Bài viết của một học viên tại tỉnh Sơn Đông
[MINH HUỆ 20-11-2009] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu! Tôi rất vui khi tham gia Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm lần thứ sáu cho các học viên ở Trung Quốc Đại Lục.
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1996 khi còn là một chàng thanh niên. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình trong những năm vừa qua. Xin hãy từ bi chỉ ra những điều chưa phù hợp và đóng góp ý kiến quý giá.
Là một học viên trẻ tuổi, tôi cảm thấy sức trẻ là một nguồn tài nguyên lớn cho Đại Pháp, và là một món quà của Sư phụ. Sức trẻ cũng cho phép chúng ta gánh vác những trách nhiệm lớn trong thời kỳ then chốt của tu luyện Chính Pháp và cứu độ chúng sinh.
Trong những năm tu luyện vừa qua, điều khiến tôi cảm động nhất là sự an bài từ bi của Sư phụ đã ban cho tôi những trách nhiệm hiện nay.
Sư phụ giảng:
“Chư vị là một chỉnh thể, giống như công của Sư phụ. Tất nhiên chư vị không phải là công; tôi lấy ví dụ vậy thôi. Cũng như công của tôi, đồng thời làm mọi thứ việc.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC [2001])
Khi mỗi học viên gánh vác trách nhiệm và thực thi nhiệm vụ của mình thì họ đang hoàn thành thệ ước của mình. Nhiệm vụ chính của tôi là hỗ trợ kỹ thuật và điều phối các công việc trong khi cùng các đồng tu đề cao như một chỉnh thể.
Tu bản thân trong quá trình hỗ trợ kỹ thuật
Nói chung, hỗ trợ kỹ thuật thì không quá khó vì những người tôi giúp đều là học viên, và mọi người dường như đều cảm kích sự giúp đỡ của tôi. So với công việc của một điều phối viên thì công việc này thường có ít mâu thuẫn tâm tính hơn. Khảo nghiệm lớn nhất là cố gắng không hình thành tâm chấp vào tự ngã khi các học viên khen ngợi tôi. Quá trình này đã giúp tôi tu Thiện và Nhẫn. Về việc học những công nghệ mới thì Sư phụ đã ban trí huệ cần thiết cho tôi miễn là tâm tôi chính và tôi sẵn sàng làm việc chăm chỉ, và miễn là tôi muốn cứu độ chúng sinh chứ không chỉ đơn thuần là muốn học công nghệ tiên tiến nhất.
Công việc của tôi là học công nghệ được giới thiệu bởi trang web Minh Huệ và những trang web khác do học viên thành lập, và giúp các học viên áp dụng những công nghệ đó vào hạng mục giảng chân tướng. Khi tôi cài máy tính và hướng dẫn các đồng tu cách sử dụng các phần mềm thì tôi tuân theo nguyên tắc là không tải phần mềm từ trang web của người thường, hoặc cài đặt phần mềm mà không được các đồng tu giới thiệu. Điều này để đảm bảo tính đồng bộ và bảo mật của hệ thống máy tính của các đồng tu. Tôi muốn cảm ơn các đồng tu đã cung cấp kỹ thuật công nghệ cho trang web Minh Huệ và những trang web công nghệ khác. Nhờ sự chăm chỉ của các bạn, công nghệ phức tạp trở nên rất dễ sử dụng. Điều này đã giúp nhiều đồng tu nhanh chóng học được cách sử dụng phần mềm và áp dụng chúng vào các hạng mục cứu độ chúng sinh. Hiệu quả thật to lớn.
Dĩ nhiên trong quá trình này tôi đã gặp những khó khăn và đối mặt với trở ngại do tâm chấp trước của mình, và bị can nhiễu bởi những nhân tố bất hảo. Đôi khi tôi làm tốt, có lúc tôi lại làm không tốt. Ví dụ, khi tôi hướng dẫn các học viên kỹ năng máy tính, nếu không có đủ thời gian hoặc nếu tôi không học Pháp tốt, tôi sẽ sớm mất kiên nhẫn và giọng điệu của tôi bất Thiện. Vì thế tôi chỉ đơn thuần là thực hiện công việc. Lúc đó tôi nhận ra rằng mình không đúng và tự nhủ: “Đây là tu luyện và không phải là công việc của người thường. Mình cần phải Nhẫn.” Sau khi bình tĩnh trở lại, tôi lại muốn vội quýnh lên. Cứ như thế liên tục. Đó là bởi vì tôi đã thiếu từ bi. Hầu hết các học viên mà tôi hướng dẫn đều lớn tuổi, một vài đồng tu đã gần 70. Nếu họ không có tín tâm kiên định vào Đại Pháp và không có chính niệm thì gần như là không thể học kỹ năng máy tính ở độ tuổi lớn như vậy. Để học công nghệ máy tính, họ phải vất vả hơn người trẻ tuổi. Điều này đòi hỏi chính niệm và sự dũng cảm cực lớn. Chẳng phải đó là vinh hạnh của tôi được dạy những học viên tuyệt vời như thế sao? Tại sao tôi lại không thể thiện và nhẫn hơn được chứ?
