Bài viết của một học viên ở Hà Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-12-2009] Con xinh kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!

Sau khi đọc nhiều bài chia sẻ kinh nghiệm tu luyện trên website Minh Huệ, tôi cũng cảm thấy thúc bách muốn chia sẻ kinh nghiệm của mình. Nhưng khi nghĩ mình là một học viên mới, tôi đã dừng lại. Nhưng cuối cùng tôi đã quyết định viết một bản báo cáo gửi lên Sư phụ và chia sẻ cùng các bạn đồng tu nhân dịp Pháp hội thường niên lần thứ sáu này. Xin hãy từ bi giúp tôi chỉ ra bất kỳ điều gì chưa phù hợp.

1. Bắt đầu bước trên con đường tu luyện

Tháng 5 năm 2007, tôi học Pháp Luân Đại Pháp. Bệnh viêm đại tràng và đau thần kinh tọa mà tôi từng phải chịu đựng đã được trị khỏi sau khi tôi trở thành một học viên, những bệnh này đã tiêu tốn của tôi rất nhiều tiền và gây ra những cơn đau khủng khiếp. Một ngày trước khi tôi lên kế hoạch đi chẩn đoán ở bệnh viện thành phố, mẹ tôi khi ấy là một học viên, khuyên tôi khi gặp nguy hiểm hãy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” hoặc “Xin Sư phụ Lý hãy giúp con,” và tôi sẽ được bình an. Tôi ghi nhớ những lời mẹ dặn mặc dù không thực sự tin lắm.

Tôi gần như đã chết trong lần kiểm tra đại tràng ở bệnh viện thành phố. Đau đớn khủng khiếp, nó vượt quá giới hạn chịu đựng của tôi. Có lúc tôi cảm thấy cơ thể mình trôi nổi, đầu óc trống rỗng. Tôi đã nghĩ: “Đây là cách mà người ta chết.” Tôi không ngừng nhắc bản thân: “Mình không thể chết. Mình còn quá trẻ, mình còn có chồng và con trai. Mình phải sống.” Với suy nghĩ đó, tôi đã gọi lớn trong tâm: “Sư phụ Lý, xin hãy cứu con. Con muốn sống, con chưa sẵn sàng chết. Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Từ từ, tôi tỉnh dậy.

Sau cuộc kiểm tra, tôi không thể đứng thẳng được vì đau. Anh trai tôi đã đưa tôi về nhà mẹ. Tôi sợ rằng bệnh tật có thể lấy đi sinh mệnh của tôi bất cứ lúc nào, và cơn đau bụng cực độ khiến tôi liên tục lăn lộn trên giường. Tôi cầu xin mẹ làm gì đó giúp tôi chấm dứt cơn đau: “Mẹ ơi, hãy giúp con hết đau. Con sẽ làm bất kỳ việc gì chỉ cần cơn đau chấm dứt.” Mẹ tôi vừa khóc vừa nói: “Cách duy nhất mẹ biết có thể giúp con tránh được đau đớn chính là tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Mẹ tôi, là người tu luyện nhiều năm, đã đưa cho tôi cuốn sách Chuyển Pháp Luân và tôi đã bắt đầu bước trên con đường tu luyện.

Nhiều năm trước, mẹ đã cho tôi xem cuốn sách Chuyển Pháp Luân và tôi đã cố gắng đọc nhiều lần, nhưng cũng đã từ bỏ nhiều lần. Chồng tôi đe dọa sẽ ly hôn nếu tôi tu luyện. Nỗi sợ hãi trước lời đe dọa đó đã ngăn cản tôi trở thành một học viên. Lần này tôi quyết tâm sống một cuộc đời không có bệnh tật ngay cả khi phải mất đi điều gì đó. Tôi đọc cuốn sách bằng cả trái tim và tôi không thể đặt cuốn sách xuống được.

