đó bà đạp xe đến các làng cách đó hàng chục dặm để giúp hồng Pháp. Tôi đã chứng kiến sức mạnh của Đại Pháp và hiểu rằng tôi không còn cần phải lo lắng về mẹ nữa. Cuộc sống thấy rất vui vẻ và đầy hy vọng.
Đối mặt với cuộc bức hại
Tuy nhiên, mọi thứ nhanh chóng thay đổi. Vào tháng 7 năm 1999, chế độ cộng sản Trung Quốc đã phát động cuộc đàn áp các học viên Pháp Luân Công. Mẹ tôi bị bắt và nhà bà bị lục soát. Tôi đã vô cùng bối rối. Tại sao chính phủ lại đàn áp một môn tập có thể nâng cao sức khỏe và đạo đức của người dân như vậy?
Một ngày nọ, giám đốc sở nơi mẹ tôi làm việc được người quản lý của anh ta hướng dẫn đến nhà của chúng tôi và thuyết phục mẹ tôi từ bỏ Đại Pháp. Anh ta là một người tốt. Anh chỉ vào quả dưa hấu trên bàn và nói: “Bên trong quả dưa hấu có màu đỏ, nhưng họ khăng khăng rằng chúng ta phải nói nó là màu đen. Chị có thể làm gì? Chỉ cần làm theo họ. Chẳng có lợi ích gì khi chống lại họ cả”.
Lúc đó tôi nghĩ những gì anh ấy nói có lý. Dưới chế độ cộng sản, ngay cả những người làm trong chính quyền cũng bất lực trước tình hình này. Vậy chúng tôi có thể làm được gì?
Vào cuối năm, mẹ tôi đến nhà tôi để trông con giúp tôi. Bằng cách này, bà ấy có thể học Pháp và luyện công tại nhà và tôi cảm thấy yên tâm hơn một chút về bà. Mẹ tôi vẫn đang làm tất cả những việc liên quan đến Đại Pháp. Vào mùa đông năm sau, không bàn với chúng tôi, mẹ đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện quyền được tập Đại Pháp. Sau đó, bà ấy nói rằng bà rất quan tâm đến cha tôi, tôi và con tôi, và cũng sợ rằng chúng tôi sẽ không để bà đi. Nhưng may mắn là bà đã trở lại an toàn. Chẳng mấy chốc đến Tết Nguyên đán. Tôi biết rằng mẹ tôi muốn đi đến Bắc Kinh một lần nữa. Nỗi sợ bà ấy sẽ bị bắt làm tôi hoàn toàn mất trí. Tôi đã khóc rất nhiều và đứng ở cửa để ngăn bà ấy rời đi. Bà nói: “Ai đó đã mua vé. Ngay cả khi mẹ không đi, thì ít nhất thì mẹ cũng nên trả lại tiền, phải không?”
Tôi đã tin bà ấy. Sau đó tôi đợi rất lâu, nhưng bà không quay lại. Tôi đã đến nhà của học viên đã mua vé cho mẹ tôi và được biết họ đã cùng nhau đến ga xe lửa. Tôi đã rất sợ hãi và lao đến ga xe lửa để tìm kiếm họ trong vô vọng. Tôi đã rất tức giận và cảm thấy rằng mình đã bị lừa dối. Vào thời điểm đó, cuộc đàn áp rất nghiêm trọng trên toàn quốc. Truyền hình và đài phát thanh phỉ báng Đại Pháp mỗi ngày và điều đó rất đáng sợ. Bố tôi lo lắng đến mức không thể ngủ được vào ban đêm. Tôi không thể làm việc bình thường vì không ai có thể chăm sóc con tôi. Tôi đã rất kiệt sức và thậm chí bực bội với mẹ vì những gì bà đã làm.
Hơn hai tuần sau, một người quản lý từ công ty mà mẹ tôi làm việc trước đây đã báo cho cha tôi đến Bắc Kinh đón bà ấy. Sau vài vòng lắt léo, cuối cùng họ cũng về đến nhà. Tôi vẫn còn giận bà ấy: “Mẹ không muốn chăm sóc cha nữa ư? Mẹ không quan tâm đến con cháu nữa ư? Mẹ không muốn gia đình này nữa ư?”
