Bài viết của một viên Pháp Luân Công bên ngoài Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-07-2019] Tôi xin mạn phép chia sẻ trải nghiệm khi chứng kiến sức mạnh kỳ diệu của Đại Pháp trong khi làm hạng mục.

Tôi được phân công làm một video ghi lại một sự kiện cộng đồng. Dự báo thời tiết cho buổi sáng ngày diễn ra sự kiện là 80 đến 90% khả năng có mưa. Vì là một sự kiện ngoài trời, nên suy nghĩ đầu tiên của tôi là hoạt động này có thể bị hủy bỏ. Do mong muốn được thoải mái, tôi tự nhủ rằng thời tiết sẽ khiến tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc có một ngày nghỉ ngơi ở nhà.

Tôi gọi cho nhà tổ chức để xác nhận xem họ có tiếp tục sự kiện theo kế hoạch hay không. Kế hoạch ban đầu là không thay đổi, và tôi được cho biết rằng quyết định hủy bỏ sẽ được đưa ra nếu mưa quá lớn. Sau cuộc điện thoại, chính niệm của tôi khởi lên. Tôi rời nhà sớm để có nhiều thời gian chuẩn bị sẵn sàng.

Trời mưa phùn khi tôi đến địa điểm và vào giờ ăn trưa, trời mưa rất to. Người học viên làm việc với tôi nói: “Chúng tôi thường cầu trời không mưa khi chúng tôi đang đả tọa ngoài trời và mưa sẽ tạnh.” Tôi đã đề nghị anh ấy cầu cho trời sáng tỏ. Anh ấy đã làm. Tuy nhiên, mưa không ngớt. Chính niệm của tôi cũng có vẻ bị đè nén.

Tôi nhớ rằng trời đã mưa khi chúng tôi diễu hành. Có vẻ như thời tiết xấu phức tạp hơn tôi nghĩ.

Chúng tôi không thể để trời tiếp tục mưa như thế. Trong quá khứ tôi đã từng phát chính niệm hiệu quả giúp cho các đồng tu khác trong suốt thời gian khó khăn. Phát chính niệm để thay đổi thời tiết có vẻ khó hơn.

Trong tôi đột nhiên trỗi dậy một chính niệm mạnh mẽ: “Chúng ta còn quản lý được cả thể hệ thế giới của mình sau khi viên mãn, việc thay đổi thời tiết lại khó khăn thế này sao?”

Sư phụ giảng trong “Giảng Pháp tại Pháp hội Boston năm 2002”:

“Tà ác không dám phản đối việc giảng rõ chân tướng và cứu độ chúng sinh, điểm then chốt là ở chỗ tâm thái khi làm công tác không có sơ hở cho chúng dùi vào.”

Tôi nói với Thần mưa trong tâm: “Chúng tôi đang làm việc Chính Pháp, chúng tôi hy vọng ông có thể bắt đầu mưa sau khi chúng tôi kết thúc công việc.” Tôi đã bắt đầu phát chính niệm để thanh lý can nhiễu. Tin vào Sư phụ 100% là quan trọng nhất.

Chính niệm sẽ không hiệu quả nếu bản thân tôi còn bất cứ nghi tâm nào và lực lượng của tôi vẫn sẽ ở cấp độ người thường; Pháp sẽ không triển hiện hết sức mạnh nếu tôi vẫn cứ nghi vấn bản thân.

Cơn mưa cuối cùng đã dừng khi đến giờ quay phim.

Chúng tôi quay xong cuộc phỏng vấn cuối cùng vào lúc 8 giờ tối. Người học viên khác đã xác nhận rằng khi chúng tôi hoàn tất công việc trong ngày, cơn mưa đã trút xuống ngay sau đó.

Tôi chấn động bởi những gì vừa xảy ra. Nhận ra sức mạnh của Chính niệm, tôi cảm tạ Sư phụ đã bảo hộ.

Một suy nghĩ khác đã hiện lên trong tâm trí tôi: “Khi chúng ta gặp khó khăn ma nạn để trừ bỏ chấp trước, có lẽ chúng ta nên phát chính niệm một cách thành tâm. Tôi tin rằng Đại Pháp sẽ cho chúng ta thấy điều kỳ diệu.”

Tôi cũng nhận ra rằng nếu tôi không hoàn tất nhiệm vụ bởi vì thời tiết, một cơ hội quý giá để chứng thực Pháp đã bị mất đi. Rất nhiều thời gian và nỗ lực của các đồng tu đã bỏ ra để phối hợp cho các sự kiện như thế này cũng sẽ trở nên vô ích. Sư phụ đã đặt ra con đường, giờ là chúng ta phải bước đi trên con đường đó. Tôi gần như đã bỏ mất cơ hội để tham dự bởi vì chấp trước vào an dật và không lý giải Pháp tốt.

Không có ai trong những học viên giúp chỉnh sửa đoạn phim nhận ra rằng nó đã được quay trong một ngày mưa. Đoạn phim đã được phát sóng trên vài kênh truyền hình và đăng trên trang nhất của tờ báo địa phương chúng tôi.

Tôi càng thể hội sâu sắc hơn hàm nghĩa lời Sư phụ trong bài thơ “Ma phiền” trong Hồng Ngâm 3:

“Thiên địa nan trở Chính Pháp lộ

Chỉ thị đệ tử nhân tâm lan”

Tạm dịch:

“Trời đất khó ngăn đường Chính Pháp

Vấn vương đệ tử nặng nhân tâm”

(Ma phiền- Hồng Ngâm 3)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/7/11/389852.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/7/178780.html

Đăng ngày 31-08-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share