Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 16-07-2019]
Sư phụ giảng:
“Nợ thì phải hoàn [trả]; do vậy trên đường tu luyện có thể phải gặp một số điều nguy hiểm. Nhưng khi gặp những sự việc loại này, chư vị sẽ không sợ hãi, cũng không để cho chư vị thật sự gặp nguy hiểm.” (“Bài giảng thứ ba”, Chuyển Pháp Luân)
Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ khi tôi 25 tuổi. Tôi đã gặp một tai nạn xe hơi nghiêm trọng khi tôi vừa mới bước sang tuổi 40 nhưng nhờ Đại Pháp tôi đã hồi phục một cách kỳ diệu.
Tôi nhớ lại rằng vào ngày hôm đó, đồng nghiệp của tôi và tôi đang đi xe đạp điện về nhà. Khi chúng tôi vào làng, chúng tôi rẽ vào một ngã tư, và tôi va chạm với một chiếc ô tô màu trắng đang chạy hết tốc lực. Tôi bị va đập mạnh và văng lên không trung. Người tôi đập xuống mui xe, đập vỡ kính chắn gió, rồi ngã xuống đất. Người dân tại hiện trường đã bị sốc.
Một số người kêu lên, “Chắc cô ấy chết rồi! Chắc cô ấy chết rồi!”
Đồng nghiệp của tôi nhớ lại, “Tôi cảm thấy sợ hãi và không thể suy nghĩ một cách tỉnh táo”. Tôi đã ngất đi và tỉnh dậy trong bệnh viện.
Vị bác sỹ mà kiểm tra cho tôi nói rằng tôi bị chảy máu trong một cách nghiêm trọng ở một số nơi, bị phù nề não và trướng bụng. Tôi bị gãy ba xương sườn và một vết thương hở trên đầu nhưng không chảy máu. Bác sỹ đã khâu vết thương trên đầu cho tôi.
Ba vị bác sỹ điều trị cho tôi chưa bao giờ thấy thương tích nào nghiêm trọng như vậy và họ không biết phải làm gì. Khi gia đình tôi hỏi tôi có cần phẫu thuật hay không, bác sỹ trả lời rằng vết thương quá nặng để phẫu thuật.
Khi ấy tôi rất bình tĩnh vì tôi thấy Sư phụ ở bên tôi và biết rằng mình sẽ ổn.
Hai ngày sau vụ tai nạn, một phép màu đã xảy ra. Tôi bắt đầu nôn ra những cục máu đông, hết lần này đến lần khác và bị tiêu chảy ra những cục máu đông từ dạ dày và não. Sau đó, tôi cảm thấy vô cùng thư giãn và thoải mái.
Vào lúc 10 giờ sáng cùng ngày, xương sườn của tôi bắt đầu phát ra âm thanh mà chị gái tôi, người không phải là một học viên, cũng nghe thấy. Tôi nói với chị ấy rằng tôi nghe thấy xương của tôi đang va vào nhau. Chị ấy nói chị ấy cũng nghe thấy như thế. Nó giống như âm thanh của những chiếc bát đang va chạm vào nhau và rất rõ ràng. Tôi không cảm thấy đau nhưng âm thanh đó vẫn tiếp tục trong khoảng hai giờ và rồi nó dừng lại.
Vào ngày thứ ba, tôi đi kiểm tra và thân thể tôi đã trở lại bình thường.
Tôi đã nói với một bệnh nhân gần đó về sự tốt lành của Đại Pháp. Cô bị thương bởi cưa máy và bác sỹ đã đặt các thanh kim loại vào cơ thể của cô ấy. Tuy nhiên, chúng đã bị đặt sai góc và phải định vị lại. Cô ấy được thông báo rằng cô phải nằm viện thêm 12 ngày nữa.
Tôi nói với cô ấy rằng cô ấy sẽ được xuất viện trong vòng sáu ngày nếu cô ấy nhắc lại một cách chân thành, “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn là hảo”. Cô đã làm như vậy và được xuất viện sau sáu ngày. Cô ấy rất biết ơn và đã ôm tôi khi cô ấy xuất viện. Tôi bảo cô hãy cho nhiều người hơn nữa biết về sự tốt lành của Đại Pháp.
Vào ngày thứ tư tôi nghĩ rằng mình nên về nhà. Còn nhiều người đang chờ được đắc cứu và tôi muốn được xuất viện. Người lái xe muốn tôi ở lại bệnh viện lâu hơn một chút. Tôi nhẹ nhàng từ chối yêu cầu của anh ấy và ký vào mẫu đơn chấp thuận miễn cho anh ấy mọi trách nhiệm đối với bất kỳ hậu quả nào sau khi tôi xuất viện. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã xuất viện.
Con xin tạ ơn Sư phụ. Đại Pháp thật tuyệt vời.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/7/16/389552.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/11/178845.html
Đăng ngày 01-09-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.