Bài viết của một học viên Đại Pháp tại tỉnh Hồ Nam

[MINH HUỆ 17-11-2009] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các đồng tu trên toàn thế giới!

Mở đầu Chuyển Pháp Luân, Sư phụ giảng:

“Trong toàn bộ quá trình truyền Pháp, truyền công tôi có bổn ý là có trách nhiệm với xã hội, có trách nhiệm với học viên; hiệu quả thu được thật tốt, ảnh hưởng đến toàn xã hội cũng rất tốt.”

Điều này luôn nhắc nhở tôi phải minh bạch về trách nhiệm của mình. Tôi cũng nhận ra rằng chỉ khi chúng ta hiểu rõ trách nhiệm của bản thân và nghiêm khắc chiểu theo các Pháp lý, chúng ta mới có thể làm tốt việc cứu độ chúng sinh cũng như tạo ra một môi trường tu luyện thuận lợi.

Buông bỏ tự ngã và đảm nhận trách nhiệm

Vào tháng 9 năm 1997, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tại một vùng thôn quê. Ngay sau đó, tôi tham dự một Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm cấp tỉnh và đã cảm động một cách sâu sắc. Sau khi trở về, tôi dành phần lớn thời gian để học Pháp, ghi nhớ và đọc thuộc Pháp, luyện công và tu luyện tâm tính của mình. Khi cuộc bức hại tàn khốc bắt đầu vào năm 1999, tôi đã tu luyện Đại Pháp được hai năm và sự thần thánh của Đại Pháp trong tâm tôi đã trở nên kiên tín bất động. Tôi bắt đầu nói với mọi người về sự tuyệt vời của Đại Pháp. Mặc dù các đồng nghiệp của tôi cũng thừa nhận những cải thiện ở tôi sau khi tôi bắt đầu tu luyện, nhưng họ đã có những lời lẽ tiêu cực về Sư phụ. Vì tức giận, tôi bắt đầu tranh cãi với họ bằng tâm tranh đấu và quan niệm của người thường. Tôi chỉ giữ một niệm, rằng không ai có thể ngăn cản tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Kể từ đó, không một thành viên nào trong gia đình hay các quan chức tại nơi tôi làm việc hỏi tôi về điều này. Cảnh sát đã sách nhiễu các học viên khác mà không sách nhiễu tôi.

Ngoài hai học viên tại nơi tôi làm việc, tôi không biết ai khác ngoại trừ một học viên sống trong cùng thành phố. Tuy nhiên, học viên đó đã bị bức hại một cách nghiêm trọng. Do đó tôi đã bị cách khai khỏi các các học viên và hoàn toàn chỉ là tu luyện cá nhân. Sau đó tôi đã thay đổi công việc, và chỗ làm mới không có học viên nào. Không có môi trường học Pháp nhóm, tôi đã bị cuốn theo xã hội người thường. Tôi đã không gặp được học viên nào khác cho đến tận cuối năm 2003.

Tiếc nuối sâu sắc bởi sự uổng phí trong những năm qua, tôi quyết định tinh tấn và làm tốt ba việc. Tôi đã liên lạc với một học viên trong thành phố và lấy tài liệu ở chỗ cô ấy mỗi tuần một lần. Không lâu sau, tôi đã buông bỏ tâm sợ hãi, có thể một mình đi phát tài liệu đồng thời giảng chân tướng trực diện. Khi không có sẵn tài liệu, tôi viết thư tay giải thích chân tướng về Pháp Luân Công và cuộc bức hại. Sau này, tài liệu ngày càng có thêm nhiều. Được Sư phụ điểm ngộ, tôi đã trợ giúp các học viên ở vùng nông thôn, những người mà tôi đã quen biết trước đây, bước ra và giảng chân tướng. Ngay sau đó, công việc của tôi lại thay đổi và tôi đã chuyển lên thành phố, ở đó tôi đã gặp được hai học viên nam. Do có thể lái xe máy, tôi đã nảy ra ý tưởng đi đến nhiều nơi hơn để phân phát các tài liệu giảng chân tướng. Bằng cách này, chúng tôi đi đã đến các vùng xa xôi mỗi tuần một lần để phân phát tài liệu.