Đầu tiên tôi đọc cuốn sách lúc chồng đi làm, vì tôi sợ anh ấy biết tôi là một học viên. Tôi giấu cuốn sách ngay sau khi nghe thấy tiếng bước chân của anh ấy. Tuy như vậy nhưng Sư phụ vẫn bảo hộ tôi. Tôi có thể cảm nhận được Pháp Luân đang xoay chuyển và sức khỏe của tôi được cải thiện. Tôi đã tu luyện trong sợ hãi vài tháng. Đến cuối năm 2007, chồng tôi mơ hồ nhận ra đã hỏi xem có phải tôi đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi lưỡng lự trả lời. Khi anh ấy hỏi lại, tôi trả lời một cách quyết đoán, nghĩ rằng che giấu sự thật là một việc không tốt. Anh ấy giận dữ và yêu cầu tôi phải từ bỏ. Tôi nói với anh ấy: “Em sẽ không từ bỏ.” Tôi khóc và nói với anh ấy rằng tôi đã trở thành một người tu luyện như thế nào và những thay đổi trong cơ thể tôi từ khi tôi bắt đầu tu luyện. Nhưng anh ấy đã không nghe.

Vì là một học viên mới, nên tôi không biết rằng mình có thể loại bỏ các nhân tố tà ác đang thao túng hành vi của anh ấy. Phản ứng duy nhất của tôi là khóc. Sau đó, chồng tôi trở nên bạo lực hơn. Anh ấy ném chiếc máy nghe nhạc MP3 của tôi và đánh đập tôi một cách tàn nhẫn khiến tôi phải bước đi khập khiễng. Anh ấy không cho tôi tiền trợ cấp và dường như quyết tâm đuổi tôi đi bằng rất nhiều loại hành vi khó chịu. Việc tôi khóc lại khiến anh ấy bật cười và chính niệm của tôi khiến anh ấy khá giận dữ. Anh ấy từ một người lịch thiệp mà tôi biết đã trở nên hoàn toàn khác. Tôi cảm thấy như bầu trời sụp đổ nhưng không biết làm thế nào khi anh ấy khăng khăng muốn ly hôn. Tôi khá dao động. Anh ấy nói: “Cô chỉ có thể chọn một, Đại Pháp hoặc là tôi. Cô không thể chọn cả hai được.”

Sau khi cân nhắc kỹ, tôi đã chọn Đại Pháp. Tôi không muốn từ bỏ Đại Pháp bởi vì tôi vô cùng cảm tạ Sư phụ đã chữa lành bệnh tật cho tôi. Tôi biết Đại Pháp là tốt. Với một phương án giải quyết chắc chắn là tu luyện Đại Pháp, tôi đã rời khỏi nhà. Tôi cùng với chị gái (cũng là một học viên) tìm một công việc để làm và trở thành một học viên một cách đường đường chính chính.

2. Học Pháp tốt trong khi làm việc

Tôi có được thể ngộ tốt hơn về các nguyên lý tu luyện trong khoảng thời gian được học Pháp và luyện công cùng chị gái hàng ngày. Tôi hiểu rằng một học viên phải khắc ghi:

“vô sở cầu nhi tự đắc” (Học Pháp, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Trừ lúc làm việc, tôi dành thời gian còn lại để học Pháp. Tôi đọc Chuyển Pháp Luân, Hồng Ngâm, các kinh văn mới của Sư phụ và các bài giảng Pháp trong các Pháp hội hết lần này đến lần khác.

Trong suốt thời gian này, chồng tôi gây rối rất nhiều, yêu cầu ly hôn. Tôi không để tâm tới anh ấy và thay vào đó hành xử theo những bài giảng của Sư phụ. Vận mệnh cuộc hôn nhân của tôi là nằm trong tay Thần, do đó tôi không quan tâm tới yêu cầu của chồng tôi. Sau một thời gian, anh ấy không đề cập đến việc này nữa.

