Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 05-06-2019] Tôi thường gặp trực tiếp mọi người để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Tuy nhiên, sâu thẳm trong tâm, tôi luôn mong muốn được chứng thực Pháp bằng kỹ năng viết của mình. Điều này phần nào liên quan đến sở thích của tôi về văn học và khả năng viết trước khi tôi tu luyện Đại Pháp. Tại địa phương của tôi thì thiếu hẳn các học viên có kỹ năng viết tốt. Mặc dù tôi chỉ học đến trung học cơ sở, nhưng tôi vẫn muốn thử. Thời điểm đó, tôi nằm mơ thấy một cây bút thần.
Với sự chia sẻ và khích lệ của các đồng tu vào năm 2013, tôi đã viết một bài chia sẻ và gửi đến Pháp hội Minh Huệ. Tôi đã phải tạm nghỉ nhiều lần trong khi viết, nhưng cuối cùng đã vượt qua được quan niệm người thường của mình và hoàn thành bài viết. Tôi ngộ ra rằng cho dù bài viết có được chọn đăng hay không, điều đó không quan trọng, cốt yếu là tôi đã tu luyện tâm tính của mình trong quá trình viết. Trước đó, tôi cảm thấy Pháp hội Minh Huệ không liên quan gì đến tôi. Nhưng, trên thực tế, đó là do tôi thiếu hiểu biết và tôi vẫn ôm giữ quan niệm người thường mà không phù hợp với Pháp.
Sau này, tôi đã viết một bài viết khác để chia sẻ kinh nghiệm của tôi về việc gửi bài cho Pháp hội Minh Huệ lần đầu tiên. Tôi đã suy nghĩ về tu luyện khi tôi viết bài đó. Khi tu luyện, người ta phải tu luyện thực sự.
Sư phụ giảng:
“Học Pháp đắc Pháp
Tỉ học tỉ tu
Sự sự đối chiếu
Tố đáo thị tu”. (Thực tu, Hồng Ngâm I)
Diễn nghĩa:
“Học Pháp được Pháp
So sánh việc học việc tu với nhau
Mọi việc cứ thế mà đối chiếu
Làm đến thế tức là tu”. (Tu thật sự, Hồng Ngâm I)
Tôi cảm thấy dường như Sư phụ đang đọc bài thơ này cho tôi nghe trong lúc tôi đang đọc nó. Tôi quay đầu lại và không nhìn thấy gì, vì tu luyện của tôi là ở trạng thái khóa. Nhưng, tôi thực sự cảm thấy Sư phụ đang ở bên tôi và năng lượng từ bi của Ngài đang lan tỏa khắp căn phòng. Trước đây, khi tôi đọc bài thơ này, tôi đã không hiểu nội hàm về Pháp ẩn chứa trong bài thơ đó. Ngay lập tức, tôi cảm giác rằng mình đã thức tỉnh.
Sư phụ cũng giảng:
“Pháp hội của chúng ta là tu luyện”. (Lời chúc gửi Pháp hội Châu Âu 2016)
Tôi đã hiểu lầm về Pháp Hội Minh Huệ, bởi vì tôi chưa bao giờ dùng Pháp để cân nhắc bản thân, và cũng chưa bao giờ đạt được điều đó trong tu luyện.
Lúc đó, tôi không có máy tính và các đồng tu đã giúp tôi gửi bài chia sẻ viết tay đến Minh Huệ. Vì vậy, tôi không biết liệu nó có được đăng hay không. Tuy nhiên, một học viên khác nói với tôi rằng cô ấy đã thấy bài viết của tôi vào tháng 2 năm 2014. Cô ấy biết đó là tôi, bởi vì cô ấy biết câu chuyện tu luyện của tôi. Cô ấy nói: “Những lời chia sẻ của chị rất trong sáng”. Tôi biết đó là Sư phụ đã dùng lời của cô ấy để khích lệ tôi. Tôi đã rất hạnh phúc, và điều đó đã cho tôi sự tự tin để tiếp tục viết.