Thỉnh thoảng, Sư phụ đã triển hiện cho tôi thấy một số điều tuyệt vời như một sự khích lệ, và tôi thường cảm nhận được sự chăm sóc của Ngài. Nhiều điều tuyệt vời cũng đã xảy đến với tôi. Có lần, một học viên và tôi đi đến một nơi rất xa để phân phát tài liệu. Trời rất lạnh và một làn đường là một tuyến vận chuyển than. Khi trở về nhà vào sáng hôm sau, tôi thấy người mình phủ đầy bụi than. Lúc đó, nhà tôi vừa mới sửa lại nên không có nước nóng. Cho dù lạnh run lên, tôi không còn cách nào khác là phải bật vòi nước lạnh. Trước sự ngạc nhiên của tôi, dòng nước thật ấm áp. Sự phấn khích và lòng biết ơn của tôi là không thể diễn tả thành lời.

Dần dần tôi đã giành được sự tin tưởng của các học viên khác và tôi đã tham gia vào một nhóm học Pháp. Tôi không có gì để phàn nàn, vì sự thận trọng trước đó của họ là có thể hiểu được bởi môi trường tà ác của cuộc đàn áp. cựu thế lực cũng can nhiễu bằng cách tạo ra những gián cách giữa các học viên. Những gián cách này vẫn tồn tại trong một thời gian, ngay cả sau khi tôi bắt đầu công việc điều phối. Điều mà cựu thế lực không nhận ra là những rào cản mà chúng tạo ra đã giúp tôi thiết lập các kỹ năng xử lý các vấn đề khác nhau một cách độc lập. Tất nhiên, cựu thế lực có thể lấy cớ là tạo ra gián cách là để giúp tôi cải thiện các kỹ năng của mình, nhưng điều đó không được Sư phụ thừa nhận. Các học viên Đại Pháp chúng ta cũng không thể thừa nhận điều đó, bởi vì nền tảng của cựu thế lực chính là vị tư và họ muốn hủy diệt chúng sinh. Sau khi tham gia nhóm học Pháp, tôi đã đề cao một cách nhanh chóng. Sư phụ luôn an bài những học viên tinh tấn ở bên tôi. Tôi liên tục tìm thấy những thiếu sót của bản thân mình. Tôi cảm thấy thực sự được đắm mình trong chỉnh thể.

Trong thời gian tu luyện Chính Pháp, chưa đầy hai năm, tôi không còn cảm thấy quá nhiều áp lực nữa. Bất cứ khi nào có thời gian rảnh, tôi lại học Pháp và có thể học bằng cả tâm trí của mình. Khi phát chính niệm, tôi luôn cảm thấy được bao quanh bởi một trường năng lượng mạnh mẽ. Việc thuyết phục mọi người thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) là một thách thức đối với tôi, nhưng nhìn chung mọi việc diễn ra khá tốt đẹp. Hoàn cảnh gia đình và môi trường làm việc của tôi đều tốt. Nhìn chung, tôi thấy hài lòng với sự tu luyện của mình. Tuy nhiên, tất cả điều này đã thay đổi kể từ khi học viên A buộc phải bỏ đi xa vì cuộc bức hại.

Vào thời điểm đó, học viên B, người đã làm việc với học viên A trong hạng mục sản xuất tài liệu giảng chân tướng, đã tiếp cận và hỏi liệu tôi có thể tham gia không. Lúc đó, chỉ có một điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng tại địa phương của chúng tôi và nó được điều hành bởi học viên A và B. Thông tin về địa điểm này rất nhạy cảm. Trên thực tế, trong năm đầu tiên tôi tham gia nhóm học Pháp, các học viên không bao giờ đề cập đến điểm sản xuất tài liệu trong các buổi chia sẻ. Họ nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần trước khi gặp tôi để được trợ giúp. Tôi có thể cảm nhận được sự tin tưởng từ các học viên khác và sự kỳ vọng của Sư phụ. Vì đó là điều mà Đại Pháp và chỉnh thể cần, làm sao tôi có thể từ chối đây? Trong Chuyển Pháp Luân, Sư phụ đã giảng,

“Tu luyện không có điều kiện nào hết; muốn tu luyện, thì tu luyện thôi.”

