Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 27-03-2019] Con trai cả của tôi từng là một quân nhân, bị quân đội của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tẩy não trong nhiều năm. Nó cũng từng là cán bộ chịu trách nhiệm theo dõi các học viên Pháp Luân Công ở địa phương. Chồng tôi, vốn là một học viên, vì chịu sự phản đối quyết liệt của nó nên đã ngừng tu luyện, kết quả sức khỏe của ông ngày càng tồi tệ và sau đó đã qua đời.
Con tôi cũng trường kỳ phản đối tôi tu luyện. Hơn 10 năm nay, với việc nỗ lực tu tốt bản thân, kiên trì bước đi cho chính, bước đi cho tốt con đường tu luyện Chính Pháp, đứa con bị đầu độc của tôi cuối cùng đã thay đổi ý kiến, sinh mệnh lạc lối ấy cuối cùng đã được cứu. Tôi cảm nhận được sâu sắc lời giảng của Sư phụ:
“Nếu muốn làm tốt việc cứu độ chúng sinh, thì trước hết phải tu bản thân cho tốt.” (Gửi Pháp hội Brazil [2009])
1. Tu Đại Pháp, giải khai nút thắt trong tâm
Tôi là một phụ nữ nông thôn miền núi, năm nay 66 tuổi và chưa đi học một ngày nào. Năm 1998, con trai út 18 tuổi của tôi đi làm công bị ngã xuống từ tòa nhà cao tầng và tử vong ở nơi đất khách. Khi biết tin, tôi gần như đã ngừng thở. Nhiều người tới động viên tôi, nhưng tôi không thể thoát ra được, ngày càng lún sâu vào nỗi đau, đến nỗi người lúc nào cũng đờ đẫn, bước đi siêu vẹo.
Một lần, một người bạn của tôi đã rủ tôi học Pháp Luân Công. Vì tôi không biết chữ nên tôi lắng nghe các học viên đọc cuốn Chuyển Pháp Luân và nghe băng giảng Pháp. Tôi nhanh chóng hiểu ra rằng luyện công không phải là để chữa bệnh mà là để con người có thể tu luyện.
Sư phụ giảng:
“Ai là mẹ chư vị, ai là con chư vị, một khi hai mắt kia khép lại [tạ thế] thì ai còn nhận ra ai nữa; nghiệp mà chư vị nợ vẫn theo đó mà hoàn trả. Nhân tại mê trung, không vứt bỏ được những thứ này. Có người không vứt bỏ được [tâm về] con của họ, nói [nó] tốt ra sao, nó chết rồi; mẹ họ tốt ra sao, cũng chết rồi; họ thống thiết muốn chết [theo], quả thật bỏ nửa cuộc đời còn lại để theo những người kia. Chư vị không nghĩ ư, đó chẳng phải đến giày vò chư vị? Dùng hình thức ấy để chư vị chẳng có ngày nào yên.” (Bài giảng thứ sáu – Chuyển Pháp Luân)
Các Pháp lý đã giúp tôi vượt qua nỗi đau mất con. Tôi đã có thể bước ra khỏi chấp trước vào tình cảm thân quyến. Kể từ đó, tôi hạ quyết tâm tiếp tục tu luyện.
Tôi từng bị đau vai, có vấn đề ở đốt sống thắt lưng, viêm khớp dạng thấp, hạ đường huyết và huyết áp thấp. Chồng tôi bị huyết áp cao và bệnh động mạch vành. Các căn bệnh đã biến mất sau khi chúng tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Tuy nhiên, chúng tôi đã ngừng tu luyện ngay sau khi cuộc đàn áp diễn ra vào tháng 7 năm 1999.
Các chứng bệnh của chồng tôi đã quay trở lại và của tôi cũng vậy. Chúng tôi đã phải nhập viện, gây ra áp lực tài chính cho chúng tôi. Tôi nhận ra rằng chúng tôi nên tiếp tục tu luyện. Cùng lúc đó một học viên địa phương đã tập hợp tất cả chúng tôi để cùng nhau học Pháp luyện công ở nơi riêng tư. Dần dần, vợ chồng tôi đã lấy lại được sức khỏe và không phải đến bệnh viện nữa.