Sư phụ khích lệ tôi
Vì tôi có mong muốn chứng thực Pháp bằng bài viết, nên tôi thường mơ thấy những cây bút và chúng không cùng một loại bút trong mỗi lần tôi mơ. Lúc đầu, tôi đã không ngộ ra và đã hài lòng với việc hoàn tất những gì tôi muốn viết. Nhưng, tôi vẫn mơ về những cây bút và cuối cùng, tâm tôi đã hiểu. Tôi thầm nghĩ: “Có rất nhiều đồng tu trong vùng cũng có những chia sẻ và kinh nghiệm tốt trong việc chứng thực Pháp. Tuy nhiên, thật không may là họ không biết cách viết thế nào để giới thiệu vẻ đẹp của Đại Pháp cho mọi người biết”.
Sư phụ giảng:
“Thực ra, làm đệ tử Đại Pháp, lúc ấy nếu niệm ngay chính, điều nghĩ đến là tu luyện, là có trách nhiệm, là nên làm thật tốt, thì chư vị nên âm thầm khiến cho chỗ mà chư vị cảm thấy chưa hoàn thiện làm nó thực thi cho tốt, đó mới là điều đệ tử Đại Pháp nên làm”. (Tinh tấn hơn nữa, Giảng Pháp tại các nơi X)
Sau khi đọc đoạn Pháp trên của Sư phụ, tôi ngộ rằng tôi nên giúp các đồng tu viết ra những chia sẻ của họ. Khu vực của chúng tôi có thể gửi bản chia sẻ viết tay. Vào ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới, tôi đã viết lại hai bài chia sẻ của đồng tu.
Quá trình này không hề dễ dàng bởi những quan niệm người thường thường xuyên cản trở tôi viết bài. Tôi chỉ ghi nháp khi nói chuyện với đồng tu, và lúc đầu tôi cũng không biết làm thế nào để biến chúng thành bài viết hoàn chỉnh, trong khi hạn nộp bài đang đến gần. Một buổi chiều kia, tôi điều chỉnh lại trạng thái của mình và quyết tâm ở nhà viết bài. Đầu tiên tôi bắt đầu bằng việc học Pháp. Khi đang học Pháp, đột nhiên tôi có một thể ngộ mới.
Sư phụ giảng:
“Chung quanh chúng ta khi luyện công có xuất hiện một trường; trường ấy là trường gì? Có người nói là trường khí, trường từ, trường điện. Thực ra chư vị gọi đó là trường gì thì cũng không đúng, bởi vì vật chất mà trường này bao hàm là cực kỳ phong phú. Vật chất cấu thành trong tất cả các không gian của vũ trụ chúng ta, hầu như đều có trong công này; chúng tôi gọi đó là trường năng lượng là thích hợp hơn; do vậy chúng tôi thông thường gọi đó là ‘trường năng lượng’”. (Bài giảng thứ Ba, Chyển Pháp Luân)
Đây là Đại Pháp của vũ trụ và đã bao hàm mọi thứ. Tôi chợt biết cách viết bài từ việc đọc đoạn Pháp trên. Sư phụ đã dạy chúng ta như vậy. Tôi liền có ý tưởng về cách bố cục bài viết và hoàn thành cả hai bài ngay sau đó. Vào cuối tháng 8, một bài đã được chọn đăng trên Minh Huệ.
Một điều phối viên địa phương đã xem bài viết mà tôi đã tổng hợp vào mùa xuân năm 2015, và đề nghị tôi giúp nhiều học viên cùng tổng hợp các bài chia sẻ cho Ngày Pháp Luân Đại Pháp sắp tới. Tôi đồng ý và tìm một đồng tu khác để làm cùng. Cô ấy đánh máy bài viết, còn tôi thì biên tập chúng. Nhiều đồng tu đã nhận ra tầm quan trọng của việc gửi bài viết cho Minh Huệ và đã tích cực tham gia.