Đôi khi tôi Nhẫn chịu khổ nạn hoặc gặp phải can nhiễu từ những nhân tố bất hảo. Tuy nhiên, miễn là tôi có chính niệm đầy đủ, can nhiễu sẽ trở nên chẳng là gì cả. Hai năm trước, tôi muốn phát sóng các chương trình của Đài truyền hình Tân Đường Nhân (NTDTV) đến người dân ở Trung Quốc. Vì thế tôi quyết định học cách lắp đặt ăng-ten chảo vệ tinh. Tôi quay trở lại quê nhà và mua một chảo vệ tinh để học cách làm thế nào bắt được sóng của (NTDTV). Đó là một chiều thứ bảy. Tôi bảo người nhà xem tivi để tôi điều chỉnh ăng-ten trên mái nhà. Hôm đó trời lạnh và gió, tôi ngồi xổm trên mái nhà hơn hai giờ đồng hồ và không thể dò được chút tín hiệu nào. Sau đó, người nhà tôi bỏ đi, tôi phải chạy lên chạy xuống nhiều lần để điều chỉnh ăng ten và kiểm tra tín hiệu, mà vẫn không thu được gì cả.
Tối hôm đó tôi hướng nội và phát hiện ra rằng tôi vẫn có tâm hiếu kỳ với những thứ mới mẻ và mong muốn thực hiện công việc. Tôi cũng có tâm hiển thị khi gia đình khen ngợi tôi kiên trì, và muốn khoe tài lắp đặt chảo vệ tinh để gây ấn tượng với gia đình. Khi nhận ra điều này, tôi đã điều chỉnh niệm đầu của mình: “Có thể bắt được sóng của NTDTV là để nhiều người dân Trung Quốc biết thêm về chân tướng của Đại Pháp chứ không phải để thỏa mãn bản thân.” Cùng lúc đó, tôi phát chính niệm để giải thể can nhiễu của nhân tố tà ác. Ngày hôm sau, tôi tiếp tục điều chỉnh ăng-ten sau bữa sáng. Tôi tiếp tục phát chính niệm để giải thể can nhiễu và thanh lý bản thân trong khi bắt tín hiệu. Tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ, và tâm tôi trở nên điềm tĩnh và bình ổn hơn. Ba giờ chiều, hình ảnh phát sóng của đài NTDTV Á châu đột nhiên xuất hiện. Tôi lưu lại tần số kênh phát sóng cho những người khác trong vùng của tôi, những người muốn xem chương trình của NTDTV. Do không đủ thời gian nên tôi không thể hướng dẫn thêm các học viên khác về công nghệ thu sóng, vì thế trong khu vực của tôi có rất ít chảo vệ tinh. Thêm vào đó, do can nhiễu của Trung Cộng (ĐCSTQ), chương trình phát sóng của NTDTV Bắc Mỹ vào Trung Quốc đã bị dừng, và hạng mục chảo vệ tinh cũng phải đình lại. Do chúng tôi không đủ coi trọng việc tận dụng công cụ hiệu quả nhất để cứu độ chúng sinh nên những nhân tố tà ác đã có thể can nhiễu. Đây là lỗi của chúng tôi và là tổn thất lớn cho người dân Trung Quốc.
Đầu năm nay, hai hạng mục ứng dụng internet đã được thành lập đó là gửi tin nhắn ngắn và bản thu âm giảng chân tướng qua điện thoại. Tôi nghĩ rằng những hạng mục này có thể đột phá được giới hạn về địa lý và nhân khẩu, và giảng chân tướng cho những người ở các giai tầng xã hội và ngành nghề khác nhau. Chúng tôi có thể nhắm cụ thể vào những người mà đang trực tiếp bức hại các học viên, giảng chân tướng cho họ và ngăn cản họ. Tôi bắt đầu học những kỹ năng cần thiết cho hạng mục này. Hiện tại, các học viên tham gia vào hạng mục đã phát triển và đơn giản hóa công nghệ này.
