Bài viết được một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc thuật lại

[MINH HUỆ 08-08-2019] Tôi là một nông dân bình thường. Cuộc sống của tôi đầy những khó khăn, nhưng lại có vô vàn những điều thần kỳ. Những điều thần kỳ này đến thông qua tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, môn tu luyện đã cho tôi trải nghiệm rất nhiều câu chuyện kỳ diệu. Ở đây tôi muốn chia sẻ những câu chuyện của cuộc đời mình, để chứng thực cho những thần tích cứu độ thế nhân của Pháp Luân Đại Pháp, cũng như để cảm ân ơn cứu mạng và cứu độ của Pháp Luân Đại Pháp đối với tôi.

Vật lộn giữa ranh giới sinh tử

Tôi sinh ra tại một ngôi làng nhỏ ở tỉnh Hắc Long Giang. Tôi là con thứ ba trong một gia đình có nhiều anh chị em. Mẹ tôi làm công việc nội trợ và cha tôi là giáo viên thể dục. Lúc mới được sinh ra tôi rất yếu. Có ông lão nói rằng tôi là kiểu người chiêu mời ma quỷ; chỉ chút việc nhỏ cũng sẽ mang đến nhiều đau khổ. Cha mẹ tôi nghĩ rằng tôi sẽ không sống được lâu vì dường như tôi có thể chết bất cứ lúc nào, nhưng bằng cách nào đó tôi vẫn sống sót. Họ không bao giờ có thể đoán trước được điều gì có thể xảy ra tiếp theo.

Kể từ khi còn rất nhỏ tôi đã có thể nhìn thấy những điều mà người khác không thể thấy. Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi mới biết được đó là vì thiên mục của tôi đã khai mở. Ví như tôi có thể biết trước được ai là khách sẽ đến thăm nhà ngày hôm nay, vị trí những món đồ bị thất lạc đã lâu, chuyện gì sẽ xảy ra trong vài ngày tới, và những thứ tương tự. Khi đi học, bố mẹ tôi lo lắng rằng tôi sẽ không học được gì vì tôi thường rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Nhưng tôi lại thể hiện rất tốt ở trường. Tôi học rất ít nhưng luôn đạt điểm cao. Có lúc bước vào phòng thi tôi liền cảm thấy mệt rã rời liền gục xuống bàn ngủ một hồi. 15 đến 20 phút sau tỉnh lại, tôi liền có thể trả lời các câu hỏi một cách nhanh chóng. Tôi cũng có thể viết văn rất nhanh, điều này khiến các giáo viên không khỏi ngạc nhiên. Tất cả các giáo viên đều biết rằng tôi rất khác biệt: một học sinh có sức khỏe kém, nhưng luôn có thành tích xuất sắc ở trường.

Khi lên học trung học, tôi gặp nhiều vấn đề về sức khoẻ hơn. Bệnh tim, viêm túi mật, viêm dạ dày, viêm mũi, viêm khớp gối, đau lưng, ứ đọng gan, suy nhược thần kinh, co thắt dây thần kinh sọ, thiếu máu và rối loạn tổng thể. Nói tóm lại tôi không biết liệu có bệnh gì trên thế giới này mà tôi không mắc không! Mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt khác và bố mẹ tôi chỉ biết thở dài. Tôi cảm thấy mọi người nhìn mình như thể người chết sống lại. Tôi không có niềm vui chỉ có thống khổ. Sinh mệnh như treo trên sợi tóc có thể kết thúc bất cứ lúc nào; không có sức lực để sống và học tập.

Bố mẹ tôi không có lựa chọn nào khác bèn phải tìm ai đó để gả tôi đi. Mặc dù tôi chưa sẵn sàng kết hôn, nhưng dù sao đi nữa thì họ cũng đã sắp xếp cuộc hôn nhân này và vì vậy một điều đáng tiếc và bất hạnh nữa lại được thêm vào cuộc sống của tôi. Chồng tôi là một người đàn ông tàn bạo. Anh ấy thường đánh và chửi mắng tôi, nhất là sau khi anh uống vài ly rượu. Tôi rất muốn chết để kết thúc nỗi đau này.

Nhưng tôi vẫn sống và những cảm giác tội lỗi không dừng lại. Tôi đã sinh con trai nhưng chồng tôi vẫn đánh tôi. Khi con trai tôi lên 10, tôi không thể chịu đựng được nữa và quyết định bỏ trốn. Chồng tôi tìm được tôi và không cần phải nói, anh ấy đã đánh tôi dữ dội. Đến lúc đó bố mẹ tôi mới biết về hoàn cảnh của tôi và đồng ý để tôi ly hôn.

Những ngày tháng bị bầm tím cuối cùng đã chấm dứt. Tôi tìm được một việc làm và ở trong một thành phố nhỏ của tỉnh Cát Lâm. Tôi vẫn rất yếu. Tôi dùng tiền tiết kiệm của mình để mua thuốc và chuẩn bị cho cái ngày mà tôi không thể làm việc được nữa. Tôi nghĩ lý do duy nhất để sống là để chịu tội khổ. Lẽ nào chịu tội khổ xong tôi sẽ chết? Tôi không rõ câu trả lời.