Quá trình biên tập đôi khi gặp khó khăn. Một số học viên không thể viết, vì vậy chúng tôi lắng nghe chia sẻ của họ, và sau đó viết nó ra giấy. Việc này mất rất nhiều thời gian. Cũng có những bài viết đưa cho chúng tôi mà không giải thích rõ ràng những gì họ muốn chia sẻ. Thỉnh thoảng tôi phát cáu và không muốn biên tập chúng. Nhưng một học viên khác nói: “Chúng ta vẫn cứ nên biên tập và gửi chúng đi. Điều quan trọng là sự phối hợp, và trong quá trình đó để xem chúng ta tu luyện bản thân ra sao”. Từ chia sẻ này của đồng tu, tôi nhận thấy thiếu sót của mình. Tôi đã không nghiêm túc và không đủ kiên nhẫn và có xu hướng nghĩ rằng: “Tôi chỉ làm những gì có thể thôi” hoặc “chọn hướng đi dễ” một cách vô thức. Tôi vẫn bị ảnh hưởng bởi sự độc hại của văn hóa Đảng và cần nhanh chóng sửa chữa những thiếu sót của mình.
Điểm hóa của Sư phụ
Vài tháng trước khi phong trào nộp đơn kiện hình sự cựu độc tài Trung Quốc Giang Trạch Dân được phát động, tôi đang ngủ gà gật. Tôi thấy một cây bút lớn di chuyển trước mặt tôi. Tôi đã không biết ý nghĩa của nó là gì. Tôi tự nhủ: “Có gì để viết với một cây bút lớn như vậy? Hoặc có điều gì khác mà tôi cần phải làm? Có phải Sư phụ đang điểm hóa cho tôi?”
Khi phong trào kiện Giang bắt đầu, các học viên địa phương đã nhờ tôi giúp đỡ. Lúc đầu, chúng tôi không có mẫu đơn sẵn. Rất nhiều học viên muốn nộp đơn kiện nhưng không biết nên viết gì. Vì vậy, điện thoại của tôi gần như trở thành một đường dây nóng. Trên thực tế, tôi không biết gì về luật pháp. Vì vậy, tôi chỉ nghiên cứu và học hỏi trong khi viết. Tôi chợt nhận ra rằng đây là sự an bài của Sư phụ. Điểm hóa của Sư phụ là để tôi đảm nhận nhiệm vụ quan trọng này.
Nhưng tôi phải chịu rất nhiều áp lực, vì tôi không biết dùng máy tính để đánh máy. Tôi đã cầu sự giúp đỡ từ một đồng tu khác mà tôi thường làm việc cùng. Sau đó, tôi đã học cách làm việc trên máy tính. Đồng thời, tôi tiếp tục viết lại những câu chuyện bị bức hại của các đồng tu.
Khi ngày càng có nhiều học viên nhờ tôi giúp đỡ, tôi đã học cách gõ máy tính. Tuy nhiên, tôi đánh máy còn rất chậm nên phải làm việc đến đêm khuya. Khởi kiện Giang là một vấn đề rất nhạy cảm với thời gian, vì vậy tôi muốn thúc đẩy việc này càng nhanh càng tốt.
Tuy nhiên, chúng tôi đã có một số tranh luận sau đó. Điều phối viên của chúng tôi cho rằng tất cả mọi người nên sử dụng cùng một mẫu đơn chuẩn. Nhưng đơn mà tôi đã làm trước đây là một đơn kiện pháp lý dạng thông thường. Theo hiểu biết của tôi thì mẫu định dạng thế nào không quan trọng; nó sẽ ổn miễn là lý do kiện là chân chính và nội dung đơn kiện có những chứng cứ rõ ràng.
Trong quá trình này, nhiều quan niệm và chấp trước của người thường đã can nhiễu đến tôi, vì tôi muốn tránh xung đột, nên đã nghĩ đến việc từ bỏ. Nhưng, khi tôi bình tĩnh trở lại và suy xét mọi việc từ góc độ chỉnh thể, thì tôi nhận ra rằng đây là thời điểm quan trọng mà kỹ năng của tôi có thể được phát huy tác dụng. Nhiều đồng tu có đột phá ở mặt tâm tính và điều duy nhất ngăn trở họ chỉ là không biết cách diễn đạt mọi thứ lên giấy. Vì vậy, tôi tự nhủ rằng không được động tâm bởi các quan niệm của người thường và phải tiếp tục giúp đỡ họ. Tôi biết đây là sự an bài của Sư phụ và tôi phải làm tốt nó.