Trong quá trình học và nghiên cứu kỹ thuật, tôi đột nhiên cảm thấy có cái gì đó đè lên ngực mình, và điều này khiến tôi rất lo lắng và bối rối. Ngay lập tức tôi cảm nhận được rằng các nhân tố tà ác cố ngăn cản tôi. Tôi ngồi xuống phát chính niệm, nhưng sự lo lắng lại càng tồi tệ hơn và tôi muốn hạ tay xuống, hét lên và chạy xung quanh. Khi ấy đầu óc tôi rất thanh tỉnh. Tôi nghĩ: “Các nhân tố tà ác các ngươi đang gắng sức để tồn tại. Các ngươi càng muốn ngăn cản ta, thì ta càng muốn phát chính niệm.” Tôi tiếp tục học công nghệ đó sau khi phát chính niệm xong. Tôi cũng phát chính niệm theo khung giờ toàn cầu. Sự lo lắng và bối rối của tôi dần biến mất. Điều này tiếp diễn trong ba ngày liền và cuối cùng tôi cũng học được cách cài đặt và sử dụng phần mềm để gửi tin nhắn bằng điện thoại.
Lúc mà tôi hoàn thành toàn bộ việc học và quá trình cài đặt, sự khó chịu ở ngực tôi cũng hết và tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Khi nhìn lại, tôi nghĩ rằng tôi đã bị can nhiễu do tâm chấp trước vào truy cầu điều mới lạ, và tôi quá coi trọng một hạng mục và quá háo hức hoàn thành điều gì đó. Nếu mà lúc đó tôi nhận ra tâm chấp trước này thì chắc hẳn tôi đã không bị can nhiễu. Hoặc có thể tôi chỉ cần phát chính niệm một lần để giải thể can nhiễu, và không phải giải quyết nó trong ba ngày.
Phối hợp tốt trong khi đề cao cả chỉnh thể
Tôi thường cho rằng vai diễn mà mỗi học viên đóng trong quá trình Chính Pháp không phải là ngẫu nhiên. Chúng là kết quả của những thệ ước mà chúng ta đã lập từ xa xưa, là nhờ sự an bài tỉ mỉ của Sư phụ và trạng thái tu luyện của chúng ta trong thời kỳ Chính Pháp. Có thể tôi đã không có được năng lực này và cơ hội để phối hợp nếu trước cuộc bức hại tôi không tham gia hỗ trợ các trạm phụ đạo Pháp Luân Đại Pháp ở địa phương, hoặc nếu tôi không làm và phối hợp ở điểm sản xuất tài liệu lớn khi tôi vô gia cư, hoặc nếu tôi không có cái nguyện muốn giúp đỡ và không có tinh thần trách nhiệm. Mọi điều chúng ta làm là nhờ sự an bài tỉ mỉ của Sư phụ cho con đường tu luyện của chúng ta. Vì thế đây là con đường mà chúng ta cần phải đi trong quá trình tu luyện Chính Pháp, và đó là sứ mệnh và nhiệm vụ lịch sử của chúng ta. Không có công việc nào là cao hơn hay thấp hơn, sự khác biệt duy nhất là mỗi người chúng ta làm các việc khác nhau. Không kể nó khó khăn đến đâu, chúng ta không nên than phiền, và chúng ta phải tiếp tục đi trên con đường của mình.
Là một điều phối viên, tôi cho rằng điều quan trọng nhất là hiểu, từ bi và bao dung với các thiếu sót của các học viên. Ví dụ, nhiều năm về trước, học viên A, B và C cùng là các điều phối làm việc với nhau. Nhưng A và B có mối hiểu lầm sâu sắc với C. Để phá trừ rào cản giữa họ, tôi đã chia sẻ với A và B dựa trên các Pháp lý nhằm gỡ bỏ các khúc mắc trong tâm họ và hàn gắn gián cách bấy lâu giữa các học viên trong địa phương. B thì lý trí hơn và dần xóa bỏ được mối hiểu lầm với C. Tuy nhiên, khi A nói về C thì, ngược lại với tâm thái điềm tĩnh hàng ngày, cô ấy trở nên rất xúc động và nói về rất nhiều thiếu sót của C và những thiệt hại và cảm xúc đau khổ mà C gây ra cho A và các đồng tu khác.
