Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Vân Nam, Trung Quốc
[MINH HUỆ 02-08-2019] Để cải thiện sức khỏe vốn rất yếu của mình, cách đây nhiều năm tôi đã bắt đầu luyện nhiều môn khí công khác nhau. Tuy nhiên không có môn nào hiệu quả. Năm 1999, một người bạn đã chia sẻ với tôi những lợi ích của Pháp Luân Đại Pháp (hay còn gọi là Pháp Luân Công).
Vài ngày sau, vào lúc 5 giờ sáng, tôi không thể ngủ được và quyết định tới thăm điểm luyện công của Pháp Luân Công ở gần đó. Một học viên ở đó cho tôi mượn một tấm thảm và khích lệ tôi ngồi luyện cùng với họ. Tôi cảm thấy tốt ngay sau buổi tập đến mức tôi đã quyết định tham gia điểm luyện công buổi tối.
Trong vòng hai tháng tu luyện, nhiều căn bệnh mà tôi mắc phải, như bệnh tim mạch và bệnh máu trắng nghiêm trọng, đều đã qua khỏi. Thật không tả xiết niềm hạnh phúc của tôi. Tuy nhiên, nửa năm sau đó, Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công. Dưới áp lực từ gia đình và xã hội, lúc đó tôi đã từ bỏ tu luyện.
Sau đó tôi dành toàn bộ thời gian rảnh rỗi của mình để nhảy và chơi mạt chược. Không lâu sau các căn bệnh của tôi lại tái phát và tôi bắt đầu dùng một lượng lớn thuốc và tiêm. Ngoài thân thể bị sưng phù, tôi còn bị khó thở và nhịp tim thất thường.
Gia đình tôi phải sống bằng đồng lương ít ỏi của chồng tôi, vì tại thời điểm đó tôi không làm việc. Số tiền này phải dùng để trang trải chi phí sinh hoạt trong gia đình, tiền học phí của con trai và tiền thuốc men của tôi. Gia đình tôi đã phải sống vô cùng khó khăn.
Tôi gặp một người bạn vào tháng 4 năm 2003. Cô ấy ngỡ ngàng hỏi tôi: “Chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy? Sao cậu lại rơi vào tình trạng này?”
Tôi kể cho cô ấy nghe về tình trạng sức khỏe yếu ớt của tôi và rằng thuốc hiện đại không hiệu quả như thế nào. Cô ấy tò mò hỏi: “Bạn vẫn còn tu luyện Pháp Luân Công chứ?”
Tôi nói với cô ấy rằng tôi không còn dám tu luyện nữa.
Bạn tôi ngay lập tức nói với tôi rằng đừng tin vào những lời dối trá và tuyên truyền mà truyền thông nhà nước nói về Pháp Luân Công. Cô ấy nói: “Mình vẫn đang tu luyện, vì thế sức khỏe của mình vẫn tốt. Bạn phải nhanh chóng quay lại và tu luyện Pháp Luân Công. Bệnh của bạn rất nghiêm trọng, chỉ có Sư phụ Lý mới có thể cứu được bạn.”
Tôi nghe theo lời khuyên của cô ấy và bắt đầu tu luyện trở lại. Trong vòng một tuần, bệnh tật của tôi đã hoàn toàn biến mất. Đó là chuyện của 10 năm trước và đến bây giờ tôi vẫn khỏe mạnh. Tình hình tài chính của gia đình chúng tôi đã cải thiện vô cùng lớn, tinh thần của tôi cũng được nâng cao. Tôi không còn cãi nhau với chồng và học cách làm một người tốt.
Mẹ tôi đắc Pháp
Tháng 9 năm 2003, tôi trở về quê nhà để thăm mẹ. Mọi người trong làng ai cũng biết sức khỏe của mẹ tôi rất yếu. Trong ký ức thời thơ ấu của tôi, mẹ tôi không làm được công việc chân tay, và thậm chí còn không chạm được vào nước lạnh. Mẹ tôi uống thuốc thường xuyên như cơm bữa.
