Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-03-2019] Từ khi còn rất nhỏ, tôi thường tự hỏi cuộc sống của mình sẽ ra sao sau khi rời khỏi thế giới này. Tôi sẽ nhìn thế giới này như một người ngoài cuộc sao?

Liệu chúng ta có linh hồn? Linh hồn của chúng ta sẽ đi đâu sau khi chúng ta chết?

Khi tôi lớn lên, tôi bắt đầu nhận ra rằng những sự kiện lớn trong cuộc sống của chúng ta, chẳng hạn như cái chết, sự chia ly hoặc bệnh tật, dường như được kiểm soát bởi một thứ gì đó vô hình. Người ta không thể dự đoán hoặc kiểm soát được số phận của con người, và điều này khiến tôi buồn.

Tuy nhiên, cuộc sống của tôi đã hoàn toàn thay đổi sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Cuộc sống không bệnh tật

Một người quen đã giới thiệu Pháp Luân Công cho tôi vào tháng 10 năm 1994. Tôi rất vui khi biết rằng mình có thể làm một người tốt bằng cách sống theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.

Tôi đã gặp rắc rối bởi sự tuột dốc của đạo đức trong xã hội. Tuy nhiên, Pháp Luân Công dạy tôi biết phân biệt đúng sai, giúp tôi đề cao cả thân lẫn tâm. Điều đó thật tuyệt vời!

Sự thay đổi đầu tiên là ở trong cơ thể tôi, khi tôi cảm thấy sự xoay tròn của Pháp Luân (các bánh xe Pháp) giữa hai cánh tay của mình trong khi luyện bài thiền đứng và Pháp Luân ở trên đỉnh đầu (năng lượng đi vào đỉnh đầu của tôi) trong suốt bài công pháp thứ năm.

Tôi cũng gặp phải sự can nhiễu giống như những gì Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã giảng trong Chuyển Pháp Luân. Ngay khi tôi ngồi thiền, những người sống ở tầng dưới sẽ bắt đầu chơi bài huyên náo. Chân tôi càng đau khi ngồi thiền, thì cuộc tụ họp ở tầng dưới càng sôi động. Tuy nhiên họ rất yên lặng khi tôi không ngồi thiền.

Lớn lên với các vấn đề về tim, tôi luôn bị loại khỏi giờ thể dục và thường xuyên bị ốm. Tôi đã trở nên khỏe mạnh sau khi bắt đầu tập Pháp Luân Công.

Bệnh xoang mãn tính cũng biến mất, và cuối cùng tôi đã có thể có được một giấc ngủ ngon. Ngoài ra, tôi không còn cảm thấy chán nản hay phàn nàn về bệnh đau đầu hay bệnh chàm nữa.

Do bị bệnh tim nên tôi không thể sinh con. Nhưng sau khi sức khỏe của tôi được phục hồi, tôi đã mang thai bất ngờ và sinh ra một đứa con xinh đẹp.

Hai năm trước, tôi đến thăm một người thân bị bệnh tại bệnh viện. Ngay khi tôi bước vào tòa nhà, mùi thuốc khử trùng nồng nặc đã khiến tôi nhớ lại quãng tuổi thơ đầy bệnh tật của mình. Lúc đó, tôi từng là một bệnh nhân nội trú.

Tôi nhớ đến những chuyến thăm khám đến các bệnh viện khác nhau, hàng dài người đứng đợi và sự lo lắng hiện rõ trên từng khuôn mặt trong khi chờ kết quả xét nghiệm. Tôi đã không phải nhập viện trong nhiều năm và đã quên đi cảm giác này.

Sư phụ đã ban cho tôi một cơ thể khỏe mạnh, và tôi cảm thấy mình thật may mắn vì bệnh tật không còn làm tôi khổ sở nữa. Tu luyện Pháp Luân Công thật tuyệt vời!

Hạnh phúc đến khi “hãy để cho mọi việc qua đi”

Trước khi tu luyện Pháp Luân Công, suy nghĩ của tôi luôn là làm thế nào để thu được nhiều “lại quả” và lợi ích cá nhân trong công việc. Từ việc học Pháp, tôi nhận ra rằng những gì tôi đã làm là sai.