Các học viên có các cách khác nhau để làm việc và những chấp trước khác nhau trong xã hội người thương. Nếu không được tu khứ thì các chấp trước này sẽ nổi lên và tạo nên các ảnh hưởng tiêu cực. Tuy nhiên, miễn là chúng ta vẫn còn đang tu luyện, chúng ta không thể bám lấy những chấp trước này và chúng ta nên cố gắng hiểu đồng tu, vì chúng ta cũng sẽ mắc lỗi. Học viên A nói với tôi rằng cô ấy không muốn làm ngơ trước thiếu sót của C. Nhưng “hiểu và tha thứ” không giống với nhắm mắt làm ngơ. “Hiểu” tức là không nên bị làm phiền bởi thiếu sót của người khác, có thể từ bi chỉ ra lỗi của họ vì lợi ích của họ, và không chỉ trích họ. Cuối cùng, đồng tu A đã có thể phá trừ hiểu lầm đối với C. Nếu mọi người đều có thể hiểu và tha thứ cho người khác sớm hơn, thì chúng ta đã có thể phối hợp tốt hơn như một chỉnh thể, và tăng cường sức mạnh của chúng ta để cứu độ thêm nhiều chúng sinh.
Thêm vào đó, chúng ta không nên hình thành quan niệm cố định về các học viên khác, vì hôm nay một học viên có thể biểu hiện một trạng thái nhất định nhưng có thể đề cao sau một tuần. Thậm chí bây giờ nếu anh ấy không làm tốt thì miễn là anh ấy còn đang cố gắng, chúng ta nên khích lệ chứ đừng chỉ trích. Một học viên đến một ngôi làng để giúp thành lập điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng. Anh ấy thấy các học viên trong làng đã che cửa ra vào và cửa sổ bằng vải, nên nghĩ rằng họ có tâm sợ hãi quá mạnh. Vì thế tôi chia sẻ với anh ấy suy nghĩ của mình rằng: “Chúng ta không nên chỉ nhìn vào biểu hiện hiện tại của các học viên, mà còn phải nhìn vào trạng thái tu luyện trước và sau đó của họ. Mặc dù bây giờ họ có thể biểu hiện tâm sợ hãi, nhưng việc họ đang thành lập một điểm sản xuất tài liệu tại nhà chứng minh rằng họ đã tiến lên một bước dài. Chẳng phải điều đó thật tuyệt sao? Điều này chỉ ra rằng họ đang đề cao và nâng cao tầng thứ và không bị thụt lùi. Đây là điều quan trọng nhất. Chúng ta không thể dùng trạng thái tu luyện hiện tại của mình để đo lường họ.”
Để giúp mọi người nâng cao tầng thứ, chúng tôi viết các bài chia sẻ và gợi ý mọi người đến học Pháp nhóm. Mỗi nhóm học Pháp nhỏ là một đơn vị cơ bản và là một phần của nhóm lớn hơn. Các học viên trong mỗi nhóm nhỏ học Pháp với nhau, chia sẻ và khích lệ nhau, và cùng nhau giảng chân tướng. Khi cả nhóm lớn cần phối hợp với nhau, các học viên trong các nhóm nhỏ cung cấp và trao đổi thông tin với nhau. Mỗi nhóm học Pháp đã trở thành một lạp tử, và mỗi lạp tử có một điều phối. Khi các điều phối của các lạp tử hợp lại với nhau, một chỉnh thể hoàn chỉnh được hình thành.
Để phơi bày cuộc đàn áp các học viên địa phương tới những người dân địa phương, tôi nhờ hai học viên thu thập tài liệu và in tờ thông tin và các quyển sách nhỏ giảng chân tướng. Mỗi lần có một trường hợp bị đàn áp, chúng tôi lập tức thông báo cho mọi người và phát chính niệm cho học viên bị bức hại đó để giải thể những nhân tố tà ác. Cùng lúc đó chúng tôi truyền nhau thông tin đàn áp đến các học viên có trách nhiệm để họ có thể gửi thông tin lên trang web Minh Huệ, và in tờ thông tin để phân phát ở địa khu. Tuy nhiên, do chúng tôi không có đủ thông tin về những quan chức tiến hành vụ đàn áp nên các bài và tài liệu giảng chân tướng của chúng tôi thiếu sức mạnh và không hiệu quả trong việc ngăn cản những kẻ đàn áp. Vì thế, chúng tôi nhờ các học viên thu thập thông tin kỹ hơn về vụ đàn áp để phơi bày các vụ việc ở địa phương được tốt hơn.
