Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-04-2019] Tôi năm nay 64 tuổi và đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hơn 20 năm. Tuổi thơ của tôi không hạnh phúc. Bà nội tôi thì trọng nam khinh nữ, nhưng mẹ tôi lại chỉ sinh được ba chị em gái chúng tôi. Bố tôi vì để bà không tức giận nên đã hạn chế sinh hoạt và sự tự do đáng có của mẹ. Mẹ tôi là người có cá tính mạnh mẽ nên không thể chấp nhận điều đó, và bố tôi đánh chửi mẹ tôi. Mẹ tôi không chịu nổi nên bố mẹ tôi đã ly hôn.

Mẹ tôi đưa tôi và hai chị gái đi cùng và tái hôn. Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã phải làm rất nhiều việc nhà, chẳng hạn như ra giếng gánh nước, nấu ăn, trông và dỗ dành các em. Tôi thường bị mắng chửi, nên thường phập phồng lo sợ và luôn phải nhìn vẻ mặt của người lớn mà sống. Ở nhà bị người lớn đè nén, đến trường bị bạn học ức hiếp, đứa con gái mười mấy tuổi như tôi chịu đựng không nổi, nên đã từng vài lần tự tìm đến cái chết, nhưng đều không thành. Mẹ tôi không những không ân hận, mà trái lại còn hành hạ và đánh chửi tôi thậm tệ hơn.

Tôi đã mắc nhiều căn bệnh khác nhau. Thuận theo năm tháng, càng lớn tôi càng có khả năng kháng cự, tôi ngày càng lỗ mãng và vô lễ. Bất kể là ở nhà hay ở trường, không ai dám chọc tức tôi.

Với tình trạng sức khỏe và tâm lý như vậy, cuộc sống hôn nhân của tôi không đầm ấm. Hai vợ chồng tôi thường xuyên ẩu đã và cãi lộn. Cả hai chúng tôi bệnh tật đầy thân. Tôi mắc hơn mười loại bệnh, trong đó có bệnh suy nhược thần kinh, tràn dịch màng phổi, viêm gan, bệnh tim nặng và viêm tụy,… tôi còn nói hết được bản thân có bao nhiêu bệnh. Tôi nằm liệt giường không cất đầu lên nổi, giống như một phế nhân. Tôi không thể tự chăm sóc bản thân và cảm thấy không có tín tâm để sống, nhưng rất quyết tâm để chết.

Không thể quên ngày tôi đắc Đại Pháp

Tôi sẽ không bao giờ quên ngày tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp – đó là ngày 4 tháng 11 năm 1997. Khi tôi kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không hay, sức chịu đựng đã đến cực hạn, thì một học viên Pháp Luân Đại Pháp đưa cho tôi cuốn sách “Chuyển Pháp Luân”— Tôi đã được cứu. Tôi dùng hai tay bưng cuốn sách lên và khi vừa nhìn thấy bức ảnh của Sư phụ ở trong cuốn sách, tôi cảm giác rằng tôi biết Sư phụ, nhưng không thể nhớ được là đã gặp Ngài ở đâu. Lúc này nước mắt của tôi cứ tuôn ra rào rào, tôi hỏi học viên đó: “Tôi không hề khóc, vậy sao nước mắt cứ tuôn ra?”

Sau đó người học viên này đọc sách cho tôi nghe. Nghe được chừng 20 phút sau, tôi đã đứng lên được, không còn nằm liệt giường nữa. Trong tâm tôi nghĩ, sao mà Sư phụ điều gì cũng biết, tôi vừa mới học Pháp Luân Công, Ngài đã quản tôi rồi.

Sau khi đọc sách “Chuyển Pháp Luân”, tôi minh bạch ý nghĩa của cuộc sống. Tôi hiểu con người đến từ đâu và tại sao họ mắc bệnh. Tôi hiểu rằng tôi nên hướng nội khi gặp vấn đề và cố gắng cải thiện bản thân, làm gì không được tốt phải tìm nguyên nhân để lần sau làm cho tốt, cần phải làm được vô tư vô ngã, tiên tha hậu ngã. Tôi đã hiểu bản thân cần phải làm người như thế nào.

Đại Pháp thật thần kỳ. Tôi đã khỏi mọi bệnh tật chỉ trong vòng hai ngày sau khi tu luyện. Những đốm đen trên mặt tôi biến mất, làn da của tôi trở nên trắng sáng khỏe mạnh, và tấm lưng còng của tôi thẳng lên. Nhiều người đã nghe về những chuyển biến của tôi và đến nhà tôi để học Pháp Luân Đại Pháp.