2. Chồng tôi qua đời sau khi con trai phản đối ông tu luyện
Con trai cả của tôi làm việc trong quân đội đã hơn 10 năm và tin vào tuyên truyền phỉ báng của ĐCSTQ về Pháp Luân Công. Khi cháu về nhà vào năm 2005, cháu làm bí thư ở thị trấn của chúng tôi. Công việc của cháu đòi hỏi sự phối hợp với ĐCSTQ để tẩy não người dân. Cháu đã nổi giận khi biết cha mẹ mình là học viên Pháp Luân Công. Cháu nói: “Trong quân đội, mọi người phải viết một bản tuyên bố bảo đảm rằng bản thân và gia đình và bạn bè của mình đều không tập Pháp Luân Công”, và cháu cho rằng chúng tôi cản trở sự nghiệp của cháu.
Cháu đã đốt cuốn Chuyển Pháp Luân và ngăn chồng tôi luyện công. Một ngày nọ, trong lúc cãi vã tại bàn ăn tối, cháu túm lấy cổ áo của cha mình và giơ nắm đấm lên. Chồng tôi rất đau khổ. Vừa tức giận vừa bàng hoàng, ông đã dừng tu luyện và bắt đầu chơi bài với bạn bè mỗi ngày. Tôi muốn ông ấy đọc Chuyển Pháp Luân cho tôi vào buổi tối, nhưng ông ấy nói rằng ông ấy không muốn hàng xóm nghe thấy.
Trước khi cuộc đàn áp diễn ra, chồng tôi làm việc tại trang trại vào ban ngày và học Pháp vào buổi tối. Ông ấy thường đọc sách Chuyển Pháp Luân cho tôi nghe. Ông ấy đã có thể ngồi song bàn, khi xuất hiện nghiệp bệnh cũng đã giữ vững tâm tính. Có lần bị đi tiểu ra máu, trong hai tuần liền ông ấy không nói gì với tôi vì không muốn tôi sợ. Đến lần thứ tiếp theo đi tiểu ra máu đã nhẹ hơn rất nhiều, sau vài ngày là khỏi.
ĐCSTQ đàn áp ông ấy không sợ, nhưng cửa ải của con trai ông ấy lại rất sợ. Tôi khuyên ông hãy gắng vượt quan, quay lại tu luyện, nhưng nói thế nào ông ấy cũng không nghe. Mùa thu năm 2006, chồng tôi bị đột quỵ và qua đời.
Con trai chúng tôi trở về nhà và nổi cơn thịnh nộ trước mặt những người khách đến viếng. Cháu phỉ báng Pháp Luân Công bằng những tuyên truyền của ĐCSTQ. Điều này khiến gia tăng thêm hiểu lầm của mọi người về Đại Pháp.
Không muốn mọi người hiểu sai về Đại Pháp, sau đám tang, tôi đã giảng chân tướng với những người tôi gặp. Tôi giải thích với họ rằng bệnh cao huyết áp và bệnh động mạch vành của chồng tôi đã được chữa lành sau khi ông ấy tu luyện và ông ấy đã không còn tu luyện hơn một năm trước khi qua đời vì con trai chúng tôi không cho phép. Sau đó tôi đã kể lại trải nghiệm của bản thân để chỉ ra những lợi ích sức khỏe của Pháp Luân Đại Pháp và nói với họ rằng tôi sẽ tiếp tục tu luyện.
3. Sau cơn mưa trời lại sáng
Sau khi cha mất, con trai không muốn tôi sống đơn độc nên bảo tôi về ở cùng. Nhưng cháu không cho tôi luyện công hoặc liên lạc với các học viên khác. Cháu theo dõi tôi rất kỹ. Tôi chỉ có thể nghe các bài giảng và luyện công trong phòng sau khi cháu đã ngủ. Một hôm, cháu đã tịch thu sách Đại Pháp của tôi sau khi nghe tin hai học viên địa phương bị bắt.
Không thể học Pháp khiến tôi rất khổ sở. Tôi nhớ lại việc chồng tôi vì không vượt qua được quan tình với con cái mà từ bỏ tu luyện và mất đi sinh mệnh, còn gây ra ảnh hưởng phụ diện cho Đại Pháp. Tôi quyết định rời xa con trai và trở về quê vào năm 2008 để có thể tự do tu luyện.