Là một học viên lâu năm, chị gái của tôi sẽ ra ngoài để phân phát các tài liệu giảng chân tướng, và tôi đã đi cùng chị một vài lần. Lần đầu tiên tôi đã sợ hãi đến nỗi tiếng chó sủa cũng khiến tôi giật mình. Tôi không thể trấn áp cái tâm lo sợ của mình, thậm chí ngay cả khi tôi liên tục nhẩm các bài thơ về Chính Pháp. Tình trạng cải thiện hơn sau khi tôi ra ngoài thường xuyên hơn. Tôi nhắc nhở bản thân rằng tôi đang cứu người và đó là điều ngay chính, vì thế có gì phải sợ ở đây? Tôi tiếp tục khích lệ bản thân và tăng cường chính niệm. Nhờ Sư phụ bảo hộ, những lần chúng tôi ra ngoài đều diễn ra suôn sẻ.

Sau đó, cả chị gái và tôi đều chuyển việc và đi làm ở hai công ty khác nhau. Ngay sau khi ổn định công việc mới, tôi phát hiện ra rằng chồng tôi đang gặp gỡ một người phụ nữ khác. Đó là sự đả kích lớn đối với tôi. Tôi nhận ra rằng chính cựu thế lực đang can nhiễu để ngăn cản tôi tu luyện trong một môi trường bình hòa. Ngay cả thế, tâm tôi vẫn bị dao động. Tôi đã khóc nhiều ngày và cân nặng giảm sút nhiều. Tôi cảm thấy mệt mỏi và ngột ngạt. Tôi tự nhủ với bản thân rằng đó không thực sự là tôi, rằng tôi không thể tiếp tục sống như thế này, và rằng tôi phải giải phóng bản thân khỏi trạng thái chán nản này.

Tôi gạt nước mắt và đi làm trở lại. Khi đó, tôi vẫn cảm thấy buồn nhưng tôi đã tiếp tục khích lệ bản thân rằng tôi phải giải thoát bản thân mình khỏi cái tình đối với chồng. Tôi đã lựa chọn con đường tu luyện và tôi phải vứt bỏ “cảm xúc” của mình. Giữa cuộc giằng xé đó, tôi tiếp tục học Pháp và dần dần tôi không còn bận tâm bởi những thứ cảm xúc đó nữa.

3. Chứng thực Pháp trong môi trường tà ác

Chị gái và tôi giảng chân tướng cho mọi người ở nơi chúng tôi làm việc. Tôi không làm tốt việc này lắm, nhưng tôi đã quyết tâm sẽ làm tốt. Tôi đã gửi thông điệp thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tới mọi người, ngay cả khi họ không thoái ngay lập tức.

Một ngày, chị gái và tôi bị trình báo với cảnh sát và chúng tôi bị đưa tới văn phòng của họ. Ở đồn cảnh sát, chúng tôi bị chia ra nhưng tôi có thể thấy giọng nói của chị tôi đang giảng chân tướng cho họ. Chị ấy bảo họ hãy đọc những cuốn sách điện tử và nghe từ những máy nghe MP3 mà họ đã tịch thu. Không cần biết kết quả ra sao nhưng những gì chị ấy làm thật khiến người ta sửng sốt.

Vì cảnh sát không tìm thấy bất kỳ cuốn sách nào liên quan đến Đại Pháp ở trong phòng của tôi, tôi đã nghĩ mình có thể ra khỏi đây mà không thừa nhận với họ rằng tôi là một học viên. Tuy nhiên, tôi đã nói với họ về sự tốt đẹp của Đại Pháp từ vị trí của một người thứ ba. Trong tâm mình, tôi liên tục hỏi: “Thưa Sư phụ, điều con đang làm có đúng hay không?” Tôi phát chính niệm liên tục và nhắc nhở bản thân rằng Sư phụ đang ở ngay bên cạnh mình và không ai có thể hại tôi được.

Họ khóa chúng tôi trong một căn phòng nhỏ, bẩn thỉu và đầy muỗi sau khi họ ghi âm những gì chúng tôi nói. Hai lính canh gác ở bên ngoài để theo dõi chúng tôi. Tôi nói với chị gái điều đang xảy ra và chị ấy trả lời: “Em đã phạm sai lầm giống như chị mấy năm trước. Chúng ta là người tu luyện Đại Pháp. Sao chúng ta có thể tách mình ra khỏi Pháp được?” Vì không thừa nhận mình là một học viên, về cơ bản tôi đã phủ nhận mình là đệ tử của Sư phụ. Tôi biết là mình đã sai và quyết định sẽ hành xử đúng đắn vào ngày hôm sau.