Bà bình tĩnh đáp: “Mẹ biết con đã lo lắng. Xin lỗi con!” Vì lý do nào đó, tôi càng tức giận hơn. Nhưng bà vẫn cứ xin lỗi và giải thích lý do vì sao bà đến Bắc Kinh. Bà nói: “Chúng ta phải biết ơn vì Đại Pháp đã ban phước lành cho chúng ta. Đại Pháp đã cho mẹ sức khỏe tuyệt vời và dạy mẹ làm thế nào để trở thành người tốt. Khi Đại Pháp bị vu khống, làm sao mẹ có thể ở nhà mà không ra ngoài để giảng rõ chân tướng về Đại Pháp? Cổ nhân có câu: Một ngày làm thầy, cả đời làm cha”. Tôi dần dần hiểu mẹ hơn một chút.
Sau đó tôi phát hiện ra rằng cảnh sát đã đánh mẹ tôi té xuống đất, đá và giẫm đạp lên bà khi bà đang giương cao biểu ngữ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ trên Quảng trường Thiên An Môn. Bà đã bị thương khắp người và không thể tự đi lại. Đêm đó bà bị nhốt ở đâu đó vùng ngoại ô. Bởi vì bà từ chối nói mình từ đâu đến, nên cảnh sát đã túm tóc bà và ném bà xuống sàn bê tông lạnh lẽo. Họ không cho bà ngủ cả đêm. Họ ăn dưa hấu và cầm con dao trên đầu bà và nói: “Chúng tôi sẽ giết bà nếu không khai ra với chúng tôi”.
Sáng hôm sau, cảnh sát trực ca tiếp theo cuối cùng đã kéo bà lên khỏi mặt đất. Toàn bộ cơ thể bà thấy rất cứng. Bà hầu như không thể co các ngón tay của mình lại, và tóc thì vãi khắp sàn nhà. Sau đó, bà được cảnh sát địa phương hộ tống từ thành phố của chúng tôi đến địa điểm tạm thời của họ ở Bắc Kinh. Hàng ngày, bà ngồi trong không gian chật hẹp giữa hai chiếc giường với cả hai tay và chân bị xích lại. Bà không được ngủ và chỉ được cho ăn rất ít thức ăn.
Mẹ tôi đã phải chịu đựng rất nhiều vì đức tin của mình nhưng không hề hối tiếc hay oán giận. Tôi đã chứng kiến bản chất tà ác của ĐCSTQ và những người bức hại mẹ tôi, và tôi cũng đã chứng kiến ý chí mạnh mẽ của bà như một người tu luyện. Mẹ tôi không sai, thay vào đó, những gì bà làm đều là điều tốt. Tôi cảm thấy có lỗi và thực sự hối hận vì đã không hiểu bà và vì những lời cay nghiệt mà tôi nói với bà.
Hỗ trợ mẹ trong khi bà bị giam giữ
Vào mùa xuân năm 2001, bố mẹ tôi trở về nhà họ với đứa con hai tuổi của tôi. Mẹ tôi đã bị Phòng 610 địa phương bắt và đưa đến một trung tâm tẩy não. Con tôi lớn lên cùng mẹ tôi, nó rất sợ hãi khi không được ở bên mẹ và cuối cùng bị sốt nặng. Ban ngày bố tôi chăm sóc nó và ban đêm nó ngủ với mẹ tôi.
Thời gian đó tôi đã học cách suy nghĩ độc lập trong mọi việc, do tôi ngày một lý trí hơn. Tôi hiểu đức tin còn quan trọng hơn cả sức khỏe của một người. Tôi dần hiểu rõ những khó khăn mà mẹ tôi phải đối mặt trong quá trình tu luyện của bà. Nên lần này, tôi đã không phàn nàn gì nữa. Mặc dù tôi rất lo lắng cho mẹ và con tôi, tôi vẫn có thể đối mặt với sự việc với một tâm trí bình tĩnh. Tôi đã trưởng thành và trở nên mạnh mẽ hơn về mặt tinh thần.
Mẹ tôi lại bị bắt ở thành phố nơi tôi sinh sống vào năm 2012. Đội trưởng an ninh nội địa và 7-8 nhân viên cảnh sát đã đến nhà tôi và lục soát suốt cả buổi sáng. Họ đã tịch thu tất cả những thứ mà mẹ tôi đã sử dụng để làm tài liệu giảng chân tướng. Họ cũng tịch thu máy tính của con tôi.