Đọc lá thư của tôi cho cảnh sát trưởng

Vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu cấm Pháp Luân Đại Pháp. Khi tôi đến quảng trường địa phương để luyện công vào buổi sáng như thường lệ, thì không thấy cảnh tượng luyện công mọi khi đâu nữa, thay vào đó toàn là xe cảnh sát và cảnh sát. Lúc đầu, tôi đã bối rối, nhưng sau đó tôi hiểu ra vấn đề và nói với cảnh sát: “Học Pháp Luân Công làm người tốt không hề sai”. Cảnh sát trưởng nói: “Đây là chỉ thị của Giang Trạch Dân. Bây giờ kể cả chị trộm cắp hay cướp bóc chúng tôi cũng không qua tâm, nhưng tập Pháp Luân Công thì không được phép.”

Tôi nói rằng Pháp Luân Công rất tốt, chỉ hai ngày học công pháp này mà hơn 12 loại bệnh tật của tôi đều không thuốc mà khỏi. Ông ta nói: “Ngay cả người chết tập Pháp Luân Công mà bỗng chốc sống lại cũng không được phép, [đơn giản là] Giang Trạch Dân không cho phép luyện, chị hãy thông minh một chút thì hơn, bằng không chị sẽ thiệt thòi. Ông ta nói tiếp: “Nếu chị nói không tập Pháp Luân Công nữa, thì nhà máy của chị có thể được miễn thuế, chị thích nói gì thì nói, thậm chí có sát nhân phóng hỏa cũng không sao.”

Hôm đó, sau khi về nhà, tôi đã viết một lá thư và tận tay trao cho vị cảnh sát trưởng đó. Ngày hôm ấy có khoảng 30 người tập trung ở đồn công an, trong đó có cảnh sát địa phương, cảnh sát ở nơi khác, và quan chức chính quyền địa phương. Tôi vào phòng rồi tiến đến gần vị cảnh sát trưởng và nói với ông ta rằng tôi đã viết cho ông ta một lá thư. Tôi nói rằng tôi sẽ đọc to lá thư đó để mọi người đều có thể nghe được, nên ông ta rất nghiêm túc bảo mọi người vào phòng hội nghị.

Tôi ngồi trên bục giảng của phòng hội nghị và đọc lá thư. Tôi nói với họ những thay đổi mà tôi đã trải qua sau khi tôi học Pháp Luân Đại Pháp và Đại Pháp dạy mọi người trở thành người tốt như thế nào. Những người trong phòng hối thúc tôi tiếp tục đọc khi cảnh sát trưởng phải trả lời điện thoại. Vị cảnh sát trưởng đó vội vã vào phòng hội nghị và cảm ơn vì tôi đã đợi ông ta. Ông nói: “Hãy mang cho cô ấy một ly nước.”

Lời khen ngợi và vỗ tay tràn ngập căn phòng sau khi tôi đọc xong lá thư của mình. Cảnh sát trưởng cũng vỗ tay và nói rằng: “Pháp Luân Đại Pháp thật tốt”. Lá thư của tôi được đặt trên bàn của ông để ai đến chỗ ông đều có thể đọc được, trong đó có cả cục trưởng cục công an.

Bị tra tấn trong trại lao động cưỡng bức

Bởi giảng chân tướng Đại Pháp, tôi đã bị bắt giam trong trại tạm giam một cách phi pháp. Vào thời điểm đó, Giang Trạch Dân vừa hạ lệnh áp dụng chính sách: “Bôi nhọ thanh danh, vắt kiệt tài chính, hủy hoại thân thể” đối với các học viên Đại Pháp. Tôi đã chịu đủ mọi loại tra tấn vì không từ bỏ đức tin của mình.

Vào một trong những buổi tối lạnh nhất của mùa đông năm 2000, giám đốc trại giam đã cưỡng ép mười học viên phải bò giống như chó trong sân đầy tuyết sau khi ông ta phát hiện chúng tôi luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp. Bốn tù nhân run rẩy lạnh cóng trong những chiếc áo khoác dày thay phiên nhau canh trừng chúng tôi bò trong tuyết. Chúng tôi không được phép mặc áo ấm hoặc mang giầy. Tôi chỉ được mặc một chiếc áo sơ mi và quần mỏng, và chân không giày. Tất cả các ngón tay và ngón chân của tôi đều bị đông cóng vì lạnh.