Sáng hôm sau tôi rất bình tĩnh khi họ đến nói chuyện với chúng tôi. Bằng chính niệm mạnh mẽ, tôi nói với họ rằng tôi là học viên Đại Pháp. Tôi nói với họ về những lợi ích cả tâm lẫn thân cùng sức khỏe tốt mà tôi có được kể từ khi trở thành một học viên. Họ ghi âm lại những lời khai của tôi và tôi kết thúc bằng cách nói: “Tôi xin cảm tạ Đại Pháp đã cho tôi sức khỏe tốt. Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp. Pháp dạy con người cần Chân, Thiện, và Nhẫn. Chính quyền nên ngay lập tức dừng tất cả các hình thức bức hại Pháp Luân Đại Pháp và các học viên.” Đường đường chính chính, tôi đã ký vào biên bản. Cuối cùng tôi cũng có thể nhẹ nhõm. Tôi cảm thấy mình vừa ký một tài liệu vĩnh viễn về chứng thực Pháp và khiến cựu thế lực phải lắc đầu run sợ.

Nhờ Sư phụ từ bi bảo hộ, tôi đã được thả vào buổi tối hôm đó. Chị gái của tôi vẫn bị giam giữ.

Cảnh sát vẫn cố gắng tìm lý do để nói chuyện với tôi sau khi tôi được thả. Nhờ có chính niệm và sự từ bi của Sư phụ, tôi có thể đột phá khỏi can nhiễu của họ. Tôi nghĩ về việc rời khỏi nơi ở hiện tại để tránh bị giám sát. Tôi hồi hộp lo lắng khi nhìn thấy một cảnh sát hay một chiếc xe cảnh sát, do đó tôi bắt đầu hướng nội và tìm lý do sâu bên trong cho tâm sợ hãi của mình. Có Sư phụ có Pháp ở đây, tôi còn sợ điều gì? Sợ bị bức hại? Tôi nhận ra rằng với nỗi sợ trong tâm, dù tôi có ở lại hay chuyển đến đâu thì cũng không có gì khác biệt. Tôi là một người tu luyện và tôi không nên bị ép phải rời khỏi nhà và lang thang mà không có một căn nhà cố định để ở. Khi quyết định rằng tôi muốn đi theo con đường mà Sư phụ đã an bài, tôi cũng quyết định ở lại nơi này. Tôi đảm bảo mình học Pháp và luyện công mỗi ngày. Nhờ nhận thức Pháp sâu hơn, tâm sợ hãi của tôi giảm bớt và cảnh sát đã không còn làm phiền tôi nữa.

Nhìn lại những sự việc đã xảy ra trong hai năm ngắn ngủi trên con đường tu luyện của mình – từ nỗi sợ hãi bệnh tật trước khi tu luyện cho tới niềm hạnh phúc có một sức khỏe tốt sau khi đắc Pháp; từ việc sợ chồng cho tới đột phá khỏi can nhiễu của anh ấy; từ nỗi sợ tiếng chó sủa cho tới tự mình đi giảng chân tướng – trong suốt cả hành trình Sư phụ đã luôn ở bên tôi, giúp tôi thay đổi từ yếu đuối trở nên mạnh mẽ. Mặc dù vẫn có nhiều tâm chấp trước, nhưng tôi sẽ cố gắng làm ba việc thật tốt để xứng đáng với sự cứu độ từ bi của Sư phụ. Từ sâu thẳm đáy lòng mình, con xin cảm tạ ân Sư.

Xin hãy từ bi chỉ ra những điều chưa phù hợp.

Viết ngày 1 tháng 12 năm 2009.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/12/1/210621.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/12/15/113145.html

Đăng ngày 16-06-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share