Bài viết của học viên Tiểu Lan ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-07-2019] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) vào năm 2004. Trong khoảng thời gian hơn 10 năm qua, tôi và gia đình đã gặp nhiều sự việc thần kỳ triển hiện ra uy lực của Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập pháp môn tu luyện.

Sức khỏe và sức chịu đựng được cải thiện

Tôi bị bệnh tiểu đường nặng từ khi còn nhỏ. Dù rất yêu thích trái cây và đồ ngọt, nhưng tôi buộc phải ăn kiêng. Ngay cả trong bữa ăn cũng khó khăn vì tôi bị cấm ăn nhiều món. Những thứ mà tôi có thể ăn là những thực phẩm mà tôi không thích. Tôi từng khóc trong bữa ăn vì những quy tắc như tra tấn này.

Vào mùa hè năm 2004, vợ của cháu trai tôi nhận thấy tôi có sức khỏe kém nên đã khuyên tôi tu luyện Pháp Luân Công. Khi biết Pháp Luân Công dạy mọi người thực hành các giá trị đạo đức tốt đẹp và thậm chí còn có thể trị bệnh, tôi đã đồng ý thử. Tuy nhiên, cuộc bức hại Pháp Luân Công của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã tạo ra một môi trường ngột ngạt. Hơn nữa, chồng tôi bị tuyên truyền của ĐCSTQ tẩy não, ông đã nổi giận khi biết tôi có ý định tu luyện. Kết quả là, tôi giấu ông ấy và bí mật tu luyện.

Ngay sau khi bắt đầu tu luyện, sức khỏe và sức chịu đựng của tôi có cải thiện rất lớn. Tôi có thể nấu ăn, làm nhiều việc nhà hơn và thậm chí còn làm được một số việc nhẹ ngoài đồng. Một ngày nọ, khi đang ngồi trong một phòng khác, tôi đột nhiên nghe thấy chồng mình trao đổi với các con: “Bố không biết chuyện gì đang xảy ra. Sức khỏe của mẹ con đột nhiên cải thiện đến mức bà ấy bắt đầu theo bố ra đồng. Sức chịu đựng của bà ấy tốt hơn nhiều rồi, tính nóng giận cũng hết và bà ấy tươi cười cả ngày.” Tôi lập tức bước qua và nói với họ rằng: “Ông không biết tôi được chữa khỏi như thế nào sao? Chính là nhờ Pháp Luân Công đó!”

Từ hôm đó, chồng tôi ủng hộ quyết định tu luyện Pháp Luân Công của tôi và thậm chí còn quyên góp tiền để in tài liệu chân tướng Đại Pháp. Khi một đồng tu trong huyện chúng tôi bị giam giữ bất hợp pháp, chồng tôi đã tình nguyện chở tôi cùng một số đồng tu đến trại giam ở ngoại ô để chúng tôi có thể phát chính niệm [cự li gần].

Mắt cá chân bị gãy lành sau 50 ngày

Mùa thu năm 2006, tôi cùng chồng lái xe tải đến các cánh đồng để thu thập thân cây ngô. Để chở được nhiều hơn, chúng tôi đã ghép thêm những tấm gỗ ở hai bên xe tải. Tôi ngồi phía sau trên đống thân cây trong khi chồng tôi lái xe. Tuy nhiên, việc chở quá tải và đường không bằng phẳng đã khiến chiếc xe tải bị lật. Tôi bị đè dưới một đống thân ngô ướt và những tấm gỗ, không thể thở được cho đến khi một vài người lạ ở gần đó chạy tới và kéo tôi ra. Khi cố gắng đứng dậy, tôi thấy chân trái không thể đỡ nổi trọng lượng của bản thân. Tôi quyết tâm bảo vệ danh tiếng của Đại Pháp và tự nhủ: “Mình phải tự đi!” Lấy xẻng làm nạng, tôi đứng dậy, từng bước một đi đến phía trước xe và lên xe nhờ trợ giúp của chồng.

Tin tôi gặp nạn lan đến con trai tôi, cháu yêu cầu tôi đến bệnh viện kiểm tra. Tôi biết có lẽ mình bị gãy mắt cá chân, nhưng là một học viên Đại Pháp, tôi cũng đang được Sư phụ bảo hộ. Điều quan trọng hơn đối với tôi là tin vào Sư phụ và Pháp mà không do dự. Tôi kiên quyết nói với con trai mình rằng: “Sẽ không tốt nếu con đưa mẹ tới bệnh viện. Nếu con là một đứa con hiếu thảo, con sẽ nghe lời mẹ và để mẹ ở nhà.” Con trai tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận yêu cầu của tôi.

Ngày hôm sau, toàn bộ bàn chân và cẳng chân của tôi sưng lên, bao phủ bởi những vết bầm màu xanh tím. Vì tôi có tiền sử bệnh tiểu đường, con trai tôi đặc biệt lo lắng rằng vết thương của tôi sẽ không chóng lành. Cháu chăm chỉ đo chỉ số đường huyết của tôi mỗi ngày, trong khi cố gắng thay đổi suy nghĩ của tôi về việc đến bệnh viện. Tuy nhiên, tôi vẫn kiên quyết từ chối.

