Bài viết của một học viên tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-06-2019] Tôi muốn chia sẻ một vài câu chuyện về việc thông qua hành xử của học viên Đại Pháp, mọi người đã cảm nhận được vẻ đẹp của Đại Pháp như thế nào.

Mẹ chồng tôi

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ tháng 4 năm 1996. Lúc đó mẹ chồng tôi đã hơn 70 tuổi, và bàn tay phải của bà không điều khiển được. Tôi thấy bà đã già, dáng gầy gò, nên nghĩ: “Nếu mẹ chồng có thể đắc Pháp thì thật tuyệt vời!”

Năm 1997, cả gia đình tôi chuyển từ nông thôn lên thành phố. Vì không phải làm nông nghiệp nữa, nên tôi có nhiều thời gian rảnh hơn.

Một hôm, tôi nói với mẹ chồng: “Mẹ, con muốn giúp mẹ học Pháp Luân Đại Pháp”. Bà cười to: “Mẹ không biết đọc, cũng không biết viết, học thế nào?” Tôi nói với bà: “Chỉ cần mẹ thật sự muốn học, mẹ có thể làm được”.

Bà thật sự muốn học. Mẹ chồng tôi luôn tin rằng Thần Phật là có thật. Tôi bắt đầu mở băng ghi âm các bài giảng Pháp của Sư phụ cho bà nghe. Mặc dù bà không hiểu hết tiếng phổ thông, nhưng bà đơn giản chỉ nghe trong khi tôi cố gắng giải thích ý nghĩa bề mặt bằng tiếng thổ ngữ. Sau đó, bà bảo tôi dạy bà các động tác luyện công. Chân trái của bà có vấn đề, nên rất khó đứng trong thời gian lâu. Tuy nhiên, mẹ chồng tôi đã quyết tâm học hết năm bài công pháp, và bà tin rằng Sư phụ là một vị Phật.

Khi tôi đưa bà đi xem các video bài giảng của Sư phụ, bà rất vui và luôn miệng nói: “Sư phụ hảo! Đại Pháp hảo!” Tôi mang một bộ băng hình về nhà và mở cho mẹ chồng xem hàng ngày. Một hôm bà nói với tôi: “Khi mẹ đang xem video, mẹ nhìn thấy một thiên nữ rất xinh đẹp bay ra từ TV và lượn một vòng quanh phòng khách rồi lại bay trở lại TV”.

Tôi nhận ra mẹ chồng tôi có căn cơ tốt, nên đã quyết định dạy bà đọc chữ. Tôi chép cuốn Hồng Ngâm cẩn thận bằng cỡ chữ lớn và nói với bà“ “Con sẽ dạy mẹ chữ”. Bà lại cười lớn: “Con dạy mẹ ư? Đọc chữ? Có lẽ đợi kiếp sau. Với cả mẹ đã rụng gần hết răng và không thể phát âm chính xác các từ”. Tôi nói với bà: “Sư phụ sẽ giúp mẹ. Mẹ chỉ cần học một cách nghiêm túc”.

Tôi dạy bà từng chữ và giải thích ý nghĩa bề mặt của từng chữ, từng từ, từng câu. Bà học rất nghiêm túc. Để học hết một bài thơ, bà phải mất vài ngày. Bà không ngừng nhẩm các bài thơ, vì bà sợ bản thân sẽ quên mất một khi dừng lại. Nhưng bà vẫn mắc lỗi, và tôi sẽ chỉnh cho bà mỗi khi bà đọc sai. Tôi nói với bà rằng mỗi chữ trong Hồng Ngâm đều rất quan trọng, không được phép đọc sai. Mỗi khi bà đọc sai, bà đều đứng trước Pháp tượng của Sư phụ xin tha thứ. Sau đó, bà tiếp tục toàn tâm toàn ý học.

Cuối cùng thì những cố gắng của mẹ chồng tôi đã được đền đáp. Bà đã học hết các chữ trong Hồng Ngâm và Hồng Ngâm II. Bà không để ý nhưng thân thể đã có những chuyển biến rất lớn, bàn tay phải của bà đã bình thường trở lại. Bà vô cùng biết ơn Sư phụ!

Tuy nhiên, cũng có rất nhiều khó khăn. Thời gian trôi qua, mẹ chồng tôi ngày càng già đi. Mỗi khi đi vệ sinh, mùi rất nồng và nhà tắm khá bừa bộn. Tôi thường xuyên phải dọn sạch nhà tắm cho bà.

Một ngày, bà đi vệ sinh ra quần và rất xấu hổ. Nhưng tôi đã an ủi bà: “Mẹ đã 96 tuổi, và vẫn có thể chăm sóc tốt cho bản thân – điều đó thật tuyệt vời!”

Một lần khác, tôi giúp bà tắm, bà rất xấu hổ và nắm lấy tay tôi: “Con dâu, sao con đối xử với mẹ tốt như vậy? Con đối xử với mẹ còn tốt hơn cả con gái mẹ”.

Tôi mỉm cười: “Mẹ không nhớ sao? Con là một học viên Pháp Luân Đại Pháp”. Bà thường nói trước Pháp tượng Sư phụ: “Ngài có một đệ tử rất tốt. Cảm ơn Ngài đã cho con một đứa con dâu tốt”.