Tôi không sợ hãi hay cảm thấy áp lực, tôi chỉ thấy vinh dự và cần phải có trách nhiệm. Tuy nhiên, tôi có thể cảm thấy áp lực đối với học viên B. Thực tế, sau khi học viên A bị buộc phải rời khỏi thị trấn, chủ nhà đã lo lắng và yêu cầu học viên B phải chuyển thiết bị và tài liệu ra ngoài. Học viên B không thể chấp nhận điều này, vì vậy anh ấy đã đến gặp tôi. Chúng tôi đã thảo luận về việc này và coi đó như sự can nhiễu của cựu thế lực. Chúng tôi đã hướng nội và phát chính niệm để loại bỏ sự can nhiễu. Hơn hai mươi hộp tài liệu đã được chuyển đến nhà tôi. Học viên B và tôi đã tìm một số nơi để thiết lập điểm sản xuất tài liệu, nhưng sau một tháng tìm kiếm, chúng tôi vẫn không tìm được nơi nào lý tưởng cả. Trong thời gian đó, hai hạng mục nữa cần sự giúp đỡ của tôi, do đó tôi trở nên rất bận rộn. Vì lý do bảo mật, không có sự liên thông nào giữa hai hạng mục khác nhau. Vì vậy, tôi đã bị kiệt sức và không thể tập trung vào việc học Pháp. Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi nhận ra rằng mình đã thụ nhận sự can nhiễu của tà ác. Chỉ có Đại Pháp mới có thể thay đổi được điều này, tôi nhận ra rằng mình sẽ trở thành người thường nếu mình không học Pháp. Tôi đã chia sẻ điều này với học viên B. Chúng tôi thỏa thuận rằng tôi sẽ ngừng sản xuất tài liệu trong một thời gian và tập trung vào việc điều phối các điểm sản xuất tài liệu. Khi ấy, chủ nhà, vốn là một học viên, cũng đã khởi chính niệm và cho phép chúng tôi tiếp tục sử dụng nơi đó. Chúng tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm khi biết tin này.

Sau đó, một khảo nghiệm khác lại đến. Sau khi rời khỏi thị trấn trong sáu tháng, Học viên A đã trở về và chúng tôi đã thảo luận về việc chọn ra một vị điều phối viên. Hầu hết các học viên bình chọn tôi và tôi rất ngạc nhiên về điều này. Tôi thực sự đã tham gia vào một số hạng mục, nhưng khả năng của tôi còn hạn chế so với các học viên khác và tôi vẫn cách xa tiêu chuẩn của một điều phối viên lý tưởng, một người có chính niệm mạnh mẽ, nền tảng học Pháp vững chắc và có khả năng làm nhiều việc. Tôi đã cố gắng giải thích điều này với các học viên khác, nhưng dường như tôi đang cố gắng bao biện cho chấp trước bảo vệ bản thân của mình. Sư phụ cũng đã điểm hóa cho tôi để đảm nhận trách nhiệm này. Cuối cùng, tôi không còn cách nào khác là chấp nhận việc đó.

Lần này, tôi cảm thấy mình “bị đẩy” vào vị trí đó. Tôi từng có nhiều quan niệm bởi cảnh giới tâm tính của tôi chỉ đến mức đó. Tuy nhiên, con đường của tôi đã thay đổi kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện. Tôi phải đi theo con đường do Sư phụ an bài, chứ không phải do cựu thế lực an bài. Khi một điều phối viên thực thi tốt, cả nhóm cũng sẽ được hưởng lợi. Trong trường hợp này, người điều phối không thể dựa vào năng lực hay danh tiếng của mình. Điều này chỉ có thể đạt được khi người điều phối bước đi thật tốt trên con đường do Sư phụ an bài và thực thi mọi việc chiểu theo Pháp, bởi Pháp có thể đả khai hết thảy mọi thứ. Nếu một người quá lo lắng về khả năng điều phối của mình, anh ta thực sự đang bảo vệ bản thân và chấp trước vào danh. Nếu một người chỉ thích làm những việc mà mình đã quen thuộc và không muốn làm công việc điều phối, anh ta có lẽ sợ phải chịu khổ và không sẵn sàng nhận trách nhiệm. Trong vai trò mới này, rất nhiều chấp trước của tôi đã được hiển lộ. Tôi nhận ra rằng mình đã không đặt yêu cầu của Đại Pháp hay nhu cầu của toàn chỉnh thể làm ưu tiên hàng đầu của mình