Vì bị gãy xương, nên tôi buộc phải dùng tay để đỡ chân và mắt cá chân bất cứ khi nào cần đi lại. Tôi bảo chồng lấy cho mình một thanh tre nhỏ, với một vài tấm vải dài, tôi đã tạo ra một thanh nẹp tạm thời để hỗ trợ mắt cá chân và bàn chân. Tuy nhiên, chỉ trong chốc lát, cơn đau đã dữ dội đến mức tôi phải nhanh tháo nó ra. Hướng nội, tôi sớm nhận ra lỗi của mình. Là một học viên, sao tôi có thể thành công khi sử dụng các phương thức của người thường? Tôi buông bỏ nỗi lo lắng còn sót lại về bàn chân bị thương của mình và đặt niềm tin vào Sư phụ. 20 ngày sau, tôi có thể tự do di chuyển trên giường, mặc dù tôi không dám đứng trên mặt đất.

Hơn một tháng sau, một vị khách hiếm khi ghé thăm đã xuất hiện trước cửa nhà chúng tôi. Cậu ấy nhanh chóng trò chuyện với chồng tôi trong sân trước khi hỏi: “Vợ chú đâu rồi?” Chồng tôi nói với cậu ấy về chấn thương của tôi và vị khách kia liền nói: “Thật vậy sao? Để cháu vào xem.” Cậu ta vào nhà của chúng tôi và thốt lên: “Thím không sao đâu. Thím hãy nhanh đứng lên và tập luyện đi. Nếu không, cơ bắp của thím sẽ bị co lại đấy.” Sau đó, anh ấy nhanh chóng rời đi.

Cuộc gặp gỡ kỳ lạ khiến tôi hoang mang. Người này không phải tùy tiện mà đến thăm. Thay vì nói chuyện với chồng tôi, cậu ấy lại đặc biệt tìm tôi. Ngay cả khi vào nhà, cậu cũng chỉ khuyên tôi ra khỏi giường. Sau khi truyền đạt thông điệp này, cậu ấy lại vội vã rời đi. Hẳn là Sư phụ đã an bài cậu ấy đến điểm hóa cho tôi, muốn bảo tôi hãy ra khỏi giường và luyện công! Tôi lập tức ra khỏi giường và cố gắng đi lại, rón rén để bàn chân trái bị thương của mình chịu một chút trọng lượng. Thật ngạc nhiên, tôi có thể đi khập khiễng từ phòng của mình ra sân bên ngoài. Tôi vui vẻ nói với gia đình mình rằng: “Xem này! Mẹ có thể đi lại được sau 50 ngày mà không tốn một xu để điều trị y tế!” Trong vòng hai tháng, bàn chân của tôi đã hoàn toàn lành lặn, tôi có thể ra ngoài và tặng tài liệu giảng chân tướng.

“Ca phẫu thuật” của chồng tôi

Chồng tôi thường xuyên ở lại nhà một người bạn thân mỗi khi ông ấy thăm huyện Tân Nhạc. Tháng 11 năm 2014, cả hai bị cảm lạnh nặng và ho dữ dội đến mức khó mà ngủ được vào ban đêm. Sau khi biết tình huống của họ, tôi đã gọi điện cho chồng và khuyên ông ấy thường xuyên niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Mặc dù chồng tôi không phải là người tu luyện, nhưng ông rất tin tưởng vào Sư phụ Lý Hồng Chí và Đại Pháp. Bất cứ khi nào rảnh rỗi, ông ấy sẽ lặng lẽ nhẩm những từ này. Ông thậm chí còn bắt đầu niệm vào ban đêm trước khi đi ngủ.

Người bạn thân của chồng tôi đã đến bệnh viện để điều trị và các bác sĩ xác định ông ấy bị ung thư phổi. Không lâu sau, vào đầu năm 2015, ông đã qua đời. Lo lắng, các con của chúng tôi hối thúc bố của chúng đến bệnh viện. Chồng tôi đáp: “Bố không cần kiểm tra để xác nhận mình bị ung thư phổi. Bố và bạn của bố có triệu chứng giống nhau và do đó có cùng bệnh. Bệnh viện sẽ không chữa khỏi được cho bố. Bố thà niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” còn hơn. Chỉ có Sư phụ Lý mới có thể cứu bố!” Chồng tôi đã niệm những từ đó trong suốt vài tháng.

