Bài viết của phóng viên báo Minh Huệ ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-08-2019] Năm 2013, bà Triệu Thái Hồng, một người dân thành phố Cáp Nhĩ Tân, tỉnh Hắc Long Giang đã bị bắt vì phân phát tài liệu Pháp Luân Công. Người phụ nữ 59 này tuổi bị kết án bốn năm tù và bị ngược đãi tại Nhà tù Nữ Tỉnh Hắc Long Giang.

Bà kể lại những khó khăn của mình để phơi bày cuộc bức hại Pháp Luân Công ở Trung Quốc

Bắt giữ và kết án

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công từ năm 2007. Trong một tháng tu luyện, tất cả các bệnh mãn tính của tôi bao gồm có bệnh dạ dày, thoát vị đĩa đệm thắt lưng, rối loạn thần kinh và xơ cứng động mạch não đã biến mất. Tôi trở thành một người khỏe mạnh hơn và tốt hơn.

Đêm ngày 6 tháng 6 năm 2013, tôi bị bắt vì bị tố cáo khi đang phân phát đĩa DVD có chứa thông tin Pháp Luân Công. Trong một tháng trước khi tôi bị bắt, Phó đội trưởng Dương Tự Hoành của Đội Anh ninh Nội địa khu A Thành và một số cảnh sát khác đã lục soát nhà tôi hai lần. Họ tịch thu hai điện thoại di động của tôi.

Tôi bị thẩm vấn tại Đồn Công an Đại Lĩnh, ngày hôm sau tôi bị chuyển tới Trại tạm giam Số 2 A Thành và 12 ngày sau đó, tôi bị chuyển tới trại tạm giam Số 2 Thành phố Cáp Nhĩ Tân.

Trong khi đang cố gắng giải cứu tôi, chồng tôi đã bị Dương, công tố viên, thẩm phán và một luật sư lừa anh trả 23.000 nhân dân tệ để đổi lấy việc tôi được tự do. Nhưng sau đó một tháng, tôi vẫn bị kết án oan bốn năm tù tại Nhà tù Nữ Tỉnh Hắc Long Giang.

Cầm tù

Ngay sau khi nhà tù tiếp nhận tôi, họ đã buộc tôi phải ngồi vào một ghế đẩu nhỏ có bề mặt không bằng phẳng từ 5 giờ sáng tới 10 giờ đêm trong 15 ngày liên tiếp. Điều đó khiến tôi đau đớn tột cùng.

Tiếp đó, hàng ngày tôi bị buộc phải lao động nặng nhọc từ 6 giờ sáng tới 10 giờ đêm. Tay của tôi bị thương, ngón tay cái của tôi sưng rất to và tôi không được phép nghỉ ngơi.

Ngày 8 tháng 10 năm 2014, tôi bị chuyển từ phòng giam Số 11 tới phòng giam Số 7. Do tay của tôi bị thương và không thể làm được công việc lao động nặng nên trưởng khu giam đã buộc tôi phải làm một số công việc may vá khoảng 10 ngày.

Bởi vì tôi từ chối từ bỏ tu luyện Pháp Luân Công, nên ngày 15 tháng 11 năm 2014, lính canh buộc tôi phải ngồi trên một ghế đẩu nhỏ mà không được cử động trong 43 ngày.

Đau khổ của gia đình

Trong thời gian bị giam giữ, tôi đã bị tước lương hưu. Chúng tôi đã đưa số tiền tiết kiệm mà chúng tôi có cho cảnh sát và không có nguồn thu nhập nào khác, do đó chồng tôi phải làm một số việc tạm thời để nuôi sống bản thân và trả những chi phí sinh hoạt trong tù của tôi.

Do phải chịu áp lực cả về thể chất lẫn tinh thần nên sức khỏe của chồng tôi bị ảnh hưởng và không lâu sau đó anh đã bị bệnh viêm gan. Cân nặng của anh giảm từ 65kg xuống còn 36kg. Anh không thể tiếp tục làm việc và không đủ tiền để đi khám bác sỹ.

Sau khi con trai tôi tốt nghiệp đại học, cháu phải gánh thêm trách nhiệm tài chính để giúp đỡ cho cha. Cháu cũng phải chịu rất nhiều áp lực.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/8/24/391859.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/9/7/179219.html

Đăng ngày 16-09-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share