Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-02-2019] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 21 năm và được hưởng lợi cả thân lẫn tâm. Sự chuyển biến và thay đổi căn bản trong cuộc đời tôi là kết quả của sự bảo hộ từ bi của Sư phụ Lý. Tôi muốn chia sẻ một số trải nghiệm của mình trong quá trình tu luyện với các đồng tu. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ bởi ơn từ bi cứu độ của Ngài và tôi hy vọng nhiều người hơn nữa sẽ được đắc cứu.

Hồi sinh sau khi đắc Pháp

Đó là vào năm 1996 và tôi 28 tuổi. Sau vụ thu hoạch, tôi đã bị ốm nặng. Tôi có nhịp tim bất thường, thở khò khè và bị ho. Tôi cảm thấy rất yếu. Tại bệnh viện thành phố, tôi được chẩn đoán bị viêm cơ tim, bệnh lao và viêm túi mật.

Sau khi tiêu tốn hơn 20.000 Nhân dân tệ, bệnh của tôi vẫn không được chữa khỏi. Thay vào đó, tôi còn cảm thấy đau đớn hơn. Tôi trở thành người không còn một xu dính túi, gần như nằm liệt giường.

Gia đình và bạn bè đã vô cùng lo lắng cho tôi. Mãi cho đến khi tôi có thể hồi phục nhờ việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, họ mới dám nói với tôi rằng họ đã nghĩ là tôi sẽ không thể sống lâu hơn được nữa.

Lúc đó, tôi nghĩ rằng mình sẽ chỉ sống đến năm 28 tuổi. Tôi cảm thấy vô vọng nhưng đúng lúc ấy, một đồng nghiệp của chị dâu tôi đã hai lần khuyên tôi hãy đọc sách Chuyển Pháp Luân.

Tôi đã đọc sách chỉ để không phụ lòng tốt của cô ấy. Nhưng khoảnh khắc mà tôi mở cuốn sách ra, nhìn thấy bức hình của Sư phụ Lý Hồng Chí, nó giống như thể tôi đang nhìn thấy một người thân đã thất lạc từ lâu.

Cả thân lẫn tâm tôi chưa bao giờ cảm thấy dễ chịu như vậy!Tôi không thể chờ đợi thêm được nữa để đọc cuốn sách.

Sau khi đọc vài chục trang, tôi tự hỏi tại sao mình lại không nhận được cuốn sách này sớm hơn. Nếu tôi đọc được sớm hơn, tôi sẽ hiểu được ý nghĩa nhân sinh và không phải chịu khổ quá nhiều như thế này.

Tôi đã đọc xong cuốn sách trong ba ngày. Đây là một phép lạ đối với tôi bởi vì việc chỉ ngồi trong vài phút cũng sẽ khiến lưng tôi bị đau đến mức tôi phải nằm xuống.

Tôi cũng bị cận thị và các vấn đề về mắt khác, điều đó có nghĩa là mắt tôi sẽ bị chảy nước mắt và bị đau nếu tôi đọc quá lâu. Nhưng khi tôi đọc Chuyển Pháp Luân, mắt của tôi không gặp vấn đề gì cả.

Càng đọc, tôi càng cảm thấy tốt hơn. Cuốn sách này thật là quá trân quý!

Sau khi đọc sách, tôi quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi giống như một đứa trẻ bị lạc đã tìm thấy mẹ của mình, trong tâm tôi ngập tràn cảm giác mãn nguyện và hạnh phúc.

Trong vòng 7 ngày, mọi vấn đề về sức khỏe của tôi đã biến mất. Cả thân lẫn tâm của tôi chưa bao giờ được trải qua một cảm giác thoải mái như vậy.

Cá nhân tôi đã được chứng kiến sự kỳ diệu của Đại Pháp, sự từ bi và vĩ đại của Sư phụ.

Tu luyện bản thân trong gia đình

Trước khi trở thành một học viên, tôi là người sống hướng nội, rụt rè, yếu đuối và sợ mất mặt. Khi còn trẻ, tôi không cảm thấy hạnh phúc.