Không trốn tránh trách nhiệm sau khi trượt ngã

Tôi không có nhiều kinh nghiệm trong việc điều phối cũng như trước đây tôi không biết các hạng mục địa phương được phối hợp như thế nào. Trong thời gian này, tôi thường nghĩ rằng vì sự việc này đã được Sư phụ an bài và trước đó tôi không biết nhiều về việc này, nên hẳn là có nhiều mặt cần phải được cải thiện trong khu vực của chúng tôi và điều này đòi hỏi tôi phải bước đi thật tốt trên con đường của mình. Trong những năm qua, các học viên tham gia phối hợp đã được trải nghiệm rất nhiều điều. Với tinh thần trách nhiệm và cảnh giới tâm tính cao, mọi người đều có thể dung hòa với toàn chỉnh thể. Tôi thấy rằng nếu mình có thể chia sẻ nhiều hơn với họ khi nảy sinh vấn đề, mọi thứ chắc chắn sẽ được xử lý tốt.

Phải nói rằng, mặc dù chúng tôi có thể phối hợp tốt với nhau trong những hoàn cảnh bình thường, đôi khi chúng tôi vẫn dùng các quan niệm người thường để phán xét mọi thứ khi một số vấn đề phát sinh. Kết quả là, khi chúng tôi không thể hướng nội, chúng tôi đã có rất nhiều xung đột. Ví dụ, một số học viên không tin tưởng học viên A. Sau khi anh ấy bị buộc phải rời khỏi thị trấn, thay vì hướng nội, một số học viên đã hỏi gia đình anh ấy xem liệu có phải anh ấy ngoại tình, sử dụng tiền sai mục đích để sản xuất tài liệu hay đã phạm phải một số sai lầm khác hay không. Sau khi những nguyên nhân này được loại trừ, họ đã tìm thấy một bản sao sách Đại Pháp mà các học viên địa phương khác không có. Những học viên này coi đây là nguyên nhân sâu xa – sản xuất sách Đại Pháp mà không được phép, và yêu cầu vợ của học viên A đốt sách đi. Những học viên này sau đó thậm chí còn đi xa hơn và kiểm tra xem liệu những cuốn sách Đại Pháp khác có tồn tại trong khu vực địa phương của chúng tôi hay không. Họ tin rằng học viên A đã sản xuất nhiều sách Đại Pháp mà không được phép. Do đó, họ đã yêu cầu các học viên khác trong địa phương đốt những cuốn sách Đại Pháp này đi.

Vào thời điểm đó, tôi nghĩ rằng vì sách Đại Pháp luôn sẵn có để có thể tải xuống từ trang web Minh Huệ, tại sao ai đó lại dành thời gian để sản xuất những cuốn sách đó cơ chứ? Vì tin học viên A, chúng tôi đã ngăn các học viên địa phương đốt sách Đại Pháp. Chúng tôi cũng quyết định sẽ không thảo luận công khai vấn đề này trên diện rộng mà thay vào đó chỉ chia sẻ giữa các điều phối viên. Tuy nhiên, trong một cuộc họp giữa các điều phối viên, cả hai bên đã tranh cãi không ngừng và cho rằng phía bên kia đang gây tổn hại cho Pháp. Tôi không đứng về bên nào cả, mà chia sẻ những thể ngộ của mình với họ theo cách riêng. Họ đã đồng ý với tôi nhưng vẫn tranh cãi về việc này. Ngay cả sau khi học viên A xác nhận rằng những tài liệu này không phải là do anh ấy chuẩn bị, cuộc xung đột vẫn tiếp tục. Tôi không biết phải làm gì, vì vậy tôi đã viết một lá thư cho trang web Minh Huệ nhưng không nhận được phản hồi. Sau khi thử tất cả các phương pháp đó mà không có hiệu quả, tôi nhận ra rằng chúng ta phải hướng nội tìm. Cuối cùng, vấn đề đã được giải quyết với sự trợ giúp từ các học viên làm việc cho Minh Huệ. Một bài học mà tôi rút ra được từ trải nghiệm này là trong mâu thuẫn, cho dù trên bề mặt một người có đúng đến đâu đi chăng nữa, anh ấy hoặc cô ấy đều phải hướng nội tìm.