Khi tôi phát hiện ra điều này, tôi hết lòng ủng hộ mẹ tôi. Trong 10 năm nay, cho đến năm 2012, mặc dù tôi chưa chính thức trở thành một học viên, nhưng mẹ tôi đã đưa tôi quyểnh sách chính của Đại Pháp, là Chuyển Pháp Luân, và cũng cho tôi đọc các bài giảng mới của Sư phụ Lý. Tôi cũng đọc Cửu Bình, điều này giúp tôi hiểu tất cả các sự việc.
Mẹ tôi bị đưa vào trại giam sau khi bị bắt. Vì vậy, mỗi ngày tôi đến đồn cảnh sát và bộ phận an ninh nội địa để yêu cầu họ thả bà ra. Tôi đã bị họ đe dọa nhiều lần nhưng tôi không hề sợ hãi. Bởi vì tôi biết rằng mẹ tôi đã không làm gì sai, và không có gì sai khi tập Pháp Luân Công.
Có lần chúng tôi được thông báo sẽ được đến thăm mẹ trong trại giam. Khi chúng tôi đến đó, có một tấm biểu ngữ và những đồ trang trí khác ở cửa. Hóa ra họ muốn chúng tôi chụp ảnh nhằm tuyên truyền rằng họ tuyệt vời như thế nào. Khi chúng tôi phát hiện ra, chúng tôi đã quay lại và rời đi ngay lập tức.
Vài ngày sau tôi đến thăm mẹ tôi và trong phòng tiếp dân, tôi đã yêu cầu lãnh đạo trại giam tắt tất cả các thiết bị ghi âm. Mẹ tôi nói: “Mẹ đã không làm gì sai khi tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn. Họ đang giam giữ mẹ bất hợp pháp và họ đang vi phạm pháp luật Trung Quốc. Hãy ngẩng cao đầu. Con có thể nói với người quản lý của con tại nơi làm việc về những gì đang xảy ra để anh ấy có cơ hội tìm hiểu về Đại Pháp. Anh ấy sẽ hiểu rằng đây chỉ là một tình huống tạm thời nên nó không ảnh hưởng đến công việc của con”.
Tôi đã làm những gì mẹ nói và người quản lý đã thực sự hiểu tình huống của mẹ tôi. Tôi vẫn đi làm, đồng thời thường xuyên đến đồn cảnh sát yêu cầu thả mẹ tôi ra. Chỉ sau một thời gian ngắn, bà đã được trả tự do.
Con tôi tu luyện Đại Pháp
Dưới ảnh hưởng của mẹ tôi, con tôi bắt đầu học Pháp từ rất sớm và giúp đỡ bà mọi việc để chứng thực Đại Pháp. Tôi cũng ủng hộ cháu. Khi cháu học lớp một, tất cả các học sinh được yêu cầu tham gia Đội Thiếu niên Tiền phong, một tổ chức liên đới của ĐCSTQ.
Mẹ tôi đã nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm của con tôi và giảng chân tướng cho cô ấy hiểu vì sao con gái tôi không muốn gia nhập đội. Giáo viên đồng ý nhưng bảo rằng cần hiệu trưởng chấp thuận. Hai ngày sau, giáo viên của cháu thông báo rằng hiệu trưởng cũng đã đồng ý. Ban đầu chúng tôi có chút e ngại điều này sẽ ảnh hưởng đến việc học của cháu, nhưng hóa ra lại không có vấn đề gì xảy ra. Cháu luôn đạt điểm cao trong lớp và được giáo viên yêu quý.
Kiện Giang Trạch Dân
Khi phong trào khởi kiện cựu lãnh đạo ĐCSTQ Giang Trạch Dân bắt đầu vào năm 2015, mẹ tôi đã đệ đơn kiện hình sự Giang. Tôi cũng đã nộp một đơn kiện vì những gì tôi đã trải qua trong nhiều vụ mẹ tôi bị bắt giữ trái phép. Chẳng mấy chốc tôi đã bị cảnh sát bắt giữ. Từ đó trở đi, hàng năm vào những ngày được gọi là nhạy cảm, cảnh sát sẽ gọi cho tôi và đến nhà tôi để quấy rối.