Tôi sẽ khóc và mất bình tĩnh trước bất kể sự việc nào không bằng lòng dù là nhỏ nhất. Trước khi tôi kết hôn, cha mẹ và các anh chị em đều phải nhún nhường tôi.

Sau khi tôi kết hôn, tôi sợ gia đình nhà chồng sẽ bắt nạt mình, nên tôi phải giả vờ cứng rắn. Tôi tranh cãi với chồng gần như mỗi ngày và luôn muốn anh ấy phải làm mọi thứ theo cách của tôi.

Nếu anh ấy không nghe lời tôi, tôi sẽ cãi nhau với anh ấy. Tôi cũng liên tục cãi vã với chị dâu sống cùng làng tôi.

Mặc dù tôi không bao giờ đánh chửi ai, tôi sẽ không tha thứ và luôn tranh luận đến cùng. Khi tôi mất bình tĩnh, tôi sẽ quăng đồ và đập phá mọi thứ và nói bất cứ điều gì để làm tổn thương cảm xúc của mọi người. Tôi đã làm điều đó thay vì đánh họ. Nhưng sau mỗi lần như vậy, tôi luôn cảm thấy buồn và trống rỗng mà không thể giải thích được, như thể tôi đã làm điều gì đó thực sự sai trái. Tôi cảm thấy cay đắng và mệt mỏi.

Tuy nhiên, sau khi đọc xong một lần cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi đã hiểu ra một số nguyên lý và suy nghĩ của tôi đã thay đổi.

Tôi không muốn trở thành một người như trước kia. Tôi muốn trở thành một người hành xử theo đặc tính của vũ trụ: Chân-Thiện-Nhẫn.

Sư phụ giảng:

“Chỉ một chút đề cao cảnh giới tư tưởng, [thì] đã có những thứ xấu trong thân chư vị được loại bỏ bớt rồi” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi cảm thấy cả thân và tâm của mình đều vô cùng thư thái.Tôi cảm thấy hạnh phúc mỗi ngày và không bao giờ cảm thấy mệt mỏi khi làm việc. Tôi đã có thể thấu hiểu và khoan dung với những người khác bằng cách đặt mình vào vị trí của họ.

Tôi không còn cãi nhau với chồng nữa. Khi chị dâu đến nhà thăm tôi, tôi không bao giờ coi thường chị ấy nữa.

Tôi đối xử với chị ấy như chị gái của mình. Điều đã này đã đặt định nền tảng để tôi có thể giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho gia đình mình sau này.

Khi cuộc đàn áp Đại Pháp bắt đầu, chồng, con trai và con dâu của tôi đã ủng hộ tôi tu luyện và ra ngoài giảng chân tướng cho mọi người về Đại Pháp.

Khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) dưới thời cựu lãnh đạo Trung Quốc Giang Trạch Dân bịa đặt để bôi nhọ Đại Pháp, chị dâu tôi đã không tin vào những lời dối trá đó.

Chị ấy kể cho tôi rằng khi các giáo viên nơi chị ấy làm việc nói xấu Đại Pháp, chị ấy đã nói với họ: “Bất cứ ai nói rằng Pháp Luân Đại Pháp không tốt, tôi không tin điều đó. Tôi đã chứng kiến em dâu tôi phục hồi cả về thể chất lẫn tinh thần sau khi tu luyện môn pháp đó.”

“Khi cô ấy bị ốm và sắp chết, cô ấy bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bảy ngày sau, cô ấy như thể được tái sinh. Trước đây nếu tôi chọc giận cô ấy, cô ấy sẽ khó chịu. Bây giờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp rồi, cô ấy rất tốt với tôi.”

Họ không bao giờ nói bất cứ điều gì chống lại Pháp Luân Đại Pháp nữa.

Chồng tôi sinh trưởng trong một đại gia đình gồm có 3 anh trai và 3 chị gái. Bố chồng tôi đã 80 tuổi và ông bị đột quỵ nặng, điều này có nghĩa là ông không thể tự chăm sóc được cho bản thân mình.