Con trai phản đối việc tôi về quê nên đã cắt đứt mọi hỗ trợ tài chính, tôi về quê đã bốn tháng nhưng cháu không hỏi han gì. Tôi phải làm việc để kiếm sống. Trong hai năm sống cùng con trai, tôi đã không làm tốt ba việc. Sức khỏe của tôi dần xấu đi. Tôi liên tục bị đầy hơi, cùng với chứng đau lưng và viêm khớp xuất hiện trở lại. Tất cả những thứ này đã biến mất sau khi tôi trở về quê nhà với một môi trường nơi tôi có thể học Pháp và làm ba việc một cách tốt nhất có thể.
Trong vòng một năm, từ một người mù chữ, tôi đã có thể tự đọc Chuyển Pháp Luân và các kinh văn khác của Sư phụ.
Vào buổi tối, một vài học viên cùng tôi ra ngoài để phát tờ rơi Đại Pháp và treo các biểu ngữ Đại Pháp. Sự thần thánh của việc cứu người, sự mỹ diệu của thăng hoa tinh thần, không từ ngữ nào diễn tả được.
4. Chứng thực Pháp bằng cách phủ nhận nghiệp bệnh
Gia đình tôi đã chứng kiến sự khác biệt của tôi khi đối mặt với bệnh tật và các chấn thương thể xác. Những phép lạ mà tôi trải qua đã dần thay đổi suy nghĩ của họ về Pháp Luân Đại Pháp.
Một ngày nọ, tôi bắt đầu ho dữ dội với cơn đau ngực cấp tính. Con dâu tôi lo sợ và muốn đưa tôi đến bác sĩ và lấy thuốc cho tôi. Tôi từ chối và nói với cháu rằng tôi sẽ ổn. Vài ngày sau, cơn ho chấm dứt.
Một lần khác, khi chuẩn bị đi mua sắm cho năm mới, tôi bị ngã và đầu bị va đập mạnh. Trán tôi sưng lớn, mặt cũng sưng lên và dính đầy máu. Răng cửa của tôi bị gãy, môi bị rách và chảy máu. Lẽ ra tôi phải khâu vết thương trên môi nhưng thay vào đó tôi chỉ rửa sạch bằng nước. Các cháu hối thúc tôi đến bệnh viện, nhưng tôi nói với chúng rằng tôi là người tu luyện, vài ngày sau sẽ ổn cả. Trong vòng hai ngày, hầu hết các vết thương của tôi đã lành hoàn toàn.
Tháng Giêng năm 2017, trong khi đang ở nhà con trai, tôi bị lên cơn hen suyễn nghiêm trọng. Con trai tôi và vợ cháu thấy tôi bị hen suyễn đến mức không thở được, hỏi tôi rằng không uống thuốc, không đi bệnh viện như vậy có trụ được không. Tôi nói rằng, các con là người thường, phải uống thuốc, đi bệnh viện thì mới khỏi bệnh, còn mẹ là người tu luyện, phải tịnh hóa thân thể, tiêu trừ nghiệp bệnh. Nếu có người đọc sách cho mẹ nghe một chút thì tốt. Con trai tôi nổi giận đùng đùng và to tiếng với tôi.
Ngày hôm sau, tôi bắt xe buýt sớm nhất về nhà. Các đồng tu đến học Pháp cùng với tôi ở nhà. Trong vài ngày, triệu chứng hen suyễn lắng xuống. Khi con trai tôi cùng vợ đến thăm tôi, chúng đã rất ngạc nhiên và nhẹ nhõm khi thấy tôi vẫn ổn và đang trồng rau và ngô quanh nhà.
5. Uy lực của Đại Pháp đã giúp tôi biết đọc
Khi tôi rời nhà con trai về quê vào năm 2008, tôi đã không thể tự mình đọc sách Chuyển Pháp Luân. Tôi rất buồn và cầu xin Sư phụ điểm hóa cho tôi. Từ đó trở đi, sau mỗi lần học nhóm, tôi nhớ lại những lời giảng của Sư phụ và mở sách ra đọc, chỗ nào không đọc được thì bật băng tiếng lên. Trong vòng một năm, tôi đã có thể tự đọc sách Chuyển Pháp Luân.