Móng tay tôi bị nứt ngay sau khi trở lại phòng giam. Ba ngày sau, da trên ngón tay tôi bong và rơi ra, và móng tay của tôi rời ra từng cái một. Sau đó tôi được đưa đến bệnh viện để điều trị. Những ngón tay không có da của tôi đang rỉ nước vàng. Mẹ tôi đến thăm nắm tay tôi và khóc: “Sao họ lại ác độc như vậy? Con đã phạm tội gì mà lại bị hành hạ ra nông nỗi này?

Tôi đã luyện công và đọc Pháp, sau đó đã hồi phục mà không cần thuốc men gì, các ngón tay của tôi cũng đã trở lại bình thường.

Chưa đầy mười ngày sau khi tôi được đưa đến bệnh viện, ĐCSTQ đã phát một đoạn video về “Vụ tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn”– vốn do chính quyền dàn dựng hòng kích động người Trung Quốc thù hận và chống lại Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã cắn răng chịu đau để viết một lá thư về việc tôi nghi ngờ vụ tự thiêu đã được dàn dựng như thế nào, và gửi nó đến vị cảnh sát trưởng kia. Ông ta đề nghị tôi tham dự một cuộc họp với hàng chục học viên trong phòng hội nghị của sở cảnh sát.

Tôi thấy các học viên được đưa đến từ các trại lao động khi tôi đến phòng hội nghị. Họ đã bị buộc phải từ bỏ Đại Pháp sau khi bị tra tấn và chịu đựng áp lực to lớn. Họ đang giúp ĐCSTQ tẩy não các học viên như tôi, những người từ chối từ bỏ đức tin của mình.

Cũng trong phòng hội nghị còn có bí thư của Ủy ban Chính trị và Pháp luật, chủ nhiệm, phó thị trưởng và cảnh sát trưởng từ các khu vực khác nhau. Họ kêu những học viên đã bị chuyển hóa kia (đã từ bỏ Đại Pháp) phát biểu trước. Tôi cảm thấy rằng họ không dám nói lên sự thật, và đã nhượng bộ vì họ không thể chịu đựng bức hại.

Sau khi họ nói xong, tôi đọc to bài viết của mình để chỉ ra những điểm đáng ngờ về vụ việc tự thiêu trên quảng trường Thiên An Môn, và kêu gọi các nhân viên cảnh sát hãy bằng đạo đức nghề nghiệp và lương tâm của mình mà nghe, mà suy xét về việc đó một chút. Tôi nói với họ rằng Giang Trạch Dân đã phạm đại tội, là tội nhân của lịch sử khi đàn áp Pháp Luân Đại Pháp. Khi tôi gần đọc xong, một vài người tiến đến và cố giật lấy tờ giấy của tôi. Tôi chặn họ lại và nói: “ Đừng cướp tờ giấy của tôi, đọc xong tôi sẽ đưa nó cho các anh.”

Tôi bị kết án hai năm lao động khổ sai vì những phát hiểu của mình. Trước khi tôi bị đưa đến trại lao động, mẹ tôi dẫn theo đứa con trai 12 tuổi của tôi đến gặp tôi. Bà khóc và nói: “Đừng lo, hai năm ngắn thôi. Nếu con không học Pháp Luân Đại Pháp thì con đã sớm lìa đời rồi. Đại Pháp đã cứu con! Không cần phải lo lắng về mọi việc ở nhà. Hãy nhớ rằng, chỉ cần mẹ còn thở, mẹ sẽ đợi con trở về.” Tôi đã òa khóc, và cảm ơn mẹ vì đã hiểu và động viên tôi.

Các lính canh trong trại lao động tăng thời gian giam giữ của tôi vì tôi từ chối từ bỏ đức tin của mình. Tôi nói với các viên chức ở đó rằng những gì họ nói không tính, vì Sư phụ của tôi sẽ định đoạt điều gì sẽ xảy ra.

Một ngày nọ, trưởng nhóm nói với tôi rằng giám đốc trại và các lãnh đạo đại đội có một cuộc họp để thảo luận về bản án của tôi. Anh ta nói: “Có thông tin rằng không kéo dài thời gian giam giữ chị. Giám đốc trại và đại đội trưởng nói rằng chị luôn gây rắc rối cho họ, và thật khó chịu khi có chị ở đây. Vì vậy, họ muốn cho chị đi càng sớm càng tốt.” Tôi đã được thả ra mà không bị giam giữ thêm. Tôi nghĩ, chắc hẳn họ đã có nhận thức nhất định về Đại Pháp, nên hữu ý làm một việc tốt.

