Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-07-2019] Quay lại thời điểm năm 2016, trong lúc đang dọn nhà tôi vô tình đạp phải một con ong bắp cày lớn ở ngoài ban công và bị nó chích. Khi ấy tôi nghĩ mình là học viên Pháp Luân Đại Pháp nên không cần nghĩ nhiều lắm về việc này. Tuy nhiên sau đó tôi đã bị nhiễm trùng da ở bàn chân. Vết thương lớn cỡ hạt đậu không ngừng tiết ra một thứ chất lỏng trong suốt. Nó không thực sự ảnh hưởng đến việc học Pháp, luyện công hay đi ra ngoài giảng rõ chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp, cũng như làm việc nhà của tôi, vì vậy tôi cứ lờ đi. Mặc dù không đau hay ngứa nhưng vết thương vẫn không lành và chất lỏng không ngừng chảy trong suốt hai năm.

Một đồng tu nói: “Đường huyết của chị ở mức hơn 20, chị thực sự cần đi gặp bác sĩ đi.” Tôi mỉm cười và nói: “Tôi thậm chí còn không biết đường huyết của mình ở mức bao nhiêu nữa, làm sao chị biết được?” Một lần nữa tôi không nghĩ nhiều đến nó, nhưng cái lỗ ở chân tôi mãi vẫn không chịu lành.

Tháng 10 năm 2017, một người bạn đã thuê một trang trại với hai mẫu đất ở một nơi cách thị trấn của chúng tôi ba hoặc bốn cây số. Chị ấy có nhờ tôi đến coi sóc tài sản của chị và giúp nuôi đám gia súc trong trang trại. Tôi cho gà ăn và chăm sóc vườn rau vào ban ngày, sau đó khóa kín nơi này lại và đi về nhà khi đã làm xong mọi việc.

Khoảng tháng 4 năm 2018, vào một bữa nọ tôi thấy trong người không được khỏe, nên có ý tưởng đi đến trang trại và ở lại đó. Chồng tôi và tôi luôn là đối tượng bị chú ý và bị các quan chức của Đảng ở địa phương sách nhiễu vì chúng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, vì vậy tôi nghĩ ở lại trang trại ít ra cũng cho chúng tôi một môi trường yên tĩnh và an toàn để tu luyện và làm các hoạt động giảng rõ chân tướng. Chúng tôi đã tạm thời chuyển đến đó.

Vào một tối nọ, pháp thân của Sư phụ vào trong nhà khi chúng tôi đang học Pháp. Sư phụ đứng đó và phía sau Ngài là mấy vị thần hộ Pháp, mấy vị này đang thanh lý chỗ ở cho tôi. Tôi thận trọng hỏi: “Ngài có phải là Sư phụ Lý Hồng Chí không? Sư phụ có phải là Ngài không?“ Tôi đã hỏi như vậy khoảng ba lần, nhưng Sư phụ chỉ mỉm cười.

Ngày hôm sau chân của tôi sưng lên, chuyển màu tím như trái cà tím và có mủ. Vài ngày sau đó vết thương ở bàn chân lan ra có đường kính gần 4cm và lan đến xương. Ngày nào cũng có rất nhiều mủ và máu chảy ra, vì vậy tôi phải dùng giấy để lau liên tục. Mu bàn chân của tôi sưng lên và đen, cảm thấy cứng như kim loại.

Một ngày kia, con trai của tôi đến thăm tôi sau giờ làm và bắt tôi vệ sinh vết thương. Cháu đã khóc và khăng khăng đòi đưa tôi đi bệnh viện, nhưng tôi đã kiên quyết từ chối. Tôi nhớ tới lời dạy của Sư phụ:

“Bất kể hình thế biến hoá như thế nào, chư vị vẫn chính là người tu luyện. Thời đầu bức hại chẳng phải tôi giảng rồi sao?” (Giảng Pháp tại Pháp hội San Francisco năm 2014)

Tôi nghĩ chẳng có lý do gì để khóc ở đây cả. Tôi sẽ không động tâm vì tôi là học viên Đại Pháp. Cháu đã dùng điện thoại chụp hình lại bàn chân của tôi và nói sẽ đi tìm ai đó để xin lời khuyên. Lời khuyên cháu nhận được là: “Bệnh viện sẽ không thể giúp gì được cho bàn chân của tôi cả.” Lời khuyên cháu tìm được trên internet cũng tương tự như vậy.

Các đồng tu không tìm được tôi ở nhà trong một thời gian cuối cùng đã xuống trang trại tìm tôi. Họ cảm thấy kinh hãi khi nhìn thấy bàn chân của tôi, vì vậy tất cả chúng tôi quyết định cùng nhau học Pháp và hướng nội để tìm ra thiếu sót của mình.