Mẹ chồng tôi có ba con trai và hai con gái, chồng tôi là con thứ tư. Ba anh chị lớn cũng đã già, còn em gái chồng thì rất bận, do đó mẹ chồng tôi luôn ở với tôi.

Chăm sóc cho một người già 96 tuổi đòi hỏi sự nhẫn nại lớn và phải chú ý từng tiểu tiết. Tôi chăm sóc cho mẹ chồng mà không hề phàn nàn gì. Tôi giúp bà tắm và thay quần áo thường xuyên để bà được sạch sẽ. Tôi chuẩn bị đủ quần áo bốn mùa cho bà. Đôi khi tôi còn tự tay may quần áo cho vừa vặn với dáng người nhỏ và gầy của bà. Bởi vì bà đã rụng gần hết răng, tôi luôn nấu các món mềm và dễ nuốt. Tôi giúp bà gỡ xương cá, bóc vỏ trứng, mua những món ăn vặt mà bà thích.

Mặc dù tôi không ngại làm tất cả cho bà, đôi lúc vẫn có những rắc rối. Ví như khi tôi đã làm hết những công việc nhà và muốn ngồi xuống đọc sách, thì mẹ chồng tôi tới nói chuyện. Bà kể lại những câu chuyện nhiều năm trước, có vài chuyện bà đã nói với tôi nhiều lần.

Tôi đã chăm sóc mẹ chồng hết sức chu đáo trong nhiều năm qua, và tất cả hàng xóm đều nói không thể tìm đâu được cô con dâu tốt hơn.

Người cô đáng tin nhất

Năm 2011, chị chồng tôi phải cắt bỏ lá lách. Chồng chị ấy bị ốm và tất cả các anh chị em khác đều có hoàn cảnh riêng nên không thể chăm sóc cho chị. Con trai chị đã quyết định nhờ tới tôi.

“Xin cô giúp chăm sóc mẹ cháu. Cháu tin cô nhất!” Cậu ấy nói.

Tôi trả lời: “Không vấn đề gì. Cháu cứ đi làm đi, đừng lo lắng”.

Sau khi chị chồng tôi xuất viện, chị ấy đã chuyển tới sống với tôi. Tôi chăm sóc cho chị và cùng chị tới bệnh viện kiểm tra và uống thuốc. Con gái chị đưa tôi 2.000 Nhân dân tệ nhưng tôi từ chối. Sau nửa tháng, chị đã hồi phục và về nhà.

Gia đình thân thiết

Khi con gái lớn của tôi kết hôn, để giảm tải cho gia đình thông gia, tôi đã sắp xếp hầu hết mọi việc cho đám cưới. Khi đôi trẻ hỏi tôi xem ngày cưới có phải ngày đẹp không, tôi nói với chúng: “Đừng lo, ngày nào cũng là ngày tốt”. Quả thật, vào ngày cưới, trời trong và sáng sủa. Hôn lễ diễn ra rất suôn sẻ. Gia đình thông gia rất cảm kích những gì tôi đã làm.

Sau đám cưới, tôi và bà thông gia thân thiết nhau hơn. Khi thấy cách tôi chăm sóc mẹ chồng, bà ấy nói bà cũng sẽ chăm sóc tốt cho mẹ chồng bà như thế.

Một lần, tôi đến nhà thông gia chơi, mẹ chồng bà đã nắm tay tôi và nói: “Nhờ ảnh hưởng tích cực từ cháu tới con dâu bác, cuộc sống của bác trở nên tốt hơn và vui vẻ hơn”. Tôi nói: “Tất cả người già đều nên được hưởng thụ cuộc sống”. Bà đáp lại một cách vui vẻ: “Cháu thật tốt!” Tôi trả lời” “Là Sư phụ của chúng cháu dạy chúng cháu trở thành người tốt hơn nữa”. Bà nói: “Sư phụ của cháu thật tuyệt vời!”

Bà cũng rất hài lòng về con gái tôi, cháu dâu của bà. Con gái tôi luôn làm bà vui lòng. Thực vậy, con gái tôi biết đến Đại Pháp từ khi còn trẻ, cháu luôn cố gắng chiểu theo các nguyên lý của Đại Pháp và lớn lên trở thành một con người chính trực, tốt bụng. Giờ đây, cháu đã có con và cả gia đình cháu sống rất hòa thuận êm ấm.

Sư phụ giảng:

“Người ấy được phú cho thiên mệnh với thế gian và thiên thượng, mang nhiều đức mà có Thiện tâm, ôm chí lớn mà không quên tiểu tiết, đắc Pháp Lý có thể phá mê, tế thế độ nhân mà công đức tự phong phú”. (Thánh giả – Tinh tấn yếu chỉ)

Tôi nhớ lời Sư phụ, tuân theo những gì Sư phụ giảng trong cuộc sống hàng ngày và đối xử tốt với những người xung quanh. Dù tôi không giỏi ăn nói, nhưng hành động của tôi có thể cho mọi người thấy tôi là người tốt. Nếu mỗi người tôi gặp đều cảm nhận được học viên Pháp Luân Đại Pháp là người tốt và nhận ra Đại Pháp thật tuyệt vời, thì điều đó có nghĩa họ đã được cứu.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Xin cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/6/12/388575.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/7/20/178509.html

Đăng ngày 19-08-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share