Bài viết của Thanh Liên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 28-06-2019] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hơn 20 năm. Môn tu luyện đã khiến tôi chuyển biến từ căn bản. Nhờ tu luyện Đại Pháp, tôi hiểu được ý nghĩa của việc có được thiện tâm chân thật và đối xử tốt với người khác.
Tu luyện trong mâu thuẫn
Tôi được phân công làm việc tại bộ phận hiện tại của tôi cách đây 8 năm. Có nhiều nữ đồng nghiệp trong bộ phận đó, và tất cả họ đều hơn tôi khoảng 5 tuổi. Có người đã nói với tôi trước khi tôi tới đây rằng họ không dễ hòa hợp.
Vào ngày đầu tiên tôi đến bộ phận mới của mình, tôi cảm thấy tôi không được chào đón. Một đồng nghiệp mới nói điều gì đó thực sự xúc phạm tôi. Cô ấy nói: “Hôm nay tôi cảm thấy không thoải mái, dù là đứng hay ngồi. Có vẻ như có gì đó không ổn ở đây.”
Những lời của cô ấy đã tác động mạnh đến tôi. Tôi chưa từng gặp những người này trước đây, và việc thay đổi đơn vị công tác là do lãnh đạo bố trí. Tại sao họ lại đối xử với tôi như vậy? Làm thế nào chúng tôi có thể làm việc cùng nhau đây?
Nhưng tôi biết rõ rằng tôi không nên tức giận với họ. Tôi phải chịu đựng nó. Tuy nhiên, nói thì dễ hơn làm.
Một việc khác xảy ra vào một ngày khác làm tôi khó chịu hơn nữa. Một đồng nghiệp hỏi tôi rằng tôi đã nhận được bao nhiêu tiền thưởng. Tôi nói với cô ấy rằng tôi không thể nhớ được là bao nhiêu. Sau đó cô ấy nói rằng tôi đang nói dối và không muốn cho cô ấy biết. Một đồng nghiệp khác phàn nàn về tôi, và một đồng nghiệp thứ ba cũng phàn nàn rằng tôi đi quá nhẹ, khiến cô ấy giật nảy mình khi nhìn thấy tôi.
Một lần nữa tôi lại chịu đựng trên bề mặt, nhưng tôi nhận ra rằng điều này không phù hợp với yêu cầu của Đại Pháp.
Sư phụ đã giảng:
“Nhẫn là chìa khoá của đề cao tâm tính. Nhẫn mà uất hận, uỷ khuất, hay đẫm lệ là cái nhẫn của người thường với chấp trước vào tâm lo nghĩ, hoàn toàn không hề nảy sinh uất hận, không cảm thấy uỷ khuất thì mới là cái Nhẫn của người tu luyện.” (Tinh tấn yếu chỉ – Thế nào là Nhẫn)
Tôi cố gắng không nghĩ về lý do tại sao tôi bị đối xử như vậy, và chỉ học Pháp nhiều hơn, chia sẻ thể ngộ của mình với các học viên khác, và thay đổi chính bản thân mình.
Sức chịu đựng của tôi đã dần thay đổi từ việc buộc bản thân phải chịu đựng, đến dần tĩnh tâm xuống, rồi cho tới một ngày những lời của họ chỉ như một cơn gió thoảng và tôi mỉm cười với họ sau khi nghe họ nói.
Tám năm đã trôi qua. Tôi không biết khi nào thì môi trường bắt đầu thay đổi, nhưng bây giờ tôi có thể cảm thấy sự chân thành và thiện chí của họ khi họ nói chuyện với tôi.
Một trong những đồng nghiệp của tôi nói với tôi vào cuối năm ngoái: “Trong những năm qua, tôi thấy rằng cô là một người tốt. Cô lau hành lang và đổ rác nhiều nhất, và cô không để mọi người biết trong khi làm việc đó. Không như những người khác, họ đi chùa thường xuyên, nhưng họ vẫn rất ích kỷ. Họ thậm chí không tốt bằng tôi, một người không có đức tin. Tất cả chúng tôi đều nghĩ rằng cô là một người có đức tin chân chính.”