Trên thực tế, tôi vẫn không biết cách hướng nội. Đặc biệt là khi mọi việc diễn ra suôn sẻ, nhiều quan niệm người thường đã bị ẩn dấu, do đó chúng đã không được thanh trừ trong quá trình tu luyện của tôi. Trước đây, để tôi theo kịp tiến trình Chính Pháp, Sư phụ đã giúp tôi giải quyết rất nhiều vấn đề. Đồng thời, tôi cũng đã có được một số kinh nghiệm trong công việc điều phối của mình. Khi ngày càng có nhiều học viên bước ra và môi trường ngày càng tốt hơn, tôi không còn khiêm tốn như trước đây. Trong Chuyển Pháp Luân, Bài giảng thứ ba, Sư phụ giảng:

“Thanh niên thường khó tự chủ bản thân; bình thường chư vị thấy họ rất tốt; khi chưa có bản sự gì nơi xã hội người thường, thì tâm danh lợi của họ rất nhẹ. Rồi một khi nổi danh, thông thường họ rất dễ bị tâm danh lợi can nhiễu.”

Nếu một học viên chấp trước vào danh và muốn được người khác thừa nhận, người ấy có thể dần dần muốn chứng thực bản thân thay vì chứng thực Pháp, điều này rất nguy hiểm. Nếu những tư tưởng như vậy tồn tại trong một thời gian dài, người đó có thể dễ dàng bị cựu thế lực lợi dụng và kết quả là, học viên đó có thể sẽ bị bắt giữ. Đây là những gì đã xảy ra đối với tôi. Mặc dù với sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã được thả ra rất sớm, tôi đã bị lưu vào hồ sơ cảnh sát và dựa trên thông tin từ cảnh sát ở quê tôi, họ liệt tôi vào dạng thành viên “chủ chốt”. Điều này đã gây ra tổn thất cho cả tôi và các học viên khác.

Lúc đó, tâm tính của tôi không đạt tiêu chuẩn. Tôi cảm thấy thật khó để có thể phối hợp các hạng mục giảng chân tướng, và đồng thời cũng thật khó để thoái thác. Sau đó, một học viên có công ty ở tỉnh khác đang cần người có kỹ năng như tôi, và tôi đã quyết định rời đi. Nhưng vào ngày mà tôi mua vé tàu, Sư phụ đã điểm hóa cho tôi qua một người thường, và do đó tôi đã quyết định ở lại. Bởi đó là sự an bài của Sư phụ, tôi có thể làm được và sẽ làm tốt. Tôi không thể chỉ quan tâm đến cảm xúc của bản thân mình. Tôi cần suy nghĩ mọi thứ dựa trên nhu cầu của các học viên địa phương nói chung.

Tôi đã không đi làm trong vài tháng. Hàng ngày, tôi đều dành rất nhiều thời gian để ghi nhớ và học thuộc Pháp, tôi cảm thấy rõ ràng rằng Sư phụ đang trợ giúp cho tôi. Tôi đã ngộ ra rất nhiều Pháp lý và chính niệm của tôi cũng được gia cường. Thông thường, khi tôi phát chính niệm nhiều lần trong ngày, mọi thứ đều có kết quả tốt. Tôi cảm thấy như thể chính niệm của bản thân mình có thể giải thể hết thảy những sinh mệnh tà ác. Tôi học Pháp vào buổi sáng, ra ngoài vào buổi trưa và không trở về nhà cho đến tận 10 giờ tối. Vì lo ngại vấn đề an toàn, cho dù đói, tôi thường không về nhà vào giữa ban ngày. Tôi quyết định thay đổi hoạt động của nơi sản xuất tài liệu, từ khâu mua sắm, chuyển giao, cho đến khâu phân phát tài liệu đã in xong. Vào thời điểm đó, chỉ có một học viên được quyền truy cập vào Internet và hỗ trợ hai điểm sản xuất tài liệu lớn và một điểm sản xuất tài liệu nhỏ. Không tốn quá nhiều thời gian trước khi chúng tôi giải quyết các vấn đề liên quan đến việc mua đĩa CD, ghi đĩa VCD và chuẩn bị các thẻ giảng chân tướng. Tôi cũng phát hiện ra một cách để mua vật tư. Tuy nhiên, thiết bị tại cả hai điểm sản xuất liệu lớn sau đó đều bị trục trặc. Chỉ có học viên A mới thạo việc này và anh ấy đã trở về nhà. Tôi đến nhờ anh ấy giúp đỡ. Anh ấy bảo tôi hãy hướng nội và đề cao tâm tính của mình trước khi sửa các thiết bị. Tôi đồng ý với anh ấy. Đã hơn 40 ngày trôi qua mà anh ấy vẫn không xuất hiện. Đến lúc đó, ngay cả máy tính tại điểm sản xuất tài liệu nhỏ cũng ngừng hoạt động và chúng tôi không thể in tài liệu. Do thiết bị của chúng tôi đã cũ và chất lượng in không tốt, học viên B và tôi đã thảo luận về việc mua thiết bị mới để không làm trì hoãn việc cứu độ chúng sinh. Tôi đã đến một thành phố khác và nhanh chóng tìm được một chiếc máy in với đầy đủ chức năng, rất phù hợp với chúng tôi. Sau khi trở về, chúng tôi thấy rằng chúng tôi chỉ còn lại khoảng 1.000 “Nhân dân tệ” và nó thậm chí còn không đủ để mua vật tư. Tôi không lùi bước trước khó khăn, tôi cũng không muốn quyên tiền từ các học viên khác. Tôi quyết định đi vay tiền và sẽ trả lại sau. Tôi đã đến gặp một học viên, người này có tâm tính cao. Anh ấy biết rằng tôi sẽ không dùng tiền cho mục đích cá nhân. Sau khi đưa cho tôi số tiền mà tôi yêu cầu, anh ấy nói với tôi rằng tôi không cần phải trả lại. Cả hai chúng tôi đều biết khoản tiền này dùng vào việc gì, mặc dù chúng tôi không nói rõ về nó. Tất cả điều này chỉ mất vài ngày, từ khi lên kế hoạch cho đến khi nhận thiết bị. Mặc dù ban đầu sự việc có vẻ khó khăn nhưng mọi thứ đều suôn sẻ. Sự việc này giúp tôi ngộ ra rằng Sư phụ đang quan sát mọi thứ trong Chính Pháp. Hết thảy mọi việc đều được an bài để cứu độ chúng sinh. Điều cốt lõi nhất là cơ điểm của chúng ta, đó là, liệu chúng ta có xem xét mọi việc dựa trên Pháp hay không.