Để thu thập thông tin về các nhân viên Chính phủ địa phương, tôi lên kế hoạch mượn một danh bạ điện thoại nội bộ từ một người quản lý, người mà hiểu chân tướng về Pháp Luân Công và cảm thông. Anh ấy cho tôi mượn cuốn danh bạ điện thoại mà không hỏi một lời nào. Điều này khiến tôi nhận ra rằng Sư phụ sẽ giúp chúng ta miễn là chúng ta có chính niệm. Một vài điều dường như rất khó hoàn thành, nhưng đó là bởi vì chúng ta không đặt tâm vào làm việc đó. Khi chúng ta thực sự muốn làm điều đó thì Sư phụ sẽ an bài cho chúng ta. Sư phụ giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân:
“khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng. Nếu chư vị có thể thật sự thực hiện được như vậy, thì chư vị sẽ phát hiện rằng ‘liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’!”
Năm ngoái, một học viên địa phương bị bắt giữ phi pháp. Mặc dù sau đó cô đã thoát ra được nhưng cô chẳng có nơi nào để đi và trở thành vô gia cư. Ban đầu, tâm thái của cô có phần bất ổn vì không có một môi trường ổn định. Vì thế, khả năng làm ba việc của cô bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Khi tôi biết về tình trạng của cô ấy, tôi cảm thấy cần có trách nhiệm và nhờ học viên C giúp đỡ. Nhờ sự giúp đỡ của Sư phụ, học viên C sớm tìm được chỗ ở cho cô ấy và thu xếp một học viên nữ vô gia cư khác đến ở cùng. Sau một giai đoạn điều chỉnh, cả hai học viên đã trở lại trên đôi chân của mình và có thể lại tham gia vào tiến trình Chính Pháp và dần dần giúp đỡ điểm sản xuất tài liệu.
Năm 2007, vài học viên địa phương đã bị bắt giữ, và ba người trong số họ (tôi sẽ gọi là D, E, F) đã bị kết án phi pháp. Để giúp đỡ họ và phơi bày việc kết án phi pháp này, tôi liên lạc với gia đình của D cũng là những học viên, và chúng tôi quyết định thuê luật sư để bào chữa cho D. Gia đình của E đã hiểu lầm các học viên và không muốn giúp đỡ ngay cả sau khi nghe chúng tôi giảng chân tướng cho họ. Gia đình F cũng là học viên nhưng không muốn tiêu tiền của các học viên khác vào việc thuê luật sư. D và vợ của D cùng là học viên. Vì họ vô gia cư và không có nguồn thu nhập nên chúng tôi đã tìm đến vài học viên tự nguyện giúp họ về mặt tài chính để thuê luật sư. Mục đích của chúng tôi là rất rõ ràng, đó là nhờ luật sư biện hộ cho học viên và phơi bày cuộc bức hại. Quá trình thuê luật sư biện hộ cũng là một quá trình hình thành chỉnh thể để cứu độ chúng sinh. Liệu học viên D có được thả và những nỗ lực giảng chân tướng của chúng tôi có hiệu quả hay không, tất cả đều phụ thuộc vào phối hợp chỉnh thể của các học viên.
Từ luật sư, chúng tôi được biết về tình trạng của học viên D và thông tin về những kẻ đàn áp. Chúng tôi đăng thông tin lên mạng Internet và phân phát khắp nơi ở khu vực của chúng tôi. Thời báo Epoch Times đã phỏng vấn luật sư, đưa tin trường hợp này và phơi bày việc ĐCSTQ sách nhiễu luật sư cũng như ngăn cản luật sư thực thi nhiệm vụ. Tin tức này đã nâng cao nhận thức của cộng đồng quốc tế về cuộc đàn áp và cho phép nhiều người hơn hiểu được sự chuyên quyền ở Trung Quốc. Đây là lần đầu tiên ở khu vực của chúng tôi mà một luật sư biện hộ cho một học viên Pháp Luân Công vô tội, và trường hợp này là lời cảnh tỉnh mạnh mẽ và kiềm chế những kẻ đàn áp.