Học viên cuối cùng rời khỏi hệ thống lao động cưỡng bức

Tôi đã bị truy nã toàn quốc trong hơn bảy năm trước khi tôi bị bắt trở lại trại lao động lần thứ hai. Tôi đã không rời đến các thành phố khác bởi vì tôi tin tưởng tuyệt đối vào Sư phụ và Đại Pháp. Tôi gần như bị cảnh sát bắt chín lần trong bảy năm đó, nhưng mỗi lần những người đến bắt tôi đều rời đi sau khi nghe chân tướng về Đại Pháp. Đến lúc họ nhớ rằng nhiệm vụ của họ là bắt tôi thì tôi đã trốn thoát.

Tôi lại bị bắt khi đang trên đường trở về nhà, và bị đưa đến trại lao động một lần nữa. Tôi bị nhốt trong nhà kho và phải ngủ trên sàn nhà. Ngay khi đội trưởng bước vào phòng, ông ta nói: “Sao chị lại đến đây nữa thế? Thật là vô cùng khó chịu khi biết rằng chị lại ở đây, tôi thấy rất là phiền phức. Tôi thực sự không muốn tiếp nhận chị. Lần này, chị nên có biểu hiện tốt và tôi sẽ giảm thời hạn cho chị để chị sớm cuốn gói ra khỏi đây.”

Họ không cho tôi ngủ. Hàng ngày, họ đánh thức tôi lúc 4 giờ sáng và bắt tôi đứng một mạch cho đến 2 giờ đêm mới cho đi ngủ. Phòng giam ẩm ướt và lạnh lẽo, không có hệ thống sưởi ấm, không có ánh nắng mặt trời và lạnh đến mức tôi không thể ngủ được.

Tôi chỉ được cung cấp một cái bánh bao hấp cho mỗi bữa ăn, và không được phép uống nước. Họ không cho tôi sử dụng nhà vệ sinh. Ba tù nhân thay phiên nhau theo dõi tôi suốt ngày đêm. Họ đi theo tôi vào phòng tắm, và kéo tôi đi ngay sau khi tôi tiểu xong, trước khi tôi có thể đại tiện, và tôi đã không được phép đại tiện trong hơn hai tuần. Họ cũng không cho phép tôi rửa mặt hay đánh răng.

Tôi bị nhốt trong phòng biệt giam một năm. Những người tôi gặp trong năm đó chỉ có giám đốc trại, trưởng phòng, ba tù nhân và một số học viên đã từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp đang cố gắng thuyết phục tôi làm điều tương tự.

Các lãnh đạo trại lao động thay phiên nhau nói chuyện với tôi, nhưng họ không đề cập đến Đại Pháp. Tôi nói với họ rằng ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’. Một số người trong số họ bí mật nói với tôi: “Đừng quá cố chấp, nếu không chị sẽ hối hận đấy.”

Bị tiêm thuốc không rõ nguồn gốc

Họ trộn một số loại thuốc không rõ nguồn gốc vào đồ ăn của tôi, và tôi bị tiêm thuốc độc hủy hoại sức khỏe sau khi họ thấy rằng không ai có thể khiến tôi từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp. Hai tháng trước khi tôi được thả ra khỏi trại lao động, tôi trở nên vô cùng yếu ớt, không thể nói và có mùi hôi thối trong mũi và miệng. Tôi cảm thấy buồn nôn, nhưng không thể thổ ra bất cứ thứ gì. Thính giác và thị lực của tôi bị suy giảm, trí nhớ của tôi bị giảm sút. Tôi thậm chí không thể nhớ những bài thơ mà tôi đã niệm mỗi ngày.

Mái tóc đen của tôi ngả bạc, làn da mềm mại, mịn màng trên mặt tôi đã xuất hiện rất nhiều nếp nhăn, và nước da hồng hào của tôi chuyển sang màu vàng tím. Tôi trở nên hốc hác và móng tay khô héo. Tôi cảm thấy cổ họng mình bị nghẹn bởi thứ gì mặc kẹt ở đó, nhưng tôi không thể nhổ nó ra hoặc nuốt nó xuống. Tôi bị đau đầu khủng khiếp, mũi tôi chảy máu và tôi không thể ngủ được.