Tôi đã đánh đổi chất đức quý giá của mình để lấy tiền. Nếu tôi lấy những gì của người khác, thì sau này tôi sẽ phải trả lại, thậm chí tôi sẽ phải trả lại nhiều hơn những gì tôi đã lấy.

Vì vậy, tôi quyết định không làm như thế nữa. Tôi sẽ hoàn thành tốt nhất công việc của mình mà không nhận bất kỳ khoản tiền lại quả nào và nói với các thành viên trong nhóm đừng chia phần đó cho tôi nữa.

Lúc đầu, tôi lo lắng rằng đồng nghiệp của tôi có thể nghĩ về tôi như một người xa lạ, nhưng không một ai trong số họ nghi ngờ quyết định của tôi. Tôi cũng nhìn vào mất và được một cách nhẹ nhàng hơn.

Bố mẹ chồng tôi đã ly hôn và bố chồng đã tái hôn. Bố chồng tôi thường chi tiêu hào phóng cho người vợ thứ hai và con trai riêng của bà.

Người họ hàng của tôi đã hỏi câu này: “Bố chồng cháu dành tất cả số tiền ông ấy có cho con trai của người vợ hai, chứ không phải cho con của ông ấy à?

Tôi nhún vai không bình luận, vì tôi mừng cho bố chồng mình, điều đó cho thấy ông ấy đã hạnh phúc với cuộc hôn nhân thứ hai.

Bố chồng tôi đã hứa cho chúng tôi thừa kế căn hộ cũ của ông. Khi biết ý định này của ông, vợ hai của ông đã bán căn hộ đó lấy tiền.

Chắc hẳn tôi sẽ bị tổn thương nếu tôi không phải là người tu luyện và sẽ tranh đấu vì quyền thừa kế hợp pháp của chúng tôi. Tuy nhiên, dựa trên Pháp, tôi đã học được rằng những gì đáng là của tôi thì sẽ là của tôi, vì thế tranh tranh đấu đấu chẳng có ý nghĩa gì. Điều tôi cần làm chỉ là hãy để cho việc này qua đi!

Nhiều năm sau, tôi tình cờ nghe được rằng con trai của mẹ kế chồng tôi đã ly dị, và vợ anh ta đã chiếm một phần lớn tài sản của gia đình họ. Mẹ kế chồng tôi đã rất buồn vì mất quá nhiều tiền.

Tôi nhận ra rằng quy luật “gieo nhân nào gặt quả nấy” quả thực không sai chút nào. Mẹ chồng tôi đã lấy tiền của chúng tôi, và bây giờ có người khác lại lấy tiền từ chính con của bà.

Một khi tôi buông bỏ gánh nặng về mất và được, tôi trở nên vị tha hơn, và áp lực để gây ấn tượng với người khác đã biến mất. Nói điều chân, làm việc chân mọi lúc mọi nơi khiến tâm tôi thanh thản và tự do.

Nói dối luôn khiến người ta phải lo lắng và sợ bị phơi bày. Thông thường, chúng ta sẽ phải tạo ra nhiều lời nói dối nữa để che đậy chỗ sơ hở.

Tất cả những điều này đè nặng cuộc sống của chúng ta. Tôi cảm thấy bản thân thật may mắn vì giờ đây, tôi biết cách sống như một người trung thực.

Học cách tha thứ

Tôi từng là một người sống nội tâm, e dè, bi quan và sợ bị thất bại. Chị gái tôi đã cảnh báo tôi nên tìm một người chồng có mẹ dễ tính khi tôi đến tuổi kết hôn.

Tuy nhiên, chúng ta không thể đoán được tương lai của mình. Bây giờ tôi có hai bà mẹ chồng khó tính.

Tôi đã không ngờ được việc sống chung với mẹ chồng khó khăn đến thế nào. Mẹ chồng tôi không cho phép chồng tôi làm bất kỳ việc nhà nào.

Nếu tôi nhờ chồng lấy thứ gì đó trong bếp, bà sẽ hét vào mặt tôi và nói tôi không phải là một người vợ chu đáo. Bà cũng sẽ trách mắng tôi nếu tôi không nấu những món ăn “ngon nhất” và đặt chúng trước mặt chồng tôi vào bữa tối.