Ngoài việc phát tài liệu về cuộc đàn áp, chúng tôi tăng số lần phát chính niệm. Mỗi lần tòa án tổ chức một phiên tòa xét xử, chúng tôi hối thúc các học viên tập trung gần khu tòa án để phát chính niệm giải thể các nhân tố tà ác. Trong phiên tòa xét xử đầu tiên, cảnh sát lái xe đến tòa với còi báo động ầm ỹ. Nhưng trong lần xét xử thứ hai đã yên lặng hơn, cảnh sát thắt chặt an ninh hơn và khám xét tất cả mọi người tham dự phiên tòa. Họ lục tìm máy ghi âm, ghi hình vì chắc hẳn họ cảm nhận được áp lực của nỗ lực giảng chân tướng và những thành tựu mà các học viên đạt được. Trong suốt phiên tòa, luật sư biện hộ hợp lý về quyền hợp pháp tu luyện Pháp Luân Công và các hoạt động giảng chân tướng. Mặc dù vị quan tòa liên tục ngắt lời luật sư, tôi tin rằng những người ngồi dự ở đó về cơ bản là hiểu được quan điểm về mặt pháp lý của luật sư. Cuối cùng học viên D nói về chân tướng của Pháp Luân Công và hô lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Cuối phiên tòa, một học viên đến dự đã hỏi vị quan tòa về việc thả học viên D, người mà rõ ràng là một người tốt và vô tội. Vị quan tòa nói nhỏ: “Được rồi, được rồi.” Mặc dù D không được thả, nhưng chúng tôi tin rằng nỗ lực giảng chân tướng qua việc thuê luật sư đã gây nên một cú sốc lớn cho hệ thống tư pháp ở địa phương chúng tôi. Khi phiên tòa kết thúc, một vị công an đã giơ ngón cái về phía gia đình học viên D để bày tỏ sự ngưỡng mộ. Nỗ lực của nhóm chúng tôi trong việc phát chính niệm đã giải thể được một lượng lớn nhân tố tà ác. Trong suốt một năm sau phiên tòa đó, thậm chí khi ngọn đuốc Olympic được truyền qua khu vực của chúng tôi, không một học viên nào bị bắt giữ.
Tu luyện tốt bản thân và hòa hợp với gia đình
Sau nhiều năm tu luyện và do học các bài giảng của Sư phụ sâu hơn, tôi dần ngộ ra tu luyện là gì, tu luyện như thế nào, và cốt lõi của việc tu luyện. Tôi đã có thể ngộ sâu sắc hơn về các Pháp lý và không dễ đi sang cực đoan, và trở nên trưởng thành hơn trên con đường tu luyện của mình. Môi trường xung quanh tôi đã có những thay đổi rõ ràng, đặc biệt là trong gia đình.
Hồi đầu của cuộc đàn áp, tôi đến Bắc Kinh ba lần để đòi công lý cho Pháp Luân Đại Pháp và bị đàn áp vài lần. Sau đó tôi trở thành vô gia cư. Hai thành viên khác trong gia đình tôi cũng là học viên đã bị đưa đến trại cưỡng bức lao động. Tôi lo lắng cho các con của mình và không hiểu tại sao Pháp Luân Đại Pháp lại bị đàn áp. Việc cảnh sát liên tục sách nhiễu đã tạo nên rất nhiều áp lực tinh thần và nỗi đau cho bố mẹ tôi. Sức khỏe của họ tiếp tục yếu đi và họ bắt đầu thù ghét Pháp Luân Công. Trong một thời gian dài, sau khi tất cả chúng tôi trở về nhà, chúng tôi không thể nhắc đến Pháp Luân Công trước mặt bố mẹ.