Không lâu sau, có mấy người đứng ở ngoài cổng trang trại. Họ có vẻ là đang ở đó để đo kích cỡ của ống thoát nước lớn. Tôi đã nói chuyện với họ về Pháp Luân Đại Pháp và mới biết họ đang chuẩn bị xây một cổng lũ. Vài ngày sau đó các công nhân đến và dựng trại của họ ngay bên ngoài cánh cổng chỗ trang trại của chúng tôi – Tôi biết rằng đây là an bài của Sư phụ. Tôi dành thời gian để nói chuyện với họ về Đại Pháp và cuộc đàn áp. Theo thời gian, mọi người ở điểm này, từ trên xuống dưới, từ công nhân đến kỹ sư đều minh bạch chân tướng về Đại Pháp và tất cả chúng tôi trở thành bạn của nhau.

Điều tiếp theo là điều tuyệt vời nhất. Cái lỗ dưới bàn chân của tôi đã được lấp đầy từ bên trong và lên da non, giống như một cái lưới được vá lại. Nó đã khỏi hẳn trong vài ngày. Mấy ngày sau đó, ở phần mu bàn chân tại khu vực đối ứng với chiếc lỗ bên dưới bàn chân phồng lên thành một vết phồng rộp lớn. Nó nứt ra vài ngày sau đó, từ vết nứt lộ ra hai mảnh xương và mấy sợi gân. Tôi có thể cảm nhận được mấy mảnh xương nhưng chúng bất động khi tôi cố gắng kéo chúng ra.

Vào ban đêm bàn chân của tôi đau đớn không chịu nổi, tôi đã phải nghiến răng, lăn lộn và khóc lóc trên giường. Khi ấy lời dạy của Sư phụ xuất hiện trong tâm tôi:

“Tôi nói rằng thống khổ trên thân thể là dễ chịu đựng nhất, cắn răng là vượt qua được. Trong lúc lục đục giữa người với người, thì cái tâm kia mới thật là khó giữ vững nhất.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã cầu xin Sư phụ gia trì cho tôi và cũng hô lớn: “Ta cảm thấy vô cùng thoải mái!” Đồng thời, rất nhiều sinh mệnh tà ác đã đến can nhiễu. Họ nâng trần nhà của tôi lên và sau đó thả xuống. Tôi cũng có thể nghe thấy chúng nhảy nhảy trên trần nhà của tôi. Tôi đã xử lý tình huống theo lời dạy của Sư phụ:

“Bất kể hình thế biến hoá như thế nào, chư vị vẫn chính là người tu luyện. Thời đầu bức hại chẳng phải tôi giảng rồi sao?” (Giảng Pháp tại Pháp hội San Francisco năm 2014)

Lúc đó, tôi không dám ngủ vào ban đêm, tôi cảm thấy rằng sau khi ngủ thiếp đi, tôi sẽ dễ dàng bị các sinh mệnh tà ác bắt đi. Đôi khi cảm thấy sắp ngủ gật, tôi sẽ làm cho mình tỉnh táo và tập trung nghe bài giảng của Sư phụ. Chuyện này kéo dài trong một vài ngày.

Khi tôi cảm thấy mình không còn có thể chịu đựng nổi cơn đau này nữa, tôi đã nghe thấy rất nhiều người hét to lên: “Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian dành để cứu người!” Tôi mở mắt ra và nhìn thấy Sư phụ đang đứng ngay trước mặt mình. Sư phụ mỉm cười với tôi, đưa mắt về phía cửa sổ rồi rời đi. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ theo hướng mà Sư phụ nhìn và thấy có rất nhiều người trong sân kéo dài khuất tầm mắt và sau đó tôi thức dậy. Cùng đêm hôm đó, có một đồng tu cũng có một giấc mơ về một sự việc gì đó lớn xảy ra trong khu vực của chúng tôi gây chấn động thế giới. Tôi đã xem đó như là một lời nhắc nhở của Sư phụ rằng tôi không được lãng phí bất kỳ thời gian nào trong việc cứu người.

Sáng hôm sau phép màu đã xuất hiện. Tôi đã có thể dùng nhíp để gắp hai mảnh xương và một chút gân ở trên mu bàn chân của mình ra một cách dễ dàng mà không bị chảy máu. Đồng thời, tôi cảm nhận thấy cơ thể mình như được thay da đổi thịt. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm trong tâm tựa như bay lên cung trăng. Tôi không biết phải dùng từ ngữ nào để bày tỏ lòng biết ơn to lớn của tôi đối với Sư phụ. Toàn thân tôi đã hoàn toàn chuyển hoá và trở nên rất nhẹ. Bàn chân của tôi đã lành lại nhanh chóng và phục hồi mà không có dấu hiệu của chấn thương ngoại trừ một ngón út hơi ngắn lại.