Thật lòng tôi không biết những món ăn nào được coi là ngon trong mắt bà. Ngoài việc sắp chăn gối và dọn dẹp đồ đạc cá nhân của bà, thì mẹ chồng tôi không giúp bất kỳ việc nhà nào khác.

Có lần tôi mua rất nhiều bắp cải và mang chúng lên căn hộ của chúng tôi. Tôi đã quá mệt khi phải xách tất cả chúng lên cầu thang trong một lần, vì vậy tôi đã ngồi dưới cầu thang để nghỉ ngơi.

Ngay lúc đó mẹ chồng tôi về nhà, và bà đã bước qua đống cải bắp lớn và đi vào trong nhà. Ngay cả một người hàng xóm cũng sẽ giúp tôi một tay!

Sau khi kết hôn, tôi phải vất vả phục vụ cho gia đình mới của mình. Tôi phải làm tất cả việc nhà và chăm sóc đứa con nhỏ của chúng tôi.

Những lúc buồn, tôi chỉ khóc thầm một mình. Khoảng thời gian tồi tệ nhất là khi đứa con mới sinh của tôi thường xuyên khóc đêm, mẹ chồng tôi sẽ mở cửa phòng ngủ của chúng tôi và la mắng tôi vì không biết dỗ con.

Chồng tôi cũng nghe theo mẹ và nói tôi là người vô dụng, đáng bị đánh chửi.

Tôi phải dỗ cho con nín khóc trong khi họ không mảy may thương cảm mà còn nói những lời làm tổn thương tôi. Trong thời gian đó, tôi thường có suy nghĩ muốn kết liễu cuộc đời mình để nhanh chóng chấm dứt đau khổ.

Tôi sẽ không thể chịu đựng được sự ngược đãi này nếu không có Sư phụ và Đại Pháp! Bất cứ khi nào tôi cảm thấy cô đơn và đau khổ, tôi sẽ học Pháp của Sư phụ và tâm tôi sẽ bình tĩnh trở lại.

Tôi cảm thấy ánh mắt ấm áp của Sư phụ đang dõi theo tôi và Ngài muốn tôi trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi phải luôn giữ cho mình một trái tim từ bi và bình thản, không oán không hận.

Tôi chắc hẳn đã từng đối xử tệ với gia đình chồng trong tiền kiếp. Tôi nên vui vẻ trả nợ cho họ ngay bây giờ hơn là để đến sau này. Tuy nhiên, nói thì dễ làm mới khó.

Sau khi mẹ chồng không ngớt sỉ nhục tôi và gia đình tôi, tôi vẫn mỉm cười và tiếp tục phục vụ bà. Có thể nhẫn nhịn trong khi nghe những lời mắng chửi đau như dao đâm của bà không phải là một việc dễ dàng!

Bằng cách chịu đựng khảo nghiệm này nhiều lần, tâm tôi ngày càng rộng mở. Tâm tính của tôi đã thay đổi, và bây giờ tôi không còn cảm thấy chán nản và oán hận nữa.

Cuối cùng, tôi cũng hiểu được nguồn gốc của sự thù hận trong tôi, đó là vì tôi cảm thấy bất bình khi những người khác đối xử không tốt với tôi. Nhưng tôi lại chưa bao giờ nhìn lại bản thân xem nguyên do tại sao như vậy và tôi nên làm thế nào để sống tốt hơn với người khác.

Khi nghĩ về cách mẹ chồng tôi đã dành cả cuộc đời để tranh cãi về những điều chẳng vui vẻ gì, không những bà không có được hạnh phúc mà còn cảm thấy cuộc đời sao lại cô đơn và cay đắng đến vậy. Tôi cảm thấy thương bà hơn.

Sư phụ đã giúp tôi có được một cơ thể khỏe mạnh và một trái tim thuần khiết, từ bi. Tôi không còn bị mắc kẹt trong vòng luẩn quẩn của hận thù và bất công nữa.

Thế giới xung quanh tôi giờ đây trở nên yên bình và tươi đẹp vì không có điều gì có thể động đến tâm tôi. Sư phụ và Đại Pháp đã ban cho tôi phúc lành!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/3/30/372640.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/7/12/178407.html

Đăng ngày 23-08-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share