Sau đó mẹ tôi đến sống với chúng tôi để giúp trông các cháu. Ngoài việc tỏ lòng quan tâm đến bà, vợ tôi và tôi liên tục phát chính niệm để giải thể các nhân tố bất hảo đã ngăn cản bà hiểu chân tướng. Chúng tôi cũng nói với bà về lợi ích sức khỏe thần kỳ của việc tu luyện Pháp Luân Công. Tuy nhiên, bà từ chối lắng nghe vì sự đàn áp mà bà trải qua là quá tàn khốc. Một buổi tối mùa Đông, một đốt sống lưng của bà bị chệch và bà cảm thấy đau ghê gớm. Xoa bóp và dán cao không hiệu quả. Tôi gợi ý bà hãy thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Ngay khi nghe thấy thế, bà đã bỏ bữa tối và đi về phòng ngủ nằm nghỉ. Tôi đi theo bà và giục bà ăn cơm, và nói với bà vài điều về Pháp Luân Công. Bà đột nhiên ngồi dậy và khóc, và chạy ra khỏi nhà. Tôi nhanh chóng mặc áo khoác và chạy ra ngoài theo bà.
Khi chúng tôi đi bộ, tôi ôm lấy vai bà và nói rằng: “Mẹ, hãy vào nhà đi, ngoài này trời lạnh quá. Nếu mẹ không muốn con nói về Pháp Luân Công nữa thì con sẽ không nói nữa. Nhìn mẹ đau đớn như vậy con rất đau lòng nên con muốn mẹ nhẩm những cụm từ đó vì nó thực sự sẽ giúp được mẹ. Chúng ta có thể nhẩm những cụm từ đó ở nhà để không ai có thể nghe thấy. Không có gì phải sợ hết cả.” Mẹ tôi đáp lại: “Mẹ chỉ lo cho con thôi.” Nét mặt của bà dịu xuống và chúng tôi trở về nhà.
Sau đó chúng tôi tiếp tục phát chính niệm. Sau đó không lâu, một hôm mẹ tôi nói với vợ tôi rằng: “Việc này thực sự hiệu quả, lưng của mẹ không còn bị đau nữa.” Và bà dặn vợ tôi không được kể với tôi về việc này. Hôm sau, tôi khuyên mẹ thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó và bà vui vẻ đồng ý. Sau khi trở về làng, mẹ tôi thường làm việc và ngồi xổm cả ngày ở ruộng mà lưng của bà vẫn ổn. Ngày trước, việc này là không thể. Mẹ tôi kể với bố tôi về sự thay đổi sức khỏe mà bà trải nghiệm, và việc này cũng ảnh hưởng lớn đến bố tôi.
Một thời gian sau, bố tôi bị bong gân ở mắt cá chân và bị rạn xương. Chúng tôi lập tức đưa ông đến nhà chúng tôi để ông có thể phục hồi. Trời rất nóng, vì thế vợ tôi và tôi mua mấy cái áo cộc tay, quần cộc và một chiếc ghế tựa cho ông. Bố tôi rất cảm động. Vì chúng tôi không có truyền hình cáp nên bố tôi hơi chán, tôi gợi ý vài đĩa DVD cho ông xem. Có vẻ bố tôi chẳng màng đến ý kiến của tôi, nên tôi bật đĩa: “Đi thăm thiên thượng và trái đất trong gió mưa” và sau đó ông chẳng có lời nhận xét nào. Vì thế những ngày hôm sau tôi bật các đĩa DVD giảng chân tướng. Đột nhiên một hôm ông nói: “Tất cả các đĩa DVD này đều nói về các học viên. Con có đĩa nào về Sư phụ của con không?” Tôi trả lời: “Có chứ ạ” và bật đĩa 9 bài giảng Pháp ở Quảng Châu của Sư phụ cho ông xem. Một hôm, khi chúng tôi đang nói chuyện, bố tôi nói với tôi: “Những học viên các con là những người tốt nhất trên thế giới này. Ngày nay không còn những người như các con nữa đâu.” Tôi mừng vì bố tôi hiểu được chân tướng. Cuối cùng, bố mẹ tôi giục những người họ hàng khác nhẩm câu: “Pháp Luân Đại Pháp hảo.”