Khi con gái tôi đến thăm, cháu rất tò mò khi thấy tôi đọc sách trôi chảy, liền đọc cùng với tôi để kiểm tra. Tôi đã đọc không sai chữ nào. Tôi đã từng nhờ cháu dạy đọc, nhưng cháu từ chối vì tôi hầu như không biết một chữ nào. Tôi nói với cháu rằng Sư phụ đã dạy tôi đọc. Cháu nghe vậy liền cười.
Vào năm 2016, tôi đã bảo con gái dạy cho tôi một số chữ khó trong Hồng Ngâm III và Hồng Ngâm IV. Nhưng con gái tôi cũng không biết những chữ đó. Con trai tôi biết nhưng không chịu giúp tôi. Tôi nói với cháu rằng cuối cùng tôi sẽ học được cách đọc bởi vì Sư phụ sẽ giúp tôi. Và tôi đã làm được điều đó.
Cho đến nay, tôi đã đọc tất cả mười một cuốn kinh văn. Một ngày nọ, con trai tôi gọi cho em gái và nói: Mẹ chưa bao giờ đến trường, vậy mà bây giờ có thể đọc sách trôi chảy. Tại sao lại như vậy?! Đại Pháp quả là thần kỳ!“ Tôi biết rằng cháu đang dần thay đổi suy nghĩ về Đại Pháp.
6. Con trai tôi thay đổi suy nghĩ
Vài năm trước, con trai tôi là chủ nhiệm văn phòng ủy ban ở thị trấn, chịu trách nhiệm bắt giữ các học viên Pháp Luân Công. Cháu bảo tôi không được ra ngoài để giảng chân tướng và chỉ luyện công ở nhà. Cháu lo lắng rằng sẽ không thể giúp tôi nếu tôi bị bắt. Tôi nói với cháu rằng các học viên bị bắt và tống giam không phải là người xấu, cũng không ăn trộm ăn cắp gì của ai, phải chịu bắt giam một cách oan uổng, không có gì phải xấu hổ.
Con trai tôi nói: “Những kẻ trộm, kẻ cắp bị bắt giam thì thỏa đáng, vì họ lấy đồ của người khác. Còn các học viên không phải người xấu, bị bắt giam thật không đáng.”
Con trai tôi đã bắt đầu đứng về phía các học viên và không có ý định bức hại họ. Trên thực tế, cháu đã không làm gì với các học viên địa phương cả.
Khi các quan chức địa phương yêu cầu tất cả các học viên ký kết tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Công, con trai tôi đã lo lắng. Cháu nói với tôi rằng tôi nên nói rằng tôi đã từng luyện tập nhưng đã dừng lại. Khi một quan chức đến, tôi nói với anh ta rằng tôi đã có được sức khỏe tuyệt vời sau khi tu luyện. Tôi sống một mình và không cần sự giúp đỡ từ các con tôi. Tôi thậm chí còn giúp chúng làm việc nhà. Tôi đã kiện cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Giang Trạch Dân vì ông ta đã phát động cuộc đàn áp đối với một môn tu luyện tuyệt vời như vậy. Tôi từ chối ký vào bản tuyên bố.
Sau đó, tôi nói với con trai tôi những điều đó, cháu không phàn nàn gì.
Một người đã báo cáo tôi với các quan chức thị trấn khi tôi giảng chân tướng. Lúc đó, con trai tôi đã không ở thị trấn, cháu đã gọi cho em gái của mình và nhờ cháu cảnh báo tôi. Năm ngoái, cháu về nhà và thấy tôi và ba học viên khác học Pháp cùng nhau. Cháu không nói gì và chỉ làm việc của mình.
7. Tu tốt bản thân mới có thể cứu độ chúng sinh
Sư phụ giảng:
“Nói rõ ra, chính là hiện nay trong Chính Pháp, không xét chúng sinh trong lịch sử đã phạm tội lớn đến đâu, đã phạm sai sót lớn đến mấy, [mà] chỉ xét thái độ của chúng sinh trong thời gian Chính Pháp đối với Đại Pháp, và thái độ đối với đệ tử Đại Pháp.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2007, Giảng Pháp tại các nơi VIII)
Con trai tôi là một viên chức thị trấn và mọi người đều biết rằng mẹ của cháu tu luyện Pháp Luân Công. Bất cứ khi nào cháu đề cập đến tôi, cháu sẽ luôn nói rằng tôi chắc chắn sẽ sống hơn 80 tuổi vì là người tu luyện. Cháu không cố giấu diếm điều gì.