Một buổi sáng, tôi vừa thức dậy thì chồng tôi liền nói với tôi rằng: “Bệnh của tôi khỏi rồi!” Tôi nhìn ông ấy hoài nghi: “Sao ông biết được? Sao ông có thể chắc chắn thế chứ?” Chồng tôi vui vẻ đáp: “Sư phụ đã phẫu thuật cho tôi!” Sau đó, ông ấy kể lại sự việc mình đã gặp. Đêm hôm trước, chồng tôi đang nằm trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê thì thấy Sư phụ Lý Hồng Chí đến gần. Sư phụ thò tay vào ngực ông, loại bỏ một số khối u và thậm chí còn nhận xét: “Nhìn xem mấy khối u này thật là lớn!”

Tôi tràn đầy lòng biết ơn đối với Sư phụ. Kể từ đó, các triệu chứng của chồng tôi biến mất. Gần đây, chồng tôi quyết định trở thành một học viên Đại Pháp. Ngay lập tức, ông bỏ thói quen hút ba bao thuốc mỗi ngày, vốn là một việc không thể làm được nếu không có sự trợ giúp của Sư phụ.

Con trai tôi thoát khỏi bàn tay tử thần

Con trai và con dâu của tôi cũng tin tưởng vững chắc vào Pháp Luân Đại Pháp.

Tháng 5 năm 2005, con trai tôi và bạn cháu đang lái chiếc xe máy của con trai tôi thì bị một chiếc xe ô-tô chạy quá tốc độ đâm phải ở ngã tư. Cú va chạm mạnh đã làm chiếc xe máy của chúng vỡ thành nhiều mảnh. Người qua đường vội vã đưa cả hai đến bệnh viện huyện, mọi người nói: “Vụ tai nạn quá nghiêm trọng. Có khả năng cả hai sẽ không sống sót được.”

Sau khi biết về vụ tai nạn của con trai, tôi nhớ lại lời của Sư phụ: “…một người luyện công, cả gia đình được lợi ích…” (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia[1999]) và biết rằng con trai mình sẽ ổn! Tôi cứ liên tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Khi đến bệnh viện, tôi thấy con trai mình đang đi khập khiễng trên hành lang, cố gắng lấy thuốc cho bạn. Tôi nhanh cảm tạ Sư phụ Lý và bảo cháu tránh nhập viện nếu không bị thương nặng. Tôi cũng khuyên cháu đừng bắt phía bên kia phải bồi thường. Con trai tôi đồng ý nghe theo lời khuyên của tôi. Tài xế xúc động trước hành động của chúng tôi đến mức anh sẵn sàng tiếp nhận chân tướng về cuộc bức hại Đại Pháp.

Cháu trai tôi đã thoát hiểm như thế nào

Một ngày mùa thu năm 2012, con dâu tôi giặt quần áo trên hiên nhà, trong khi đang trông đứa con trai nhỏ mới một tuổi. Trong lúc mẹ không chú ý, cháu trai của tôi trèo lên mui xe ô-tô đồ chơi, sau đó chiếc xe bị lật. Cháu trai tôi bị nhào qua mép hiên cao và ngã xuống nền bê tông. Cú ngã lập tức khiến cháu trai tôi bất tỉnh.

Con dâu tôi sợ hãi và khóc gọi cho tôi. Tôi vội chạy đến hiện trường và nhanh bảo cháu niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Chúng tôi cầu xin Sư phụ cứu cháu bé. Sau một giờ đồng hồ niệm, cháu trai tôi đã tỉnh lại và bắt đầu khóc. Sư phụ Lý Hồng Chí đã cứu cháu trai tôi.

Vào một lần khác, trên cổ cháu trai tôi không biết từ lúc nào xuất hiện một cục u tròn, cứng, kích thước cỡ hạt mơ. Các bác sĩ tại bệnh viện huyện không thể chẩn đoán được và đề nghị chúng tôi tham khảo ý kiến các chuyên gia tại một bệnh viện lớn hơn. Theo lời khuyên của họ, chúng tôi đã lên kế hoạch đến khám tại bệnh viện thành phố lớn hơn vào ngày hôm sau. Trong khoảng thời gian này, tôi thắc mắc: “Cháu trai là do Sư phụ ban cho mình. Mình là học viên Đại Pháp. Người thân của học viên Đại Pháp có thể xảy ra chuyện gì sao?” Tôi gọi cháu trai qua và nói: “Cháu là một tiểu đệ tử Đại Pháp. Cháu cũng đã ghi nhớ nhiều bài thơ của Đại Pháp rồi. Sư phụ sẽ bảo hộ cháu, cháu cần tin tưởng ở Sư phụ. Hãy chân thành niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Cháu trai tôi vui vẻ hứa sẽ niệm và đến ngày hôm sau, cục u trên cổ cháu đã không cánh mà bay! Cả gia đình chúng tôi đã rất kinh ngạc khi chứng kiến sự kỳ diệu của Đại Pháp.

Những sự việc tôi trải nghiệm đã chỉ ra rằng Sư phụ luôn ở cạnh chúng ta mỗi ngày, bảo hộ và chăm lo cho các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Chúng ta thật may mắn khi có Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/7/18/376145.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/2/178693.html

Đăng ngày 22-08-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share