Bố tôi đã từng là một Đảng viên trong nhiều thập kỷ và thấm nhuần sâu sắc những giáo lý của Đảng Cộng sản. Ban đầu, bố tôi không hiểu tại sao chúng tôi thuyết phục mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Ông nói: “Tại sao các con không chỉ tu luyện ở trong nhà? Tại sao các con lại làm những việc chống đối lại Đảng?” Vì thế tôi nói với bố về vẻ đẹp của Đại Pháp, và các học viên, những người được hưởng lợi rất nhiều qua việc tu luyện, đã bị bắt vào tù, bị tra tấn và thậm chí tử vong như thế nào vì họ đòi công lý cho Pháp Luân Công. Tôi chỉ ra những điều dối trá mà Đảng bịa đặt trong những cuộc vận động chính trị trước kia và cuộc đàn áp Đại Pháp, và Đảng nói rằng chúng tôi làm chính trị để lấy đó làm cái cớ đàn áp chúng tôi. Tôi cũng nhắc đến những lời tiên tri trong lịch sử và sự bại hoại của con người, và nói với bố rằng giục mọi người mau chóng thoái Đảng là từ bi và cứu độ mọi người, không phải là vì chúng tôi muốn quyền lực của Đảng hay chống đối lại Chính phủ. Sau đó bố tôi đồng ý thoái Đảng bằng tên thật của ông.
Sau khi chứng kiến những sự thay đổi đáng kể mà bố mẹ tôi trải qua, tôi muốn chia sẻ điều sau đây với những học viên mà môi trường gia đình không thuận. Khi môi trường gia đình tôi không thuận, đó là do chúng tôi chưa làm được tốt. Ban đầu bởi vì tôi có tâm tranh đấu, không thiện với gia đình và không hiểu được những điều mà họ phải trải qua. Khi họ bảo tôi ngừng tu luyện, tôi đã không bình tĩnh giải thích tại sao tôi muốn tu luyện. Thay vào đó tôi cứ khăng khăng tu luyện và khiến cho tình hình tồi tệ hơn. Cùng lúc đó tôi không hoàn thành trách nhiệm của mình ở nhà, vì thế họ không thấy được lợi ích của việc tu luyện Pháp Luân Công. Để hòa hợp với gia đình và cứu họ, chúng tôi phải hiểu được những khó khăn của họ trong việc chịu đựng cuộc đàn áp và không nên ép họ hiểu chúng tôi. Không kể chúng ta trải qua khó khăn như thế nào, Sư phụ luôn ở cạnh chúng ta. Nhưng các thành viên trong gia đình không tu luyện và không có ai để nương tựa, chẳng phải việc chịu đựng khổ nạn lại càng khó khăn hơn đối với họ sao? Chúng ta nên vô ngã và không nên dùng Đại Pháp như một lá chắn cho những chấp trước của mình như lười nhác và tranh đấu. Và chúng ta không nên lo lắng rằng làm mọi việc cho họ là lãng phí thời gian cứu độ chúng sinh. Thực ra, miễn là chúng ta chịu đựng khổ nạn, hy sinh bản thân vì người khác hơn, hy sinh một chút thời gian ngủ nghỉ, chúng ta sẽ chẳng trì hoãn việc gì cả. Thực ra khi gia đình chúng ta hiểu được chân tướng thì làm ba việc còn dễ dàng hơn.
Quá trình viết bài chia sẻ này cũng giúp tôi đề cao tầng thứ. Tôi viết bài chia sẻ này ba lần, và thấy được vài chấp trước của mình sau mỗi lần viết lại. Lần đầu sau khi tôi viết được nửa bài, tôi nhận ra chấp trước ẩn sâu của tôi là muốn than phiền với các học viên về những khổ nạn mà tôi phải chịu đựng và nhắc đến những trải nghiệm bị bức hại như một chiến công. Sau khi tôi viết lần thứ hai, tôi thấy tâm hiển thị của mình khi nhắc đến việc thành lập điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng lớn. Vì thế tôi viết lại lần thứ ba. Trong quá trình viết, tôi càng tịnh thì trí óc tôi càng thanh tỉnh. Thực ra, trải nghiệm tu luyện của mỗi học viên có thể gom thành một quyển sách lớn. Và tôi càng viết thì càng muốn chia sẻ nhiều hơn. Các học viên đã gửi rất nhiều bài chia sẻ lên trang web Minh Huệ về ý nghĩa và tầm quan trọng việc của viết bài chia sẻ rồi nên tôi sẽ không nhắc lại ở đây nữa.
Cuối cùng con muốn cảm tạ Sư phụ từ bi vì đã cứu độ các đệ tử. Tôi cảm ơn những chia sẻ chân thành của các học viên. Kể từ nay, tôi sẽ trợ Sư cứu độ chúng sinh và bước đi tốt hơn nữa, trưởng thành hơn, hoàn thành thệ ước của bản thân, viên mãn và trở về nhà với Sư phụ!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/11/20/210861.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/12/13/113090.html
Đăng ngày 13-06-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.