Khoảng vào giờ ăn trưa khi lớp vỏ dày và giòn của lớp da trên mu bàn chân của tôi bong ra. Nó là thứ có hình dáng bàn chân và phát ra âm thanh leng keng khi tôi gõ lên. Những người công nhân làm việc phía bên ngoài cổng trang trại của tôi vô tình nhìn thấy lớp da bong khỏi chân tôi và con trai của ông chủ dự án đã hỏi “Cô có thấy đau không? Cô có sợ không? Nhìn này, nó trông giống như một tấm kim loại. Cháu sợ khi nhìn thấy nó. Cháu biết cô có vài vấn đề với bàn chân của mình, nhưng cháu chưa bao giờ nghĩ nó tệ đến vậy, thế mà cô vẫn tiếp tục đi ra ngoài để nói chuyện với mọi người.” Tôi nói với cậu ấy rằng: “Cô không sao vì cô được Sư phụ bảo hộ. Đừng quên niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ và ‘Chân – Thiện – Nhẫn hảo’ và cháu sẽ được chúc phúc.” Tôi cũng giúp cậu ấy thoái xuất khỏi Đội Thiếu Niên Tiền Phong (của Đảng Cộng sản Trung Quốc).

Cậu bé đã tò mò hỏi tôi: “Cháu nghĩ rằng con người chúng ta không phải là những sinh mệnh duy nhất trong vũ trụ này, còn có những dạng thức sinh mệnh khác nữa.” Tôi đã vận dụng hết những điều mình đã học và ngộ được qua các bài giảng của Sư phụ để trả lời câu hỏi của cậu bé.

Khi người chủ của dự án biết được chuyện gì đã xảy ra với bàn chân của tôi và hiểu được sự tốt đẹp của Đại Pháp, ông đã bảo với những công nhân của mình rằng: “Tôi không ngại việc mọi người không đội mũ bảo hiểm khi đang làm việc, nhưng mọi người phải đeo bùa hộ mệnh của Đại Pháp.” Sau này, tất cả các công nhân từng làm việc ở địa điểm này đều đã đồng ý thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và tất cả họ đều được ban phước.

Khi mùa lũ đến, đê được xây dựng ở các địa điểm khác bị vỡ. Nhưng đê được xây ở điểm của chúng tôi vẫn còn nguyên mặc dù nó yếu nhất vì nó nằm ở khu vực hạ lưu. Đó là nhờ người chủ đã chỉ đạo các công nhân của mình và cũng mời chúng tôi cùng họ niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!”

Vào một tối nọ khi tôi đang học Pháp, một sinh mệnh của cựu thế lực đến ngồi cạnh tôi và nói: “Bản ký kết giữa ngươi và ta trước kia đã định là ngươi sẽ phải chết. Đã mấy năm trôi qua rồi và tại sao đến giờ ngươi vẫn còn sống?” Tôi gập sách lại và nói: “Ta chỉ ký kết với ngươi vì đó là cách duy nhất để ngươi cho phép ta hạ thế. Nhưng ta đã phát nguyện với Sư phụ Lý Hồng Chí trước đó và đó là thệ nguyện duy nhất mà ta thừa nhận. Ta bác bỏ và vô hiệu hoá bất cứ ký kết nào mà ta từng thực hiện với ngươi. Điều mà Sư phụ ta dạy ta là tu luyện cả tâm lẫn thân và ta cần phải ở đây cho sứ mệnh cấp bách là cứu độ chúng sinh, vì vậy ta sẽ không làm điều ngươi muốn ta làm. Ta sẽ chỉ làm như lời Sư phụ ta dạy ta.” Sinh mệnh kia thở dài và bỏ đi để lại tôi một mình.

Nhưng khi tôi phát chính niệm xong vào lúc nửa đêm và chuẩn bị đi ngủ, thì sinh mệnh tà ác lại đến. Nó nói với tôi rằng: “Ta hết cách để đối phó với ngươi rồi. Nếu ngươi không chết, ta sẽ ngồi lên người ngươi.” Nói xong nó liền từ trên cao đáp xuống ngồi xổm lên bụng tôi, khiến chân tay tôi không tự chủ được phải vung lên. Tôi xoay người qua một bên nhưng nó đẩy tôi ngược lại bằng một cú đấm. Tôi ngồi dậy và nói: “Ngươi ngồi lên người ta cũng vô dụng, ta đã quyết tâm theo Sư phụ trở về nhà.” Nó liền bực tức bỏ đi. Tôi ngồi dậy phát chính niệm để thanh lý tất cả tà ác đang can nhiễu và bức hại tôi.

Trong dịp năm mới năm 2019, có hai đồng tu đến thăm tôi vì họ nghe nói tôi không được khỏe. Họ nói họ cũng cảm thấy không được khỏe. Tôi bảo họ không cần để ý đến bất kỳ triệu chứng nào xuất hiện vì thực ra đó là một phần trong quá trình đề cao mà thôi. Họ bảo tôi: “Sau khi gặp chị chúng tôi bây giờ cảm thấy nhẹ nhõm vì chúng tôi biết rằng dù có bất cứ khổ nạn nào thì chị cũng có thể vượt qua được.” Tôi đáp: “Nếu các chị thực sự nghe Sư phụ thì chuyện gì cũng có thể vượt qua.”

Cảm ơn Sư phụ, vì Ngài đã từ bi với chúng con! Cảm ơn, các đồng tu đã giúp đỡ chúng tôi vô điều kiện!


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2019/7/25/390433.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/23/179024.html

Đăng ngày 14-09-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share