Cuối cùng, tôi đã giúp chuẩn bị phần lớn các vụ kiện trong khu vực của chúng tôi, và nó không thể được thực hiện nếu không có sự phối hợp giữa các đồng tu. Tôi sử dụng máy tính ngày càng thành thạo hơn, điều đó khiến tôi trở nên độc lập hơn và tôi có thể sử dụng các kỹ năng mới cho các hạng mục khác.
Đề cao tâm tính khi viết bài chia sẻ
Trong nhiều năm qua, mỗi khi Minh Huệ kêu gọi viết bài chia sẻ kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới, tôi đều chủ động chia sẻ với các đồng tu khác và khích lệ họ gửi bài. Tôi nghĩ rằng đây là một sự kiện thần thánh cho các học viên Đại Pháp và đó là cơ hội tuyệt vời cho tất cả chúng ta tạo thành một chỉnh thể bất phá và hồng dương vẻ đẹp của Đại Pháp trong xã hội người thường. Đối với những đồng tu không thể viết được, tôi sẽ nói chuyện với họ và ghi lại cuộc trò chuyện của chúng tôi, sau đó viết và chỉnh sửa nó. Đó là một quá trình phối hợp vô điều kiện. Tôi cũng cố hết sức để có được bài viết rành mạch nhất có thể, để các biên tập viên của Minh Huệ không phải mất nhiều thời gian chỉnh sửa.
Các bài viết nhân ngày 13 tháng 5 năm 2016, gửi cho tôi để chỉnh sửa là còn rất thô. Chữ viết tay rất khó đọc, câu văn thường không đầy đủ, và trong rất nhiều bài viết, tôi không thể hiểu được những gì học viên muốn nói. Nhìn vào những bài viết này, tôi tự nói với bản thân rằng “Cực cho mình rồi”. Sau đó tôi nghĩ lại: “Tu luyện là gì? Liệu có phải là tu chỉnh người khác? Nếu mọi thứ quá dễ dàng, thì làm sao chúng ta có thể tu luyện được?” Vì vậy, tôi đã nói chuyện với các đồng tu từng người một và làm rõ những phần tôi không hiểu. Tôi cố gắng kiên nhẫn, giữ vững tâm tính, và cẩn thận chỉnh sửa từng câu chữ. Cuối cùng, một bài viết đã được chọn và thậm chí còn được đặt làm bài viết tiêu điểm trên Minh Huệ. Bài viết đó liền được sử dụng cho các tài liệu giảng chân tướng tại địa phương chúng tôi.
Vạch trần bức hại ở thành phố lân cận
Mùa đông năm ngoái, tôi mơ thấy những quả hồng có kích cỡ rất lớn ở sân sau. Sau khi thức dậy, tôi nghĩ rằng chắc có điều gì đó hệ trọng sắp xảy ra. [Trong tiếng Trung, cách phát âm của “hồng” cũng đồng âm với “sự kiện”, “sự vật”, hoặc “vấn đề”].
Sau đó, có một học viên nhờ tôi giúp viết một bài chia sẻ về các vụ bức hại với số lượng lớn tại một thành phố gần đó. Thành phố đó đã có ba vụ bắt giữ các học viên Đại Pháp quy mô lớn và tổng số vụ bắt giữ dẫn đầu cả nước. Các học viên muốn nhìn vào tình huống này để tìm ra những thiếu sót và phủ nhận cuộc bức hại. Nhưng, họ không biết cách tiếp cận nó và đến tìm tôi.
Tôi nhận ra rằng đây lại là điều cần có sự phối hợp giữa các học viên. Chúng tôi là một chỉnh thể và không có ranh giới vùng miền. Cuộc bức hại ở khu vực đó không chỉ là vấn đề của riêng họ, mà còn ảnh hưởng đến tôi nữa.