Trong lần tôi về thăm mẹ, mẹ tôi đã rất hạnh phúc vì sức khỏe của tôi tiến bộ. Tuy nhiên, khi tôi khuyên mẹ hãy tu luyện Pháp Luân Công, bà trả lời: “Mẹ có quá nhiều bệnh và mẹ đã già lắm rồi. Mẹ còn tu luyện thế nào được?”
Tôi trả lời: “Sư phụ Lý chỉ mong muốn các học viên có tâm hướng hiện. Miễn là mẹ muốn tu luyện, Sư phụ sẽ giúp mẹ.”
Không lâu sau khi mẹ tôi bắt đầu tu luyện, những căn bệnh lâu năm của bà đều khỏi, và bà sớm có thể chạm vào nước lạnh mà không gặp vấn đề gì. Mặc dù đã gần 68 tuổi, nhưng mẹ tôi đã bắt đầu ra ngoài làm việc đồng áng.
Người dân trong làng đã vô cùng ngạc nhiên khi chứng kiến mẹ tôi làm việc ngoài đồng, tin tức nhanh chóng lan rộng. Không lâu sau mẹ tôi mở một cửa hàng nhỏ và bắt đầu giảng chân tướng về Pháp Luân Công và cuộc bức hại cho các khách hàng.
Đại Pháp đã cứu em của tôi
Tháng 7 năm 2015, em gái tôi và một vài đồng nghiệp đang làm việc tại một công trường xây dựng thì một cái cần trục trên tầng sáu đổ xuống, bung ra một tấm ván nặng, rơi xuống phía em gái tôi. Tấm ván đập vào mũ bảo hiểm của em gái tôi, khiến nó văng xa nhiều mét. Bàn chân trái của em tôi bị ngập trong bụi bay ra từ tấm ván bị rơi xuống.
Đồng nghiệp của em tôi kinh hãi và nghĩ rằng em tôi không còn hy vọng gì nữa. Tuy nhiên, họ thấy em tôi đang đứng bất động và rõ ràng không hề hấn gì. Quản đốc chạy đến, và em gái tôi trấn an anh ấy rằng em vẫn ổn. “Vị Bồ tát mà gia đình cô thờ phụng hẳn là rất cao. Vừa rồi cô suýt hù chết chúng tôi!” vị quản đốc thốt lên.
Em gái tôi nói: “Gia đình tôi không thờ cúng Bồ tát nào cả. Mẹ và chị gái tôi đều là các học viên Pháp Luân Đại Pháp và họ khuyên tôi hãy nhẩm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ mỗi khi tôi gặp đại nạn nguy hiểm đến tính mạng. Chính Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ Lý đã cứu tôi thoát chết.”
Vị quản đốc khuyên em gái tôi tới bệnh viện kiểm tra và sau đó có thể nghỉ ngơi ở nhà vài ngày. Tuy nhiên, ngày hôm sau em tôi vẫn đi làm và giải thích cho vị quản đốc đang khá bối rối: “Mẹ tôi nói rằng Đại Pháp dạy mọi người giữ tiêu chuẩn đạo đức cao và suy nghĩ cho người khác. Chân của tôi chỉ bị sưng một chút thôi nhưng không hề đau. Bởi vì tôi vẫn được nhận lương nên nếu tôi lợi dụng tình trạng này của mình và nghỉ ở nhà thì việc đó hoàn toàn không đúng.”
Quản đốc rất cảm động và nói: “Nếu như tất cả công nhân đều được như cô thì công trường làm việc này sẽ ít mâu thuẫn hơn.”
Toàn gia đình tôi hiện tại có hơn 12 người tu luyện Pháp Luân Công, và Đại Pháp luôn triển hiện những điều kỳ diệu cho chúng tôi.
Tôi hy vọng bằng việc chia sẻ những trải nghiệm của chúng tôi, những người khác sẽ thực sự bị thuyết phục bởi vẻ đẹp của Đại Pháp, không nghe theo những tuyên truyền lừa dối của ĐCSTQ về Pháp Luân Công.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/8/2/355565.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/24/179032.html
Đăng ngày 14-09-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.