Tôi chăm sóc cho ông, lau rửa cho ông mà không phàn nàn bất kể lời nào. Tôi luôn tự nhủ rằng mình là một đệ tử Đại Pháp và nên hành xử theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn.

Tất cả họ hàng của chồng tôi đều chứng kiến việc này và tất cả họ đều có một thái độ tích cực đối với Đại Pháp.

Tu luyện bản thân trong khi giảng chân tướng trực diện

Tôi sống nội tâm và không giỏi về phương diện ăn nói. Khi ngồi cùng người khác, tôi hiếm khi nói chuyện, tôi thường chỉ lắng nghe. Điều đó khiến việc đi ra ngoài giảng chân tướng về Đại Pháp với người lạ thật sự là một thử thách đối với tôi.

Sư phụ giảng:

“Đệ tử Đại Pháp chính là hy vọng duy nhất cho sự được đắc cứu của thế nhân ở bất kể góc phố nào địa phương nào trên thế giới.” (Giảng Pháp tại hội nghị Đại Kỷ Nguyên [2009], Giảng Pháp tại các nơi X)

Cuối cùng, một hôm tôi bước ra khỏi nhà và nhìn vào tất cả những hộ gia đình xa lạ. Tôi sợ mất thể diện và sợ phải đối mặt với những khó khăn.

Vì vậy tôi đã đi qua hết làng này đến làng khác, không dám gõ cửa nhà nào, huống hồ vào nhà người ta để giảng chân tướng cho ai đó. Cả buổi chiều hôm đó tôi chỉ nói chuyện với hai học sinh tiểu học, tuy nhiên tôi cũng đã giúp được các cháu thoái xuất khỏi Đội Thiếu Niên Tiền phong.

Mặc dù sau đó tôi có chút mệt mỏi, tôi cảm thấy vô cùng thoải mái vì tôi đang bước đi trên con đường do Sư phụ an bài, giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh.

Sư phụ đã giúp tôi loại bỏ một số vật chất xấu và tôi quyết tâm thực thi bằng nỗ lực của mình.

Tôi xin Sư phụ gia trì chính niệm cho tôi. Khi tôi ra ngoài giảng chân tướng vào ngày thứ ba, tôi đã có thể vào trong nhà dân và giảng chân tướng về Đại Pháp.

Tôi sẽ cảm thấy thoải mái nếu chỉ có một vài người nhưng tôi lại cảm thấy sợ hãi nếu có nhiều người ở trong phòng. Tôi nghĩ đến việc sẽ tránh những tình huống như vậy nhưng ngay lập tức tôi nhận ra rằng suy nghĩ này không chính.

Vì thế tôi ép bản thân mình đi vào những phòng đông người. Bởi vì những người ở nông thôn thường thích đến thăm nhau và chơi mạt chược cùng nhau, việc gặp được một nhóm đông người là khá thường xuyên.

Công việc này mang đến cho tôi rất nhiều cơ hội tốt để bộc lộ các chấp trước của bản thân và tu luyện tâm tính của chính mình. Khi tôi nhận ra những chấp trước của bản thân, tôi sẽ ngay lập tức phát chính niệm để giải thể nó. Đôi khi tôi không nhận ra nó ngay lúc đó, nhưng sau này tôi có thể nhận ra nó.

Một lần, tôi đã đến một cửa hàng tạp hóa nơi có hơn một chục người đang chơi hoặc xem mạt chược. Tôi bước vào cửa hàng nhưng chỉ đứng đó mà không thể nói gì. Một người đàn ông ngoài 60 tuổi đỏ mặt vì tức giận, mắng tôi và dọa đánh tôi. Một người phụ nữ trong gia đình ông ta nhanh chóng đẩy tôi ra, nói rằng ông già ấy bị bệnh tâm thần.

Tôi rời cửa hàng tạp hóa trong nước mắt. Hết thảy các chấp trước vào danh và oán hận đều xuất hiện.