Một đồng nghiệp khác nói với tôi rằng cô ấy cảm thấy rất dễ chịu và thoải mái khi ở bên cạnh tôi. Cô ấy nói: “Khi chúng tôi nghe nói rằng cô tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chúng tôi đã không thích cô, nhưng chúng tôi nhận ra rằng cô không giống như những gì mà truyền thông đã mô tả về các học viên Đại Pháp. Và tôi nhận ra rằng cô hoàn toàn khỏe mạnh và tôi còn chưa bao giờ thấy cô bị cảm. Có đức tin như cô thực sự là tốt.”
Cô ấy cũng từng hỏi tôi: “Nếu cô nhặt được một cái ví dưới đất với vài ngàn Nhân dân tệ và các thẻ tín dụng bên trong, cô có giữ nó không?”
Tôi mỉm cười và nói: “Tôi không thể làm thế. Nó là một yêu cầu rất cơ bản đối với một học viên Pháp Luân Đại Pháp.”
Cô ấy giơ ngón tay cái với tôi sau khi nghe thấy điều này. Sau đó cô ấy hỏi tôi liệu cô ấy có thể mượn cuốn sách Chuyển Pháp Luân từ tôi không, vì cô ấy muốn biết cuốn sách đó viết gì.
Hành xử trong một tai nạn xe hơi với tiêu chuẩn của một học viên
Con trai tôi bị xe hơi đâm năm 2008 khi chúng tôi băng qua đường. Cháu bị văng khá xa và bất tỉnh. Tôi chạy tới chỗ cháu, ôm cháu trong tay. Tôi liên tục niệm vào tai cháu: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”
Có vẻ như cháu đang chìm vào một giấc ngủ sâu. Nhịp thở của cháu nhẹ nhàng và đều đặn. Tôi ngạc nhiên về sự bình tĩnh của tôi tại thời điểm đó.
Chồng tôi đã rất bực mình và bắt đầu cãi cọ với người lái xe. Anh ấy gọi cảnh sát và xe cứu thương. Trên đường tới bệnh viện, con trai tôi đã hồi tỉnh và nôn một ít, sau đó lại chìm vào giấc ngủ.
Con trai tôi đã biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt khi cháu còn rất nhỏ. Tôi đã từng nói với cháu rằng dù chuyện gì xảy ra với cháu, cháu hãy niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”
Các bác sỹ ở bệnh viện kiểm tra tổng thể cho cháu và không thấy có gì bất ổn. Tôi không ngạc nhiên với các kết quả. Họ chỉ nói rằng họ cần theo dõi cháu thêm hai ngày nữa.
Sau đó cảnh sát giao thông gọi cho chúng tôi: “Con trai các bác rất may mắn và thật có phúc. Có ba vụ tai nạn trong cùng ngày hôm đó, cùng chỗ đó. Một người đã chết tại hiện trường, một người khác bị tàn tật, và một cô gái bị gãy xương. Vụ tai nạn của con trai bác rất nghiêm trọng, nhưng cậu ấy vẫn ổn.”
Người lái xe đã xin lỗi chúng tôi và để lại số điện thoại di động và địa chỉ của cậu ấy phòng trường hợp có gì đó bất ổn với con trai tôi. Tôi nói với cậu ấy rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và sẽ không moi tiền cậu ấy. Tôi cũng an ủi cậu ấy và nói rằng con trai tôi sẽ không gặp vấn đề gì. Tôi đề nghị cậu ấy hãy nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”
Cậu ấy gọi cho chúng tôi nhiều lần trong vài năm sau đó để xem liệu con trai tôi có ổn không. Tôi nói với cậu ấy rằng mọi thứ vẫn bình thường và chỉ cần nhớ những lời mà tôi đã nói với cậu ấy.
Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã khiến tôi nhạy cảm hơn, sáng suốt và có trí huệ hơn. Tôi cảm nhận sâu sắc sức mạnh của thiện tâm, vì Đại Pháp đã mở rộng tâm hồn và trái tim tôi.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/6/28/389256.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/11/178844.html
Đăng ngày 22-08-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.