Đại Pháp đã cứu tôi

Vào một ngày đầu tháng 7 năm 1999, tôi thức dậy vào khoảng 5 giờ sáng. Tôi mặc áo len (vì tôi sợ lạnh) và đi ra một quảng trường gần nhà. Thường thì tôi chẳng bao giờ đến đó. Tôi nhìn thấy có rất nhiều người đang luyện tập ở đó. Một bà dì có vẻ tốt bụng bước đến và mời tôi tập cùng. Bà nói rằng đây là Pháp Luân Đại Pháp, một pháp môn tu luyện của Phật gia dạy mọi người sống theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Bà nói môn tu luyện mang lại lợi ích rất lớn về sức khoẻ nhưng không phải dùng để trị bệnh. Tôi nói tôi muốn học. Vì thế tôi đã tham gia cùng mọi người.

Tình cờ khi ấy các học viên đang luyện bài công pháp số hai. Tôi giơ hai tay của mình lên chỉ được vài phút rồi cảm thấy kiệt sức đến nỗi ngã xuống đất. Bà dì đã chào tôi khi nãy khuyên tôi hãy từ từ. Trong khoảng thời gian đó, tôi yếu và không thể làm được việc gì. Tôi chỉ có thể đứng được vài phút sau đó lại ngồi xuống nghỉ. Bà dì bảo tôi đừng lo lắng. Bà ấy đã đề nghị tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân vì tôi cần biết cách tu luyện và học cách trở thành một người tốt hơn.

Tôi bị sốt khi bắt đầu đọc sách Chuyển Pháp Luân. Tôi nhớ bà dì đã nói với tôi rằng Sư phụ sẽ giúp tôi tịnh hoá thân thể, vì vậy tôi cần phải cố gắng không được lo lắng về việc đó. Khi cảm thấy mệt, tôi sẽ đi ngủ một lúc. Sau đó, tôi lại tiếp tục đọc. Sau ba ngày, tôi đã đọc xong cuốn sách. Tôi đã đến điểm luyện công một lần nữa và lần này tôi có thể giơ tay lên được trong nửa giờ đồng hồ giống như mọi người.

Sau khoảng ba đến bốn ngày, tôi cảm thấy nhẹ nhàng và tràn đầy năng lượng. Ăn thấy ngon và không còn cảm thấy chóng mặt nữa. Tôi đã rất vui mừng! Tôi đã 25 tuổi và đây là lần đầu tiên trong đời tôi trải nghiệm điều thần kỳ đến vậy! Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời! Tôi không còn bệnh nữa! Tôi thực sự muốn hét lên thật lớn!

Tôi, người từng bị xem là người chết sống lại, nay đã được tái sinh! Chính Pháp Luân Đại Pháp đã khiến điều đó xảy ra! Tôi vẫn có thể tận hưởng từng phút của cuộc sống không bệnh tật!

Sau vài ngày, tôi quay lại quảng trường để luyện công, tôi thấy nó đã bị bỏ hoang. Lúc đó tôi sống trong ký túc xá và ở đó không có tivi. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi không thể tìm thấy bất kỳ học viên nào. Cảm giác cô đơn khiến tôi bật khóc. Sau đó, một thông điệp nảy lên trong đầu tôi: “Chẳng phải bạn có sách sao? Có thể tự học tự luyện.”

Tôi gạt nước mắt và bắt đầu tự luyện công ở nhà. Mãi đến sau này tôi mới phát hiện ra rằng cựu độc tài Giang Trạch Dân chính là người đã tạo ra những tuyên truyền dối trá và phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã tận dụng mọi cơ hội để chia sẻ với mọi người về những điều tôi đã trải qua, rằng chính Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho tôi một cuộc sống mới. Tôi chia sẻ mọi người rằng Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp!

Sau đó, tôi đã lên Bắc Kinh thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp. Tôi bị bắt và bị bức hại năm lần. Nhưng không gì có thể lay chuyển được tôi và nó chỉ có thể làm tăng thêm tín tâm của tôi vào Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã nói với những người bắt tôi rằng: “Tôi sẽ tiếp tục tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cho đến hơi thở cuối cùng.”

Tôi nhớ lần đó có một nhân viên của viện kiểm sát đã bảo tôi rằng: “Tôi thực sự ngưỡng mộ đức tin kiên định của chị vào Pháp Luân Đại Pháp. Tôi tin chắc rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt qua những gì tôi nhìn thấy ở chị. Một ngày nào đó, tôi sẽ tìm gặp chị để học Pháp Luân Đại Pháp.” Tôi rất vui khi một người như vậy minh bạch được chân tướng. Trong tình huống hỗn loạn này không dễ để phân biệt đúng sai. Anh ấy là một sinh mệnh đáng trân quý và chắc chắn sẽ có một tương lai tươi sáng.

Tôi sẽ cố gắng hết sức để chia sẻ cho mọi người biết về trải nghiệm của cá nhân mình: Pháp Luân Đại Pháp đến đây là để cứu độ thế nhân. Đừng tin bất cứ lời dối trá nào của chính quyền Trung Quốc. Xin hãy bình tĩnh lắng nghe xem Pháp Luân Đại Pháp thực sự là gì. Bạn sẽ nhận được lợi ích về cả tâm lẫn thân. Nếu bạn may mắn và bước vào tu luyện, bạn sẽ nhận được phúc lành. Đây là ý nghĩa chân thực của đời người.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/8/8/391180.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/16/178918.html

Đăng ngày 01-09-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share