Tôi điều chỉnh tâm thái và hướng nội. Tôi nói với Sư phụ rằng tôi phải loại bỏ hết thảy những chấp trước này. Những người đó hành xử như vậy là bởi vì họ đã bị đầu độc bởi những lời dối trá. Chính là tôi đã không đủ Thiện và chính niệm để cứu họ, tôi phải đề cao trong tu luyện của bản thân mình.

Khi giảng chân tướng trực diện, tôi gặp một số người nói mỉa mai, một số thì từ chối lắng nghe, còn một số thì thậm chí nói rằng họ sẽ báo cáo tôi với cảnh sát. Trượt ngã rồi lại đứng lên, hết lần này đến lần khác, nhiều lần tôi đã thoát nạn trong đường tơ kẽ tóc nhưng không có gì là nguy hiểm thực sự.

Hết thảy là nhờ sự bảo hộ của Sư phụ. Dưới sự chỉ dẫn của Đại Pháp, nhiều chấp trước của tôi đã được loại bỏ.

Giờ đây, tôi không còn ngại ngùng khi đi đến những ngôi làng xa lạ và đối mặt với những người không quen biết. Tôi có thể giữ bình tĩnh và nói với mọi người về Đại Pháp một cách tự nhiên, cho dù họ là đàn ông, phụ nữ hay là trẻ em. Dù thái độ của họ là gì và họ có bao nhiêu người, không điều gì có thể khiến tôi động tâm được nữa.

Một lần, có hơn một chục người trong một ngôi nhà. Chủ nhà hỏi tôi muốn gì.

Tôi nở nụ cười và nói: “Chào bác, tôi ở đây để nói với bác chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Biết được chân tướng sẽ mang đến cho bác phước lành và tránh xa những tai họa.”

Tôi ân cần nhìn tất cả mọi người trong nhà. Họ ngừng nói chuyện và dường như đang đợi tôi nói.

Vị chủ nhà mang cho tôi một chiếc ghế đẩu, bảo tôi hãy ngồi xuống và nói với những người khác: “Mọi người đừng nói chuyện nữa. Cô ấy là một giáo viên. Hãy lắng nghe cô ấy.”

Tôi mỉm cười và nói: “Tôi không phải là giáo viên. Tôi là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp, một trong số hàng triệu học viên đã được thụ ích từ Pháp Luân Đại Pháp. Một trăm triệu người đã đạt được sức khỏe cả về thể chất lẫn tinh thần nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

“Tuy nhiên, Giang Trạch Dân đã trở nên đố kị khi thấy ngày càng nhiều người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Ông ta đã sử dụng quyền lực của mình để buộc tội oan sai và bôi nhọ Pháp Luân Đại Pháp.”

“Họ đã bịa đặt và dàn dựng lên cái gọi là màn ‘tự thiêu’ tại quảng trường Thiên An Môn để đánh lừa mọi người và khiến họ trở nên thù địch với Pháp Luân Đại Pháp và với những người tốt thực hành theo môn pháp đó. ĐCSTQ đã đàn áp và bức hại những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.”

Họ đã tin tôi và đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ cùng các tổ chức của Đoàn Thanh Niên mà họ đã gia nhập trong quá khứ. Họ cảm ơn tôi, nhưng tôi nói rằng thay vào đó chúng ta hãy nên cảm ơn Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi đã từng là người bệnh nặng và nhút nhát, bất tài và thường hay khó chịu. Giờ đây, tôi là một đệ tử Đại Pháp với tâm thái khoáng đạt và luôn hành xử một cách đường hoàng.

Chính Sư phụ đã khai mở trí huệ cho tôi. Không từ ngữ nào có thể bày tỏ hết lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ. Chính Sư phụ và Pháp vĩ đại của Ngài đã ban cho tôi một cuộc sống mới. Tôi mãi mãi biết ơn vì có thể trở thành đệ tử của Sư phụ trong đời này.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/2/14/371581.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/5/30/177833.html

Đăng ngày 05-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share