Để giải quyết các vấn đề kỹ thuật, tôi cần tìm học viên D, người đã buộc phải rời khỏi thị trấn. Ngay sau đó, tôi đã tình cờ gặp lại anh ấy. Chúng tôi không mất nhiều thời gian để thiết lập hai điểm sản xuất tài liệu quy mô vừa. Sau đó, ngày càng có nhiều điểm sản xuất tài liệu gia đình được thiết lập và họ bắt đầu hoạt động độc lập. Ngày càng có nhiều học viên mua máy tính, vì vậy họ có thể truy cập vào trang web Minh Huệ. Một số điểm sản xuất tài liệu chân tướng khác cũng đã được mở ra và tiếp tục duy trì ổn định. Mỗi người trong chúng tôi đều nỗ lực tham gia cải thiện nhóm của mình.

Ở đây tôi đã chia sẻ rất ngắn gọn về hai giai đoạn khó khăn đối với bản thân tôi và nhóm của chúng tôi nói chung. Những khó khăn là không thể diễn tả, và chỉ những học viên đã từng đồng hành cùng tôi mới có thể hiểu được quá trình này. Tuy nhiên, dù khó khăn đến đâu, chúng tôi cũng đã vượt qua. Chúng tôi không biết được Sư phụ đã phải gánh chịu nhiều bao nhiêu cho điều này và không từ ngữ nào có thể diễn tả hết lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ. Tất nhiên, tôi cũng đã trải qua rất nhiều khảo nghiệm tâm tính trong quá trình này. Khi đối mặt với khó khăn, tôi thường nghĩ về sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, yêu cầu của Đại Pháp, nhu cầu cứu độ chúng sinh đồng thời tôi cũng thường ngẫm lại những trải nghiệm của bản thân cũng như những trải nghiệm của các học viên khác, và rồi tôi đều đạt được một thể ngộ mới. Tôi vẫn còn những quan niệm của người thường và còn những mặt mà chúng tôi cần phải đề cao như một chỉnh thể. Tôi nghĩ rằng vì Pháp rất thâm sâu, tất cả chúng ta rồi sẽ được Pháp quy chính. Một lần nữa, con xin cảm tạ Sư phụ và cảm ơn các bạn đồng tu của tôi.

Hợp thập!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/11/17/211589.html

Bản tiếng Anh: https://www.clearwisdom.net/html/articles/2009/12/8/112915.html

Đăng ngày 17-06-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share