Tuy nhiên, vì tôi không hiểu tình hình của họ, nên tôi sợ rằng tôi không thể xử lý mọi thứ một cách đúng đắn. Vì vậy, tôi đã đến gặp một học viên ở thành phố đó để chúng tôi có thể chia sẻ trực tiếp với nhau. Cô ấy đưa cho tôi một bản viết nháp, và tôi trở về nhà để chỉnh sửa nó. Khi tôi gặp các việc mà không biết xử lý ra sao, Sư phụ sẽ điểm hóa cho tôi. Cuối cùng, tôi đã có thể hoàn thành bài viết theo khả năng nhận thức của mình, và nó đã được đăng trên Minh Huệ Net.
Sau đó, tôi phát hiện ra rằng chính quyền ĐCSTQ đã lên kế hoạch thành lập các trung tâm tẩy não ở thành phố đó, nhưng kế hoạch này đã bị hủy bỏ. Đó là bởi các nhân tố phụ diện ở các không gian khác đã bị loại bỏ. Đây không phải là để nói rằng bài viết đó có sức mạnh thế nào. Là một học viên, chúng ta không thể tranh công hoặc có tâm chứng thực bản thân.
Sư phụ giảng:
“Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ”. (Bài giảng thứ Nhất, Chuyển Pháp Luân)
Sư phụ đang làm mọi thứ và Sư phụ không cho phép cựu thế lực bức hại các đệ tử Đại Pháp. Khi các học viên hướng nội, các nhân tố tà ác sẽ bị tan rã.
Minh Huệ là cửa sổ giao lưu tu luyện của các học viên Đại Pháp trên toàn thế giới. Trên nền tảng này, khi có vấn đề, chúng ta có thể chia sẻ với nhau kịp thời và sau đó cùng nhau cải thiện. Vì chúng ta là một chỉnh thể, nên chúng ta cần có trách nhiệm cung cấp các tài liệu bức hại trực tiếp cho Minh Huệ và hợp tác với các học viên làm cho Minh Huệ.
Loại bỏ can nhiễu cả ở trong nội tâm và nhân tố bên ngoài
Vài năm gần đây, các học viên địa phương đã gọi tôi là “nhà văn” hoặc “biên tập viên”, và nói rằng những bài viết mà tôi biên tập cho họ có cơ hội cao được đăng tải. Nhưng trên thực tế mọi thứ không phải lúc nào cũng suôn sẻ với tôi. Thỉnh thoảng khi tôi ngồi xuống để bắt đầu viết, đầu tôi đau nhói đột ngột đến mức không thể mở mắt, và đôi khi toàn bộ cơ thể tôi cảm thấy đau đớn. Có những lúc tôi có ý tưởng tuyệt vời trong đầu, nhưng ngay khi ngồi xuống viết, tâm trí của tôi trở nên trống rỗng. Điều này là do các vấn đề cá nhân và cả sự can nhiễu đến từ các yếu tố bên ngoài. Nhưng bất kể điều gì xảy ra, tôi sẽ luôn phủ nhận an bài của cựu thế lực, bởi vì không ai có thể ngăn cản tôi chứng thực Pháp.
Mục tiêu của tôi là tự mình viết ra những trải nghiệm tu luyện của các học viên địa phương gửi cho Minh Huệ và muốn chia sẻ chúng với tất cả các học viên Đại Pháp trên toàn thế giới.
Khi các bài viết được chọn đăng, đôi khi tôi có cảm giác mãn nguyện. Nhiều lần tôi đã không nhận ra điều đó, những quan niệm người thường bắt đầu xuất hiện trong tâm trí tôi, bao gồm chấp trước vào danh, chứng thực bản thân, tâm hiển thị và hoan hỷ.