Về tài chính, cháu đã giúp tôi rất nhiều; cháu mua cho tôi quần áo mới vào dịp Tết và khăng khăng trả tiền cho việc sửa chữa nhà của tôi. Bất kỳ món quà nào cháu nhận được từ sếp, cháu sẽ nhanh chóng mang đến cho tôi. Thật khó để tưởng tượng rằng chính người này đã đốt sách Chuyển Pháp Luân của tôi và cố gắng đánh cha mình đến mức từ bỏ việc tu luyện. Bây giờ, cháu rất vui khi thấy tôi làm những việc liên quan đến Đại Pháp. cháu thay đổi thái độ oán ghét và giờ đây đã biết phân biệt đúng sai.
“Đệ tử Đại Pháp cứu được một người, nhưng không phải chỉ là khái niệm một cá nhân đâu, sẽ khiến một quần thể rộng lớn các sinh mệnh được đắc cứu.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2010, Giảng Pháp các nơi XI)
Nếu muốn làm tốt việc cứu độ chúng sinh, thì trước hết phải tu bản thân cho tốt. (Gửi Pháp hội Brazil [2009])
Thể ngộ của tôi là nếu như tôi cũng thỏa hiệp như chồng tôi đã làm, buông lơi trong tu luyện hoặc thậm chí từ bỏ tu luyện vì bị bức hại, tôi sẽ không bao giờ có thể cải biến con trai mình và cứu cháu.
Tu luyện tốt bản thân mình là một thử thách không ngừng đối với một học viên muốn tinh tấn đề cao. Chúng sinh đã bị đầu độc trong cuộc đàn áp, và mọi lời nói và hành động của chúng ta quyết định liệu họ có thể được cứu trong tương lai hay không.
Trước đây, tôi không bao giờ lùi bước trong những cuộc cãi vã, không bao giờ thỏa hiệp khi nói đến lợi ích cá nhân và thường cãi nhau với hàng xóm. Pháp Luân Đại Pháp dạy tôi phải khoan dung và nghĩ đến người khác trước khi tôi làm bất cứ điều gì. Bất thất bất đắc. Bây giờ, tôi sẽ không bị kích động khi người khác nói xấu tôi hoặc ăn cắp thứ gì của tôi.
Khó là khó ở chỗ chư vị chịu thiệt thòi một cách minh bạch rõ ràng nơi lợi ích người thường, với lợi ích thiết thân [bày] trước mắt, chư vị có bất động tâm hay không?”(Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)
Những suy nghĩ và hành động từ bi mà Đại Pháp đã dạy chúng ta khiến cho người khác thấy được sự tuyệt vời của Chân-Thiện-Nhẫn. Mối quan hệ của tôi với mọi người xung quanh đã được cải thiện và tôi cảm thấy thoải mái hơn. Khi tôi giảng chân tướng cho những người mà tôi đã tha thứ trong các cuộc xung đột hoặc những người trước đây đã ăn cắp đồ của tôi, họ sẽ dễ dàng lắng nghe tôi và làm tam thoái.
Các học viên địa phương và tôi đã tạo ra một môi trường để cứu người. Có hơn 100 hộ gia đình trong làng của chúng tôi và gần như tất cả trong số họ đã tam thoái, bao gồm cả cảnh sát và bí thư thị trấn. Bây giờ, chúng tôi đi ra khỏi thị trấn để giúp những người khác.
Chúng ta phải tu luyện bản thân theo Pháp. Khi trường năng lượng tích cực của chúng ta mở rộng, con đường tu luyện của chúng ta sẽ mở rộng, và nhiều người sẽ được cứu.
Con xin tạ ơn những lời dạy và sự bảo hộ từ bi của Sư tôn.
Bản tiếng Hán: www.minghui.org/mh/articles/2019/3/27/384406.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/4/25/176616.html
Đăng ngày 25-08-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.