Năm ngoái trước Hội nghị Thượng đỉnh Thanh Đảo, những người từ Phòng 610, từ chỗ làm việc cũ của bố mẹ tôi, cùng cảnh sát và các nhân viên tư pháp, đã đến chụp ảnh tôi nhiều lần. Mỗi lần tôi đều bình tĩnh nói với họ: “Từ trước khi bố mẹ tôi nghỉ hưu, họ được các đồng nghiệp cho biết là những người quản lý tốt và là người tốt. Trong 20 năm qua, bố mẹ tôi đã không phải mất tiền mua một viên thuốc nào cả. Là một người con, thì điều này khiến tôi không phải lo lắng gì cho sức khỏe của họ. Họ không cần tôi phải chăm sóc. Giờ bố mẹ tôi đã 70 tuổi, nhưng cả hai người vẫn đi lại thẳng lưng, cứ như là còn trẻ vậy. Khi mẹ tôi đến thăm nơi làm việc của bà, các đồng nghiệp đã nói rằng trông bà vẫn như 20 năm về trước và trên khuôn mặt bà không có dấu hiệu của tuổi già. Mọi người từ hơn 100 quốc gia hiện vẫn đang luyện tập Pháp Luân Công hàng ngày và tôi thực sự hy vọng các anh biết được sự thật và có hành động chân chính. Có như vậy, các anh mới có một tương lai tốt đẹp”.
Trong khi tôi nói, họ đều gật đầu đồng ý và tất cả đều xin lỗi tôi.
Cả gia đình tu luyện Pháp Luân Đại Pháp
Chứng kiến việc tu luyện của mẹ tôi từng ấy năm qua, vào năm 2017, cuối cùng tôi cũng cầm cuốn Chuyển Pháp Luân lên và bắt đầu đọc. Hàng tối, tôi đến nhà bố mẹ để học Pháp, và vào các buổi sáng tôi ra ngoài luyện công. Dần dần, tôi đã buông bỏ được chấp trước vào danh lợi, và đã ngộ ra những gì Sư phụ đã dạy chúng ta:
“Con người phải phản bổn quy chân, đó mới là mục đích chân chính để làm người”. (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Tôi đã nghiên cứu một cách có hệ thống tất cả các bài giảng mới của Sư phụ, và tôi cũng đã đọc rất nhiều bài chia sẻ trên trang web Minh Huệ. Sau đó, tôi nhận ra rằng vì bắt đầu tu luyện muộn, nên việc học thuộc Pháp sẽ rất quan trọng đối với tôi. Vì vậy, tôi đã sử dụng tất cả thời gian mà tôi có để học thuộc Pháp. Đôi khi tôi đột nhiên hiểu thêm một nguyên lý của Đại Pháp, và tôi thực sự đã trải nghiệm được vẻ đẹp và lợi ích của việc học thuộc Pháp.
Vào ngày 30 tháng 6 năm 2018, khi Minh Huệ đăng bài “Tất cả đệ tử Đại Pháp cần biết”, mặc dù những công cụ này thường được sử dụng tại nơi làm việc và trường học, nhưng tôi đã ngay lập tức gỡ bỏ Wechat và QQ. Một người bạn của tôi là một quan chức chính phủ đã hỏi tôi tại sao tôi không còn sử dụng Wechat, tôi nói rằng tôi muốn làm gương tốt cho con tôi.
Anh ấy đáp lại: “Cô đang làm điều đúng đắn. Tôi hoàn toàn ủng hộ cô! Thực sự một chiếc điện thoại đơn giản là tất cả những gì chúng ta cần”.
Tôi biết rằng đó là Sư phụ đang khích lệ tôi thông qua lời nói của một người thường.
Sư phụ giảng:
“… hôm hay chư vị đã là sinh mệnh hạnh phúc nhất trong vũ trụ, chư vị đã là học viên Đại Pháp rồi, ngay cả Thần trên thiên thượng cũng ganh tỵ với chư vị”. (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia 1999)
Thật vậy, tôi là sinh mệnh may mắn và hạnh phúc! Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ vì đã cho tôi được chuyển sinh vào một gia đình tốt như vậy. Bây giờ cả gia đình tôi đang học Pháp và luyện công cùng nhau. Chúng tôi thật may mắn!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/7/12/389870.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/21/178981.html
Đăng ngày 14-10-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.