Sư phụ giảng:
“Trách nhiệm của đệ tử Đại Pháp là chứng thực Pháp. Chứng thực Pháp cũng là tu luyện, trong quá trình tu luyện là phải vứt bỏ chấp trước vào ‘cái tôi’ của bản thân, không thể nào ngược lại làm gia tăng vấn đề chứng thực bản thân dù là hữu ý hay vô ý. Trong quá trình chứng thực Pháp và tu luyện cũng là quá trình từ bỏ ‘cái tôi’, làm được như thế mới là chứng thực bản thân chư vị một cách chân chính, bởi vì những thứ của người thường thì cuối cùng chư vị cũng phải buông bỏ, buông bỏ tất cả chấp trước của người thường mới có thể vượt qua được tầng của người thường”. (Giảng Pháp trong buổi họp mặt học viên khu vực Châu Á – Thái Bình Dương [2004], Giảng Pháp tại các nơi VI)
Tu luyện là để loại bỏ quan niệm người thường và thanh lọc bản thân. Tôi nhận ra rằng mỗi khi phải đối mặt với những quan niệm người thường, thì khi đó tiềm thức của tôi bắt đầu nghĩ rằng đó là tôi hoàn thành việc đó. Nhưng trên thực tế, nếu không có Sư phụ, tôi sẽ không thể làm được gì. Những gì Sư phụ muốn là chúng ta làm hoàn toàn vì người khác.
Sư phụ giảng:
“Nhẫn ấy, nó là điều rất mạnh mẽ, là vượt khỏi Chân và Thiện. Toàn bộ quá trình tu luyện đều cần phải khiến chư vị nhẫn, giữ tâm tính vững vàng, không thể tuỳ tiện khinh suất”. (Tu luyện tâm tính, Pháp Luân Công)
Khi tôi nhận ra vấn đề của mình, tôi đã có thể “Nhẫn”, đề cao tâm tính của mình, kiềm chế mọi suy nghĩ phụ diện, và có một tâm trí thuần tịnh để viết. Khi biên tập một bài chia sẻ, tôi có thể thấy các đồng tu của mình ở các trạng thái cảnh giới khác nhau, cũng như các loại chấp trước khác nhau, và tôi hiểu rằng tất cả những điều này là cơ hội để tôi đề cao tâm tính. Tôi xử sự với họ bằng sự từ bi và ôn hòa; tôi đã học được cách “Nhẫn” và khiêm tốn.
Tôi chưa bao giờ nghĩ về việc đạt được một cái gì đó hoặc tự mình trở thành ai đó, hoặc đạt được điều gì đó từ Đại Pháp. Là một đệ tử Đại Pháp, tôi có trách nhiệm đi trên con đường tu luyện của mình trong xã hội người thường và chứng thực Đại Pháp vĩ đại như thế nào.
Sư phụ luôn ở bên chúng ta
Tôi đã học hỏi được rất nhiều trong quá trình viết bài và biên tập các bài viết chia sẻ trong nhiều năm qua. Chỉ từ một suy nghĩ tôi phải chứng thực Pháp theo cách này, Sư phụ đã an bài mọi thứ cho tôi trên con đường này. Mặc dù tôi là người duy nhất làm việc đó trong khu vực chúng tôi, và đôi khi tôi cảm thấy khá cô đơn, nhưng tôi cũng đã được trải nghiệm niềm vui và sự hân hoan trong tu luyện. Sư phụ luôn ở bên cạnh chúng ta. Tôi cảm thấy đó là điều tất yếu, vì vậy tôi đã cầm bút lên để hoàn thành những gì Sư phụ muốn.
Trong quá trình viết, tôi cũng trải nghiệm được huyền năng của Đại Pháp, khi người ta có thể đột phá quan niệm người thường. Nó thực sự là việc chúng ta có tin hay không?
Sư phụ giảng:
“Tốt xấu xuất tự một niệm”. (Bài giảng thứ Tư, Chuyển Pháp Luân)
Khi một người có thể đề cao tâm tính, tin vào chính bản thân mình, để cho mình tiến lên trạng thái cao tầng, lúc đó Sư phụ và Đại Pháp sẽ ban cho chúng ta bất cứ thứ gì chúng ta cần. Đây xác thực là quá trình tín Sư tín Pháp và chứng thực Pháp giữa đời thường.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/6/5/388307.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/7/17/178470.html
Đăng ngày 21-08-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.