Tôi bị đau bụng khủng khiếp và hầu như không thể ăn bất cứ thứ gì. Chân tôi run lên và người tôi bị co giật. Tâm tôi tràn ngập nỗi sợ hãi. Tôi gắng sức nhớ và nhẩm đọc những bài thơ và bài giảng gần đây của Sư phụ. Khi tôi không nhớ nổi, tôi cầu Sư Phụ giúp tôi đả khai ký ức để tôi có thể nhẩm Pháp. Được Sư phụ gia trì, tôi không ngừng nhẩm đọc Pháp, vì vậy, tôi có thể ước chế lại một số trạng thái bất chính. Tôi kiên định tín Sư tín Pháp, và nghĩ rằng mình sẽ sớm bình phục.

Sau khi hệ thống trại lao động cưỡng bức bị bãi bỏ, tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp cuối cùng rời khỏi trại. Tôi đã bị giam giữ hai năm.

Thải độc

Sau khi trở về nhà, tôi không thể ăn, uống hoặc ngủ ngon giấc và tôi bị mất một phần trí nhớ. Tôi đọc Pháp và luyện công. Thân thể tôi xuất hiện đầy rẫy những vết sưng đỏ sẫm, đau đớn và ngứa ngáy.

Một hôm, khi tôi đang đi xe đạp điện, do trí nhớ kém, tôi đã quên cách sử dụng phanh. Tôi rơi xuống một con mương sâu một mét và trong đó có các tảng đá. Phần lông mày tôi đập vào gờ đá. Tôi hô lớn: “Sư phụ!” rồi không còn biết gì nữa. Khi tôi tỉnh lại, những vết thương trên lông mày vẫn chảy máu rất nhiều. Tôi tự nghĩ: “Máu của mình là quý giá nhất và không thể chảy như thế này nữa.” Sau đó, máu đã ngừng chảy, nhưng tôi không thể cử động. Nửa giờ sau có ba người đến và đưa tôi ra khỏi mương. Người đi đường muốn gọi xe cứu thương nhưng tôi đã ngăn họ lại.

Chồng tôi đến và đưa tôi về. Người tôi sưng lên, và tôi không thể cử động bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể ngoại trừ miệng và mắt. Các học viên đã đến nhà để học Pháp cùng tôi sau khi họ biết chuyện, và tôi tiếp tục nghe các bài giảng của Sư phụ sau khi họ rời đi. Tôi đã không chi một xu nào vào việc điều trị y tế.

18 ngày sau, tôi đã có thể ngồi dậy. Sang ngày thứ 19, tôi đã có thể ra khỏi giường, và đến ngày thứ 20 tôi đã có thể đi bộ. Dần dần, tôi lại có thể cử động các ngón tay của mình, và hai vết thương trên lông mày của tôi không để lại sẹo.

Chín người thân từng đến thăm và khuyên tôi nên đến bệnh viện. Tôi bảo họ đừng lo lắng, và rằng tôi sẽ ổn sau khi học Pháp và luyện công. Họ nói với bạn bè của tôi rằng tôi sẽ ở trong trạng thái thực vật cho đến hết đời. Nhưng trong vòng chưa đầy một tháng, họ đã chứng kiến tôi hồi phục một cách thần kỳ.

Một ngày nọ, con trai tôi nói: “Mẹ, máu của mẹ đổ ra ngày hôm đó nhiều đến nỗi mọi người nhìn thấy nó đều nghĩ rằng mẹ sẽ chết.” Mặc dù tôi mất rất nhiều máu, nhưng tôi không cảm thấy thiếu máu. Tôi nhận ra rằng máu chảy ra đó có chứa thuốc độc mà họ đã tiêm vào người tôi. Sư phụ đã an bài vụ tai nạn như là một cách để loại bỏ chất độc khỏi cơ thể tôi.

Tôi biết rằng tất cả những khổ nạn và khó khăn tôi gặp phải là kết quả của nợ nghiệp mà tôi đã tạo ra trong các kiếp sống. Tôi càng biết rõ rằng nếu không có Sư phụ cứu độ, tôi không thể hoàn trả những khoản nợ đó. Sư phụ từ bi vĩ đại đã cứu tôi khỏi nguy hiểm hết lần này đến lần khác.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/4/23/375527.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/7/7/178350.html

Đăng ngày 22-08-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share